Lần đầu tiên mời nhau, luôn là khiến người ta kinh hỉ, huống hồ nàng xa xa hành lễ, làm cho không người nào có thể từ chối, Y Thượng Vân khởi đầu không muốn phản ứng nàng, thấy nàng quỳ ở đó, tinh thần so với mười ngày trước tốt hơn một chút, liền không nhịn được di chuyển bước chân đi tới.

Sau khi có được người đến đứng lên, mặt mày cười ra, như hoa Sơn Chi bên trong ngày xuân điềm tĩnh ấm áp ngọt ngào, cũng làm cho người nhìn thấu mấy phần tính trẻ con, Y Thượng Vân dừng lại ở ngoài cửa, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn ra ngoài?"

Nhiều năm chưa từng cùng đứa bé này đấu trí đấu dũng, Y Thượng Vân cảm thấy thú vị, thời gian hơn tháng, bên ngoài từ lâu trời đất xoay vần, cô giấu hành tung của con người này, mặc Mạc Cửu Diên đi làm ầm ĩ, chính là muốn nhìn một chút đứa bé này có thể giữ được bình tĩnh hay không.

Quả nhiên, trước mắt cũng đã không kiềm nén được rồi.

Đến cùng nhỏ tuổi, tính tình không cách nào trầm ổn.

Bị người nhìn thấu, Tiêu An Ninh có chút nhụt chí, nhưng mà điều này cũng bình thường, nàng vẫn cứ ngồi xuống, nói: "Muốn đi ra ngoài hóng mát một chút thôi, trước đây khi tu luyện ở tịnh thất (phòng yên tĩnh) vừa chờ chính là mấy tháng, ngược lại không cảm thấy vô vị, chỉ là trước mắt không cách nào vận dụng linh lực, không có việc để làm liền cảm thấy vô vị rồi."

Đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi thích nhất làm ầm ĩ, trong đầu nghĩ tới không giống như họ, Y Thượng Vân trong lòng biết rõ, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nhìn nàng một chút thì dời ánh mắt.

Vừa nhìn quá nhanh, để Tiêu An Ninh không phân rõ được tâm tình của cô.

"Muốn đi ra ngoài cũng được, đem đồ vật của trẫm trả cho trẫm, trẫm đón ngươi hồi cung đi chữa thương." Nhàn nhạt một câu nói, ngoại trừ hiu quạnh của gió thu, trong mắt của cô hiện lên ấm áp.

Cô nói xong rồi, ngược lại là Tiêu An Ninh mắt ba ba nhìn cô, trừng mắt nhìn, đàng hoàng trịnh trọng bắt đầu nói bậy: "Bệ hạ nói đùa, ta cùng với ngài gặp mặt chẳng qua mấy lần, khi nào lấy đồ của ngài, ngài chớ vu oan ta."

Y Thượng Vân bước đến gần, sắc mặt bị gió thu thổi đến mức hơi trắng bệch, rơi vào trong mắt Tiêu An Ninh có thêm chút vẻ tang thương, nàng có chút chột dạ, vẫn cứ nói: "Bệ hạ có nhầm hay không?"

"Trẫm ở chỗ cây anh đào bày xuống kết giới, mà ngươi từ nhỏ ta liền độ linh lực cho ngươi, khí tức trên người hai người chúng ta gần gũi, vì vậy dưới tàng cây duy chỉ ngươi có thể đi vào mà không bị ta phát hiện, Mục Tương Lạc, thời điểm ngươi nói dối đừng luôn nhìn nóc nhà."

Âm chưa tan mất, Tiêu An Ninh vội cúi mắt nhìn bàn nhỏ, bưng lên nước chè xanh uống một hớp, mím chặt khóe môi, không muốn nói nữa.

Sau khi trầm mặc một lát, nàng kiên định nói: "Vốn là đồ vật của ta, vật quy nguyên chủ."

"Mục Tương Lạc!" Y Thượng Vân hô nhẹ ra miệng, ngưng hơi thở loại bỏ kết giới, nhấc chân đi vào bên trong, cũng học như cổ nhân ngồi quỳ chân ở trước bàn nhỏ, đưa tay về phía nàng, ra lệnh: "Lấy ra!"

Tiêu An Ninh lấy cùi chỏ nâng đầu nhỏ của chính mình, vô tội nháy mắt một cái, đầu méo xệch, trong con ngươi trong suốt lóe sáng lấp lánh quang sắc, cười híp mắt nghiêm túc nói: "Mất rồi!"

