Nhất Thực Thiên hạ

Chương 52: Vân khai vụ tán [ Tam ]

“Ba!” Một thanh âm vang lên, chén trà bị bàn tay thanh tú bóp nát, chủ nhân của bàn tay mang vẻ mặt băng lãnh nhìn thuộc hạ đang quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm vô cùng ôn nhu,“Nói lại lời ngươi vừa mới nói một lần nữa.”

Phía dưới, một hắc y nhân quỳ rạp trên mặt đất, thân hình có chút run rẩy, nghe thanh âm của chủ thượng mà trong nội tâm sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể kìm nén mà lặp lại lời vừa mới nói: “Phát hiện lục hoàng tử bị giết chết trong phủ của hắn, suy đoán là do tứ hoàng tử làm, thái tử Vưu Hi nắm quyền một lần nữa, khống chế thế cục Vưu Đa triều, người chúng ta an bài tại Vưu Đa triều đều bị tiêu diệt gần hết.”

“Rất tốt! Rất tốt!” Theo thanh âm rơi xuống, hắc y nhân bị một cỗ khí tức mạnh mẽ đánh lệch sang một bên, khóe miệng chảy tơ máu, lại vội vàng quỳ rạp xuống.

“Xem ra Di Nguyệt Lãnh đã phát hiện kế hoạch của chúng ta.” Thanh âm âm nhu trầm thấp, nở nụ cười, “Như vậy rất tốt, như vậy trò chơi mới càng thú vị.”

Hắc y nhân không nói thêm gì nữa, vẫn cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.

“Xuống dưới!” Quát lạnh một tiếng, hắc y nhân như được đại xá, cuống quít đứng dậy rời đi.

“Hì hì, Di Nguyệt Lãnh a Di Nguyệt Lãnh, những thứ của ngươi đều sẽ vào tay ta, đương nhiên cũng kể cả......” (Ách, kể cả …!)

Trong dược lô của Hồng Hiên cung, thỉnh thoảng truyền ra vài thanh âm. Tiểu Đắng Tử mang thực hạp đứng ở cửa, không biết nên gõ cửa hay không. Khi thất điện hạ chế dược tại dược lô thì không thích bị người khác quấy nhiễu hắn, nhưng hôm nay đã qua giờ mùi, mà hắn vẫn chưa ăn cái gì. Nghĩ đến khối băng vạn năm trong chính sảnh, Tiểu Đắng Tử cảm thấy mình thật muốn khóc.

Lúc Tiểu Đắng Tử buồn bã tự oán, cửa dược lô được mở ra. Một người bị đẩy mạnh ra khỏi cửa, sau đó cửa lại đóng chặt.

“Trầm ngự y? Có chuyện gì vậy?” Tiểu Đắng Tử đứng ở một bên nhìn Trầm Tĩnh mặt mũi đang tràn đầy vẻ giận dữ.

“Ha ha, Tiểu Đắng Tử a!” Vẻ mặt của Trầm Tĩnh chứng tở nụ cười dưới chòm râu bạc của hắn so với phật Di Lặc còn ngọt hơn, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thực hạp trên tay Tiểu Đắng Tử – hắn vẫn chưa dùng bữa a.

Tiểu Đắng Tử thấy ánh mắt Trầm Tĩnh như lang sói nhìn thực hạp trên tay mình, “Vậy, nếu như Trầm ngự y không ngại có thể dùng chút điểm tâm.” Nói xong lấy một đĩa thức ăn từ trong thực hạp đưa cho hắn.

Trầm Tĩnh rất hưng phấn mà ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm thực hạp bên cạnh, Tiểu Đắng Tử bị nhìn có chút không tự nhiên, đem thực hạp để xuống trước mặt Trầm Tĩnh: “Vậy phiền Trầm ngự y đem cái này cầm vào cùng ăn với thất điện hạ.”

Trầm Tĩnh lập tức tươi tắn như hoa cúc nở, không nói hai lời cầm lấy thực hạp đi vào dược lô, căn bản đã quên chính mình vừa mới bị đá ra.

Thấy Trầm Tĩnh đi vào, Tiểu Đắng Tử thở dài một hơi. Xoay người vừa đi vài bước, lại cảm giác có chút chóng mặt, thầm nghĩ nhất định là ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc.

Trầm Tĩnh cầm thực hạp đi đến bên cạnh Di Nguyệt Thụy đang chăm chú phối dược, “Điện hạ, từ sau bữa sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, nghỉ ngơi một chút, đây là Tiểu Đắng Tử vừa đưa tới.”

