"Thường Nhạc, mau ra ăn cơm." Mẹ An Hân đem từng món ăn đặt lên bàn rồi gọi con gái mình.

Thường Nhạc trầm mê trong việc giải đề, không để ý tới mẹ gọi nên không động thân.

"Thường Nhạc, ăn cơm." Mẹ An lại trở lại phòng bếp xới cơm mang ra mà vẫn chưa thấy cô ở đó nên gọi thêm lần nữa.

"Con đến đấy." Thường Nhạc đáp lời sau đó đem bút hạ xuống, chạy chậm ra ngoài.

"Mẹ gọi con nhiều lần như vậy, con không nghe thấy sao?" Mẹ An Hân cau mày nói.

"Vừa rồi làm bài tập trung quá nên con không nghe thấy. "

Lời này của cô lại khiên cho mẹ An bật cười:"Vậy để mẹ xem kì thi tới con sẽ được bao nhiêu điểm. Cơm chín rồi, con mau qua gọi Tiểu Hà đi."

"Vâng."

Thường Nhạc vừa giải xong một đề khó, tâm tình vô cùng tốt. Sớm đã quên mất những chuyện không tốt mà Hà Tri Túc đã làm. Vừa đi vừa hát.

Cô định nhấn chuông cửa thì lại phát hiện cửa không đóng chặt. Vì vậy cô định ghé đầu vào gọi anh lại không nghĩ tới bên trong đang có khách.

Sắc mặt Hà Tri Túc không tốt, anh tuy rằng luôn mang một bộ mặt lạnh nhưng biểu hiện bây giờ lại bày ra sự hung dữ, tựa hồ mang theo hận ý. Anh ngồi đối diện một người phụ nữ ăn mặc rất tinh xảo, tầm hơn 30 tuổi. Hai người nhìn nhau trầm mặc, sau đó người phụ nữ kia thoáng nhìn di động rồi nói với hắn.

"Thời điểm không còn sớm, mẹ về nhà chuẩn bị cơm."

[ Editor: Do người TQ chỉ dùng mỗi Wo và Ni để giao tiếp nên Thường Nhạc sẽ không rõ người kia là ai. ]

Tiếp đó, người phụ nữ ấy liền đi ra, Thường Nhạc muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện cửa nhà mình không biết từ lúc nào đã đóng lại. Người phụ nữ kia thoáng nhìn cô xong mới bước xuống cầu thang.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận người phụ nữ ấy cùng Hà Tri Túc có mối quan hệ gì thì đã bị anh kéo vào trong nhà. Không biết đèn ở phòng khách nhà hắn từ khi nào đã bị tắt đi, phòng tối đen như mực. Cô không thể lập tức thích ứng với bóng tối. Chỉ có thể cảm nhận được có một bàn tay đang nắm trêи cổ tay mình, đem cô kéo vào. Nhưng...đến bây giờ vẫn chưa buông ra!

Cô bị anh đặt lên cánh cửa, trong bóng tối chỉ nghe thấy âm của hắn chuyển đến tai.

"Nghe lén?"

"Tôi không có, chỉ là...." Thường Nhạc nhanh chóng phủ định nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

"Tôi chỉ qua để gọi cậu sang ăn cơm."

Sau đó anh với tay bật công tắc đèn bên cạnh. Đèn sáng soi chiếu toàn bộ hình ảnh của hai người. Dáng vẻ Hà Tri Túc đầy nghiền ngẫm nhìn cô. Hắn nở một nụ cười. Nhưng không hiều sao khi thấy nụ cười này cô lại cảm thấy hắn có chút đáng sợ. Không tự chủ được liền muốn chạy trốn.

"Chuyện vừa rồi một chữ tôi cũng sẽ không nói ra!" Cô trịnh trọng hướng anh mà thề.

Hà Tri Túc lại bật cười:"Như vậy đã bị dọa?"

"Hả?"

"Người vừa rồi là mẹ tôi."