Truyện được đăng tại dembuon.vn

Quả nhiên, trên mặt bình tĩnh của người đối diện sinh lên sắc mặt giận dữ, nàng bỗng dưng cảm thấy trong lòng rất thoải mái, phiền muộn mấy ngày liền bị giam cầm tan thành mây khói, khá là hả giận, vì tăng cường vui vẻ của chính mình, nàng đem nước chè xanh đẩy một cái về phía trước mặt bệ hạ, vui mừng mà nói: "Trà không tệ."

Tay duỗi ra còn chưa thu hồi đã bị người tóm chặt, nàng kéo kéo trở về, không kiên nhẫn nói: "Bệ hạ.."

"Mục Tương Lạc, ngươi nên biết hậu quả chọc giận ta là cái gì, chớ ép đến bản thân ngươi không có đường lui!" Lời lẽ vô tình khá phù hợp thân phận lúc này của cô, Y Thượng Vân giữ ở cửa mạch của nàng, dường như nàng nói thêm câu nói dối nữa thì thật sự sẽ động thủ.

Tiêu An Ninh sửng sốt, bừng tỉnh rõ ràng hàm nghĩa của câu nói này, bệ hạ nói được là làm được, nàng hoảng hồn, vội hỏi: "Cái..

Đồ vật kia ở lại phủ Chất Tử, ngài có thể tự mình đi tìm, khi ta đi đồ vật gì cũng không có mang theo."

Câu nói này thì thành thực hơn nhiều, Y Thượng Vân quả thực buông tay, lạnh lùng liếc nàng một chút, chính mình bưng lên nước trà xanh muốn hớp một cái, làm như không yên tâm nàng một chút, người sau vội hỏi: "Nước trà không có độc ngài không tin, ta có thể uống cho ngươi xem."

Trong cung việc hạ độc rất nhiều, Tiêu An Ninh nhớ tới khi còn bé có lần ở trên buổi tiệc ăn món tráng miệng Minh Đế đút, sau khi trở về thì hôn mê bất tỉnh, cả kinh cả Trung Cung không yên, cũng để mẫu thân mấy đêm chưa ngủ, từ đó về sau, nàng cũng nhớ kỹ việc này, ở bên ngoài ăn uống đều sẽ đặc biệt chú ý.

Bằng không lần trước bệ hạ đưa rượu cho nàng, nàng đầu tiên sẽ cho rằng là bệ hạ đang thăm dò nàng nghĩ mà chưa nghĩ thì uống vào, lần này nàng cũng không ngoại lệ, giơ tay định bưng trà, lại bị Y Thượng Vân cản lại, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói: "Thì hai tách trà, ngươi đều uống rồi, trẫm uống cái gì."

Thực sự là càng gấp càng loạn, Tiêu An Ninh ngẩng đầu trừng cô một chút, không cam lòng yếu thế nói: "Vậy ngài nhìn chăm chú ta làm chi, lần trước biết ta không biết uống rượu, còn gạt ta uống."

Thực sự là trả đũa, Y Thượng Vân nói: "Chính ngươi muốn uống, trẫm nào biết ngươi không biết uống, còn nữa khi say đều biết dùng linh lực che lấp cảnh giới của chính mình lừa dối trẫm, ngươi có tư cách gì oán hận trẫm."

Chọc vào sai lầm của nàng, Tiêu An Ninh cụp mắt không tiếp tục nói nữa, khuấy động lấy chén trà.

Bản thân Y Thượng Vân cũng chợt cảm thấy lỡ lời, đưa tay nắm chặt cổ tay nàng, vuốt ve da thịt trắng nõn nơi lòng bàn tay, trong lòng không khỏi chua xót, trầm giọng nói: "Ta không trách ngươi lừa dối ta, cũng không trách ngươi mấy năm không về, chỉ là một số chuyện ta không cách nào lập tức cho ngươi đáp án."

Người kia thân ở chức vị, không chứng không cớ, chỉ dựa vào lời nói một người thì động nàng, chỉ sợ triều thần không phục.

Tiêu An Ninh ngẩng đầu, làm như không tin, trong mắt hiện lên mê hoặc, nhìn đầu ngón tay thon dài trên lòng bàn tay của mình, móng tay tu bổ càng sạch sẽ, ngoài nhẹ nhàng khoan khoái có thêm tầng vẻ đẹp, nàng sững sờ nói: "Bệ hạ là tin ta rồi? Nàng là quyền thần ngươi nuôi dưỡng hơn mười năm."