Ngẫm lại bụng của mình đã đói, Di Nguyệt Thụy mắt nhìn dược đang phối, lại nhìn dược trên dược lô. Đi đến trước mở nắp dược lô ra, ân, cái này có thể , cầm lấy nó đổ dược vào trong chén, đợi lát nữa dùng.

Sau khi chuẩn bị dược khá tốt, bước đến trước thực hạp, mở nắp ra thấy đĩa điểm tâm ở trên cùng, ánh mắt lóe lóe. Nói với Trầm Tĩnh đứng một bên: “Trầm ngự y cũng chưa ăn gì, nếu không ngại thì cùng ăn.”

Trầm Tĩnh gật gật đầu, nhưng không động. Di Nguyệt Thụy cho là hắn khách khí, lấy điểm tâm ăn trước , còn giới thiệu: “Điểm tâm này không phải là điểm tâm bình thường của Y Vân vương triều chúng ta. Ta đã bảo người ta bỏ thêm hoa quế, cho nên sẽ có mùi thơm của hoa quế, ta còn bảo bỏ thêm một chút phấn hạt sen vào.......”

Trầm Tĩnh cười, nghe Di Nguyệt Thụy nói đủ thứ, chỉ chốc lát sau thanh âm của Di Nguyệt Thụy càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Di Nguyệt Lãnh ngồi trong chính sảnh, nhìn ảnh vệ đang quỳ gối trước mặt, nghe hắn báo cáo, mắt híp lại, nhìn không ra mặt của y có biến hóa, nhưng từ nhiệt độ quanh thân y có thể thấy được lúc này tâm tình của y không hề tốt, mà là phi thường tức giận.

“Tỉ mỉ chú ý, không được để xảy ra chuyện gì.” Cuối cùng Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhổ ra một câu, bút lông trong tay y sớm bị bẻ gẫy.

Ảnh vệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với mệnh lệnh của Di Nguyệt Lãnh, ngẩng đầu nhìn y, liền cúi đầu cung kính, “Vâng!” Rồi rời đi.

Sắc trời đã gần tối, trong điện được điểm nến, dưới ánh nến loe lóe, khuôn mặt tuấn mỹ của Di Nguyệt Lãnh lúc ẩn lúc hiện, trong điện thập phần yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ thanh âm nào.

Hồi lâu, trong điện vang lên thanh âm của Di Nguyệt Lãnh: “Thông tri Ảnh Ngũ sớm đem người tiếp cận nội cung, đồng thời truyền tin tức này cho Thập Lý trấn và Nhã Đan thành.”

Vừa dứt lời, trong cung điện vốn chỉ có Di Nguyệt Lãnh lại có thêm một bóng người, nghe được người tới trả lời “Vâng” một tiếng, đã không còn bóng dáng, Di Nguyệt Lãnh tiếp tục yên lặng ngồi ở trong điện.

Ngày thứ hai, tại một trấn nhỏ cách Di Nguyệt thành không xa, có thể nghe được nhiều lời đồn.

Người qua đường giáp: Nghe nói đương kim hoàng thượng trúng độc, ngươi biết không?

Người qua đường ất: Biết rõ a, nghe nói nhị hoàng tử đang ở bên ngoài vội vã trở về.

Người qua đường giáp: Đây không phải là thái tử sắp làm hoàng đế sao?

Người qua đường ất: Ai nói, thúc thúc của bằng hữu của bằng hữu của cữu cữu ta có một bằng hữu làm quan trong triều, nghe hắn nói, hoàng đế không phải rất yêu mến thái tử, có ý muốn truyền ngôi cho tứ hoàng tử.

Người qua đường giáp: Không phải đâu, không phải tứ hoàng tử kia là một cái ấm sắc thuốc sao?

Người qua đường ất: Ngươi nói nhỏ chút, bị nghe được thì làm sao.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Người qua đường giáp: Yên tâm, không có việc gì. Mọi người không chú ý cái này, làm sao ngươi biết?

Người qua đường ất: Đây là bí mật hoàng gia, tiểu dân chúng ta sao có thể rõ. Bất quá ngươi nói tứ hoàng tử có thể làm hoàng đế hay không?

Người qua đường bính: Các ngươi đang nói cái gì?

Vì vậy đề tài này lại được lặp đi lặp lại, sau đó được mang ra thảo luận.

Dần dần đề tài này từ Thập Lý trấn khuếch tán ra, truyền lưu ở các thành xung quanh.

Ở một nơi nào đó, một chén trà lại bị một bàn tay bóp nát, ánh mắt tối tăm như là độc xà phun đầu lưỡi, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đối phương một nhát.

Mà ở trong một căn phòng u ám trong nội cung nào đó, Di Nguyệt Thụy im lặng nằm trên mặt đất, chưa từng tỉnh lại.