Trình Ảnh không thích nói những lời vô nghĩa, nhưng lại thích làm những điều tàn nhẫn.

Sau một kỳ nghỉ hè nào đó, anh quen với Phó Tư và biết rằng cậu ấy đang bị bắt nạt ở bên ngoài trường.

Sau khi tựu trường, anh cố ý xin nghỉ một ngày, chờ sẵn Phó Tư ở cửa trường học rồi quay video đám người bắt nạt cậu lại, chạy thẳng vào đồn công an báo án.Tất cả mọi người đều thấy việc báo án là vô ích.

Xử lý được một lần, lần sau còn có thể bị bọn lưu manh nhìn chằm chằm để trả thù.Nhưng Trình Ảnh lại kiên nhẫn hơn nhiều so với đám côn đồ đó.

Ở trường trung học cơ sở ba năm, đám côn đồ nhìn chằm chằm vào Phó Tư bao lâu, anh liền bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau bấy lâu.

Đám côn đồ không chạy thoát được một lần nào, bọn họ chân trước dọa người, chân sau cảnh sát đã chạy đến.

Đồn cảnh sát ở khu vực này bị anh làm phiền, anh liền đổi sang báo án ở cơ sở khác.

Liên quan đến các vấn đề người chưa thành niên vượt khu báo án, không muốn tiếp cũng phải tiếp.

Công an bọn họ đã quen thuộc với Trình Ảnh, liền thuận tay bảo vệ luôn Phó Tư

.Phó Tư cảm động đến mức tim cũng đều hóa thành vũng nước xuân.

E rằng từ khi đó cậu đã thích Trình Ảnh rồi.

Mà từ khi xác nhận cậu đã an toàn.

Trình Ảnh liền không có xuất hiện nữa.

Bọn côn đồ bị chỉnh đốn đến sợ, ngược lại cũng không dám chứng nào tật nấy nữa.

Nhưng cơ thể của Phó Tư càng trở nên kỳ lạ hơn.Trước đây chỉ có những thiếu niên bất lương ngoài trường thích bắt nạt cậu, hiện tại ở trong trường học, ngay cả học sinh nhà Đảng viên ba tốt cũng bắt đầu bắt nạt cậu.

Chờ mãi không thấy Trình Ảnh trả lời, nước cũng uống cạn rồi.

Phó Tư ngừng hồi tưởng.

Cậu dựng thẳng lại vành mũ, nghĩ tới lát nữa gặp Trình Ảnh rồi, cậu không thể ăn mặc thế này được, liền chạy nhanh về kí túc xá thay quần áo.Vừa cởi áo khoác, cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu tưởng là Trình Ảnh đến sớm, trong miệng nói "đợi đã", đưa tay định lấy chiếc áo sơ mi trong tủ.

Cậu bây giờ chỉ có một chiếc áo ba lỗ giá lọt tứ phía, không thể gặp người.

Nhưng chắc do cậu về vội, cửa không khóa chặt, từ ngoài vào lắc qua lắc lại hai lần thì cửa liền mở ra.

"Cạch" một tiếng, Phó Tư sửng sốt, chiếc áo sơ mi vừa được cậu kéo ra, đã không kịp để mặc, cậu đành quay lưng về phía cửa, lấy áo che ngực.

Hốt hoảng, như một con thỏ.

Người đi vào nhìn thấy động tác của cậu, ánh mắt sáng lên, vội vàng đóng cửa lại.

"Trương Khắc?" Phó Tư thất kinh trốn về phía sau, nhưng sau lưng là tủ quần áo, lưng đập mạnh vào ván gỗ.

"Ôi, sợ thành như thế này sao?." Không quan tâm đến những chiếc cúc áo, Phó Tư kéo áo sơ mi và đội lên đầu, cậu không muốn để lộ quá nhiều trước mặt những người khác ngoài Trình Ảnh.

Nhưng tay vừa nâng lên, liền không bảo vệ được lồng ngực của mình, lộ ra một mảnh da thịt trắng như sữa.

Cậu quá gầy, tay áo kéo dài trên xương quai xanh, vừa kì lại vừa quyến rũ.

Trương Khắc ban đầu cũng không có ý tốt, liền đem dáng vẻ của cậu nhìn thành vẻ đã nghiện lại còn ngại.

Một đôi tay khỏe mạnh phủ lên ngực cậu mà xoa nắn.Phó Tư sợ hãi hét lên, chiếc áo sơ mi quá vướng víu nên hắn đã ném sang một bên.

Cậu muốn ném hai tay của Trương Khắc trên người mình xuống.

Trương Khắc bị cậu nắm chặt liền cười, "Còn thẹn thùng?"

"Cút đi!" Phó Tư không thể kéo hay đẩy, cũng không thể di chuyển vì bị ép vào tủ.

Những lời khó nghe và hạ lưu lởn vởn ở quanh cổ của cậu.

Tuy cậu eo nhỏ, ngực phẳng nhưng so với nữ nhân còn hơn nhiều.

Đầu ngón tay Trương Khắc xoa tròn hai điểm trên ngực cậu, miết giống như đang chà xát da thịt, "Càng nắn màu sắc càng đẹp hơn."

" Khốn kiế...!Ta muốn kiện ngươi!" Phó Tư đang trên đà suy sụp, nhưng Trương Khắc đã nhéo thắt lưng cậu và đặt cậu lên giường.

"Được đó, muốn kiện thì phải có chứng cứ, để tôi để lại cho cậu một số bằng chứng đặc biệt....!"

Trình Ảnh cầm bánh ngọt hấp lên, tìm đến tầng mà Phó Tư đang ở, khi bước đến cửa ký túc xá, anh phát hiện cửa đã đóng chặt.

Gõ cửa cũng không có ai trả lời, anh cứ tưởng là do Phó Tư đã đổi ký túc xá.

Gọi cũng không có người trả lời nên anh quay người định đến phòng tiếp tân hơi.

Vừa rời đi, trong phòng vang lên một tiếng khóc yếu ớt..