"Cái gì?"

Anh không giải thích quá nhiều mà năng lực lý giải của cô lại rất kém. Cô không hiểu tại sao mẹ anh cùng anh mới gặp nhau một chút liền đã rời đi.

À, chắc là lại đi công tác. Bố Lý cũng vậy, thường phải đi công việc đến khuya mới về, những người bận bịu chính là như vậy.

"Đi thôi."

Thường Nhạc bước ra ngoài trước còn hắn thì đi sau, thuận tay đóng cửa lại.

Mẹ An Hân mở cửa cho hai người, ngược lại không hề hỏi tại sao cô lại đi lâu tới vậy chỉ nhiệt tình chào đón. Hà Tri Tri Túc nhanh chóng vào nhà.

Lý Thường Nhạc lần này không ngồi cạnh anh nữa mà ngồi phía đối diện. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, anh nở nụ cười ôn hòa. Mẹ An đối với anh vô cùng hài lòng. Luôn cùng anh nói chuyện mà không để ý tới cô.

Thường Nhạc cũng không quá phản đối việc mẹ An Hân thích anh. Chẳng qua cô thấy con người anh có chút kì quái, lúc lạnh lùng thì rất đáng sợ còn lúc này thì lại nở một nự cười ôn hòa. Người này thật dễ thay đổi.

Buổi tối, khi nằm trêи giường, cô chợt nghĩ đến cảm giác khi anh ép cô vào cánh cửa. Lúc ấy cô thực sự rất hoảng sợ, trong bống tối không nhìn thấy mặt đối phương. Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng anh, tất cả sợ hãi trong chốc lát đều tan thành mây khói. Lúc đó cô mới xác định được rằng mình không gặp nguy hiểm.

Nhưng mà từ đâu trêи người anh lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn tới vậy?

Thôi không nghĩ nữa, tất cả tùy duyên đi!

****

Môn hóa học chính là môn mà bạn học Thường Nhạc ghét nhất. Nguyên nhân rất đơn giản thôi, thầy giáo hóa học dạy cô năm lớp mười sẽ được phân công dạy tiếp vào năm nay! Trước lúc phân công giáo viên giảng dạy cô đã rất mong đợi....vậy mà lại phải thất vọng khi thấy kết quả.

Tiết hóa học, cô và Thẩm Duyệt đều vô cùng giữ nề nếp, không ai một lời, thậm chí còn không dám lơ đãng.

Bàn trêи Hách Giai Nhạc đang khẽ nói chuyện với bạn cùng bàn. Cô cũng không để ý cho lắm.

"Thẩm Duyệt." Thầy giáo hóa học đột nhiên kêu tên.

Thẩm Duyệt bị gọi đích danh liền đứng dậy, cho rằng thầy muốn hỏi về một số vấn đề liên quan tới bài học.

"Không được nói chuyện." Thầy hóa không nhịn được nữa, giận dữ mắng cô ấy.

Thẩm Duyệt cảm thấy thầy giáo đang nói oan cho cô nên muốn giải thích một chút.

"Thừa thầy, em không nói chuyện."

"Rõ ràng có nói, sao em lại bảo không?" Thầy hóa nói nhẹ một câu là việc này coi như đã được kết án.

Thẩm Duyệt không phục lại nói:"Em không nói chuyện."

"Thầy vẫn luôn nghe thấy tiếng em nói chuyện, khi ông phải em thì là ai? Lý Thường Nhạc, em nói gì đi."

"Thầy giáo, quả thực chúng em không có nói chuyện." Thường Nhạc và Thẩm Duyệt nói nhưng đều không có dũng khí nhìn thằng vào mặt giáo viên.

"Hai em mau ra ngoài đứng."

