"Tôi đi đây." Phó Tư trạng thái không tốt, Trình Ảnh thay cậu thu thập căn phòng đang lộn xộn một chút, ngón tay đặt trên ghế đang chặn trước cửa, lại chậm chạp không có động tác.

"Anh có thể ở cùng tôi một hồi không?" Phó Tư khóc đủ rồi, ngẩng đầu từ trong chăn lên, ánh mắt sưng lên như quả đào, cố sức mở to, nhìn về phía người ở bên cửa.

Hai ngày nay chính là thời tiết vào mùa thu, cửa sổ nửa mở đã được sửa sang lại, gió thổi vào lộ ra mùi khô héo cùng với hiu quạnh.

Mùa thu ở phía bắc rất đẹp, tịch liêu vừa phải.

Phó Tư chưa bao giờ rời khỏi thành phố này.

Trình Ảnh ở chỗ này, cậu không nỡ.

Trình Ảnh buông tay xuống, một lần nữa đi về bên cạnh giường, nhìn hai chân cậu rũ xuống đều là dấu tay, yết hầu lăn hai cái.

"Để tôi bôi thuốc giúp cậu." Anh hắng giọng.

Bắp chân phó tư nắm trong tay hắn, chỗ dán sát vào nhau, da thịt cả hai người đều hơi nóng lên.

Trình Ảnh tâm viên ý mã nhớ lại khung cảnh một tòa nhà ống ánh sáng mờ nhạt nào đó.

Mùi thuốc có chút đắng, cả gian phòng đều tản ra mùi đắng.

Giống như triệt tiêu vị ngọt không đáng có trên người Phó Tư.

.

Đam Mỹ Hay

Phó Tư rất ngọt ngào, Trình Ảnh nhớ lại.

Bàn tay của hắn nhịn không được tăng thêm lực đạo.

"Tê——"

"Rất đau? Chịu đựng một chút, máu bầm sắp tan ra rồi."

Lướt qua cổ chân, đầu gối, xương bắp chân, nửa chân Phó Tư đều phủ lên mùi thuốc.

Có một hai chỗ rách da, Trình Ảnh không dám bôi thuốc cho cậu, nhưng nhìn mấy chỗ sưng đỏ kia, lại nhịn không được muốn...liếm một cái.

Phó Tư sẽ rất ngứa, rất đau đớn.

Bàn tay của hắn đi tới gốc đùi Phó Tư.

"Ở đây tôi tự mình bôi!" lúc Phó Tư vừa kêu cứu đến rách cổ họng, thanh âm khàn khàn giống như bị trà nóng dội vào cổ họng.

Có thể là vì bôi thuốc đau, trong ánh mắt Phó Tư phiếm lệ, cúi đầu nhìn anh, lệ quang trong suốt, giống như một con chim mùa thu lười biếng không kịp bay về phía nam, bị gió thổi lạnh, lạnh lẽo kêu rên.

Trong đoạn video đó, giọng nói của phó tư lại bị cắt lại, bị người lấy mất nghe trộm rất nhiều lần.

Cho dù tài liệu nguồn và bản sao lưu đều bị tiêu hủy hoàn toàn, mười năm trước hình ảnh Phó Tư bất lực thở dốc lại bị giữ lại tất cả.

Trình Ảnh cảm thấy mình bị Phó Tư đầu độc.

Lúc đầu Phó Tư chỉ ở phòng bên cạnh anh, sau đó tiến vào trong mắt anh, sau đó là chiếm lấy đầu óc anh, hiện tại lại đến níu kéo trái tim anh.

Phó Tư, Phó Tư...anh đưa ống thuốc cho Phó Tư, đứng lên.

Tư thế nửa ngồi xổm làm cho chân anh tê dại.

Cái loại cảm giác như bị một đống kim châm khiến tuyến nước bọt bắt đầu phân bố.

Phó Tư đem chân mở ra bôi thuốc, sờ lên da thịt của mình mới bỗng nhiên nhớ đến Trình Ảnh, thẹn thùng, "Anh đừng nhìn..."

Trình Ảnh quay lưng lại, thật cẩn thận nuốt nước miếng, sợ thanh âm nuốt lớn, bị Phó Tư nghe thấy.

Anh không bình thường.

Anh đã không bình thường trong 13 năm.

Phó Tư vừa bôi thuốc vừa len lén đánh giá Trình Ảnh, cậu vừa mới bị kinh hách, tâm hoảng ý loạn.

Hiện tại mới có chút hòa hoãn, Trình Ảnh chạm vào cậu, cậu liền có chút chịu không nổi.

Thậm chí có chút cảm kích Trình Ảnh lực dùng khá lớn, làm cậu đau, phản ứng trên người mới không tệ như vậy.

bằng không...!bằng không bị Trình Ảnh nhìn thấy, liền không biết nên nói gì!

Cậu giận dỗi ấn bụng, tâm tình tồi tệ.

cảm thấy chính mình không thể chữa được nữa.

Nhát gan, tham lam, nhát gan sợ chuyện, tại sao cậu lại là một người tồi tệ như vậy?

"A nha!" Trình Ảnh quay đầu lại nhìn thấy Phó Tư kẹp chân, một tay cắm vào khe chân theo bên cạnh ngã xuống.

"Làm sao vậy?!" anh ba bước dồn làm hai tiến lên tiếp đỡ, nghe Phó Tư giải thích, dở khóc dở cười.

"Thất thần, em lỡ bóp mình đau..." Đau liền thành thật, Phó Tư dư quang nhìn chằm chằm quần lót của mình.

"Thật có năng lực a ngươi." Trình Ẩnh đỡ cậu dậy, nhìn bộ phận vốn chỉ sưng đỏ, bị cậu bóp thành màu tím.

Thở dài, "Vẫn là để tôi làm cho cậu đi.

"

Rốt cục hầu hạ Phó Tư ngủ thiếp đi.

Trình Ảnh đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, đứng dưới ánh đèn đường, kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn tay mình mở ra.

Năm ngón tay mở ra lại khép lại, cuối cùng đưa đến chóp mũi, hít một hơi thật sâu..