Thường Nhạc cảm thấy đây nhất định chính là thảm họa từ trêи trời rơi xuống. Thẩm Duyệt nghe xong câu này mười phần không phục nhưng vẫn đóng sách lại đàng hoàng bước ra ngoài. Còn cô, cô không dám nhìn thầy giáo, liền đi theo Thẩm Duyệt ra ngoài. Thường Nhạc còn tốt bụng giúp cô ấy khép cửa lại.

Thường Nhạc thấy cô bạn có vẻ không cam lòng, nghĩ tới việc khuyên nhủ một chút nhưng lại không dám mở miệng.

Chuông báo hết tiết vang lên, thầy giáo hóa bước ra từ phòng học nhìn các cô với ánh mắt đe dọa sau đó đi vào văn phòng. Thường Nhạc thoáng nhìn thấy ánh mắt cam chịu của Thẩm Duyệt nhìn vị giáo viên. Vội kéo cô ấy vào trong lớp.

Lúc này là giờ ra chơi, cả lớp đang làm vật lí trị liệu. Cả lớp đều nhắm mắt lại. Thường Nhạc khẽ thở phào một hơi, quả thực cô không muốn bị người khác chú ý tới.

Hậu quả của chuyện này quả thực không đơn giản như vậy. Kết thúc giờ học, Thầy Bạch liền gọi Thẩm Duyệt lên văn phòng của mình.

Thường Nhạc ở văn phòng chờ đợi rất lo lắng, Hách Giai Nhạc cố tình quay xuống bắt chuyện với cô.

"Cậu nói xem, chủ nhiệm tìm cô ấy lên phòng liệu có vấn đề gì không?"

"Không biết." Thường nhạc lạnh lùng đáp.

Hách Giai Nhạc có lẽ là không dự liệu được Thường Nhạc sẽ lạnh lùng trả lời như vậy. Vì thế nên quay người sang cùng Bác Vũ nói chuyện. Thanh âm nhẹ nhẹ làm cho người khác nghe cực kì thấy thiếu tự nhiên.

Rất nhanh Thẩm Duyệt liền trở về, cô ấy ở trước mặt cô cười cười. Lý Thường Nhạc lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Việc này giải quyết nhanh như vậy ít nhiều cũng là nhờ người hàng xóm kia." Thẩm Duyệt thật lòng cảm ơn hắn. Lúc trở về liền kề cho Thường Nhạc nghe thành tích vẻ vang này.

"Cậu ấy ư? Như thế nào Hà Tri Túc lại giúp cậu?" Thường Nhạc hoàn toàn không tin anh ta sẽ giúp người khác. Có lẽ Thẩm Duyệt đã kể sai chuyện rồi.

"Lúc thầy Bạch tìm tớ tới phòng lại đúng lúc cậu ấy đang làm gì ở đó. Cậu ấy làm chứng cho tớ, lại còn bày ra bộ dáng vô cùng đang tin thế nên thầy giáo liền tin cậu ấy."

Thường Nhạc thoáng quay đầu nhìn về chỗ anh ngồi, Hà Tri Túc không có trong phòng học. Vì thế xấu hổ cười cười.

"Cậu ấy được cái là rất nhiệt tình."

"Đúng vậy, thầy Bạch đang chuẩn bị đổi chỗ chúng ta, may mà có cậu ấy."

"Ừ."

Việc hắn giúp Thẩm Duyệt cũng chính là gián tiếp giúp Thường Nhạc. Nhưng cô lại không biết có nên nói một tiếng cảm ơn với anh hay không.

Việc này rất nhanh đã qua nửa tháng, lớp mười một sắp nghênh đón lần thi tháng đầu tiên. Thứ sáu sau khi tan học, chủ nhiệm giữ lại vài ngươi để bố trí phòng thi. Mà trong mấy người đó lại có cô.

Cho nên dừng lại một chút, cô liền đi qua nói với Hà Tri Túc.

"Nếu không thì cậu về trước đi. Bố trí phòng thi còn lâu mới xong."

Ai ngờ Hà Tri Túc nghe xong lời này liền đi mất, lưu lại cho người ta hình tượng lãnh khốc. Anh nên nói một tiếng gì đó chứ! Không nói gì đã gì đã rời đi, thật làm cho người ta tức giận.

Các nam sinh phụ trách xếp bàn ghế và làm vườn. Còn nữ sinh thì quét rác, dán khẩu hiệu. Nam nữ phân công rõ ràng. Quét dọn, vứt bỏ rác đâu vào đấy, khi xong hết thảy đã là một giờ sau.

Thường Nhạc trêи lưng đeo balo, lẻ loi rời phòng học lại thật bất ngờ gặp Hà Tri Túc đang đợi ở dưới lầu.

"Cậu....chưa về ư?" Thường Nhạc hỏi.

"Ừ, tôi nói với dì, hôm nay sẽ đợi cậu dọn vệ sinh rồi cùng về."

Lại vẫn nghĩ đến chuyện nói với mẹ An một tiếng, người này quá hoàn hảo đi.

"Lúc này trong nhà chắc đã ăn xong cả, tôi mời cậu đi ăn cơm." Thường Nhạc nói như vậy nhưng lại mang trong mình một tâm tư nho nhỏ.

"Dì nói chờ chúng ta chở về rồi cùng ăn."

"À." Cô lộ ra chút tuyệt vọng.

"Này Hà Tri Túc." Đến trước cửa nhà,Thường Nhạc cảm thây nếu lúc này không nói sẽ không biết lúc nào mới có cơ hội. Vì thế lấy hết can đảm gọi hắn.

"Có chuyện gì?" Hà Tri Túc cúi đầu nhìn cô.

"Cái kia, chuyện về bài thi tháng có thể đừng nói cho mẹ tôi không?" Sau đó cô chấp tay trước ngực lộ ra vẻ cầu xin.

"Tôi sẽ không giúp cậu gạt người." Nói rồi mở cửa đi về nhà.

Thường Nhạc nhìn bóng lưng anh quả thực muốn xông lên đánh một trận. Cô cũng biết việc này không thể giấu nhưng có thể giấu được lúc nào hay lúc đó.

Trêи bàn cơm, Thường Nhạc giống như con chim cút dường như mất hết sức sống. Vẫn luôn cúi đầu ăn cơm tựa hồ muốn nói với mọi người: Tôi vốn vô hình.

Mẹ An Hân ngược lại không hề quan tâm tới cô mà chỉ quay sang nói với Hà Tri Túc bảo anh ăn nhiều chút.

Trời, mỗi lần về nhà lại đều thấy nơi này giống với nhà của Hà Tri Túc hơn. Còn cô - Lý Thường Nhạc mới chính là con nhà hàng xóm đây.

"Trường học các con sắp thi tháng chưa?" Mẹ An Hân cười hỏi.

Vốn dĩ bà chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ đến lại khiến cho Thường Nhạc giống như vừa ở đại dịch trở về. Còn về phía Hà Tri Túc, hắn không nhìn cô.

"Vâng, thứ hai sẽ thi." Hà Tri Túc cười đáp lại. Thường Nhạc quả thực hận chết anh mất.

Cô còn chưa chuẩn bị tốt cho kì thi, hơn phân nữa suy nghĩ là muốn đi bụi. Để cho mẹ An Hân biết được.... Chắc chắn sẽ không có sau đó.

"Thường Nhạc, tháng này con ôn tập thế nào rồi?"

Quả nhiên là mẹ An Hân sẽ hỏi câu này, Thường Nhạc cúi đầu nhỏ giọng đáp.

"Đại khái....là khá ổn."

"Thi tốt nhé!"

Thường Nhạc cảm thấy mẹ mình không phải cổ vũ cho cô mà là muốn nói với cô: Nếu con không thi tốt thì hậu quả khó lường.

Hà Tri Túc cậu đúng là yêu tinh hại người. Thường Nhạc nghĩ vậy trừng mắt nhìn anh.