Bản thân nàng cũng không tin.

Không tin A Diên tỷ tỷ đối tốt với nàng sẽ đích thân đẩy nàng vào Huyền Hư, lại sợ nàng chạy đi, mạnh mẽ cắt đứt mất đường sống của nàng.

Y Thượng Vân ôn thanh nói: "Đương nhiên tin ngươi, ngươi là con gái của ta, đứa trẻ ở dưới gối ta hầu hạ năm năm, lần đầu tiên thấy ngươi, liền không nhịn được đáp lời với ngươi, chỉ là thái độ giương cung bạt kiếm của ngươi để ta không thích, nếu ngươi dịu ngoan chút, không chắc ta thì nhận ra ngươi rồi.

Nói đến buồn cười, Ôn Tịnh có thể nhận ra ngươi, Dạ nhi có thể nhận biết ngươi, ta là người thân cận ngươi nhất, vậy mà không nhận ra, A Lạc, ta có phải rất thất trách không."

Tiêu An Ninh ngớ ngẩn, nàng biết hàm nghĩa trong đó, hoàng thất tính toán nhiều, liên lụy cô không cách nào nuôi nấng con của chính mình, nàng là sau khi Minh đế đăng cơ mới sinh ra, đương nhiên lĩnh hội không tới thái độ cẩn thận từng li từng tí một của Y Thượng Vân, nhưng luôn cảm giác ra đại tỷ cùng nàng không phải rất thân cận.

Dù cho mẫu thân đi làm thế nào, đại tỷ đều là dáng dấp cách người ngàn dặm, khúc mắc giữa mẹ con, chỉ sợ là không cách nào giải rồi.

Đứa trẻ Hiếu Văn đế nuôi lớn, chịu ảnh hưởng quá to lớn.

Nhất định không cách nào thân cận cùng Y Thượng Vân.

Nhưng nàng đi rồi, quan hệ hai người là có chữa trị hay không, nàng thì không biết, nhưng bên ngoài truyền nàng được lập thành thái nữ, xem ra sẽ thân cận chút.

"Bệ hạ, năm đó việc không thể oán ngươi." Nàng dừng một chút, cầm ngược lại cổ tay của Y Thượng Vân, cảm giác tay ấm áp, nàng thành khẩn nói: "Nhưng bệ hạ xin tin tưởng ta một chuyện nữa, A Lạc sẽ không làm chuyện thương tổn ngài, chuyện sau này làm sao ta không biết, nhưng chỉ có việc này ta có thể bảo đảm."

Ánh mắt Y Thượng Vân lại rơi xuống trên mặt của nàng, rõ ràng quá khứ mười mấy năm nàng luôn cảm thấy đứa trẻ trước mắt chưa thay đổi, như hiểu ý như thế, giống như ngoan ngoãn, giống như làm người thương tiếc.

Cô đưa tay vuốt lên đuôi lông mày cau lại của đứa trẻ, khi muốn nói nữa, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, hai người đồng thời quay đầu, bên trong đình viện có thêm hai người, Mục Dạ cười sang sảng và Mục Tương Chỉ vẻ mặt lạnh nhạt.

Tiêu An Ninh cong cong khóe môi, nàng liền biết Mục Tương Chỉ sẽ không hồn về Vong Xuyên!

Truyện được đăng tại dembuon.vn

Y Thượng Vân đúng lúc thu tay về, biểu hiện lạnh nhạt, không nói gì thêm, Mục Dạ chạy bộ nhanh đến, ngẩng đầu nhìn hư không một chút, mới dám đến gần, cười nói: "Nếu không có mẫu thân rút đi kết giới, ta đều không dám vào, miễn cho vô tội bị thương a."

Sau khi hắn đến gần, chỉ còn lại một mình Mục Tương Chỉ đứng nơi đó, Tiêu An Ninh nhìn qua, dư quang nhìn đến Mục Dạ nháy mắt, trong lòng sửng sốt một chút, nàng làm trưởng, chính mình nếu không hành lễ, chỉ sợ làm cho tất cả mọi người cũng khó xử.

Nàng cười cười, đứng dậy nhấc tay áo hành lễ, trước tiên kêu: "Đại công chúa!"

Đối với nàng xưng hô mới lạ như vậy, Mục Tương Chỉ vẫn chưa lưu ý, khẽ ừ một tiếng, xem như là đáp lại, nàng nhìn phía Y Thượng Vân, trầm giọng nói: "Mẫu thân, ta đã trở về."

Một phen sinh tử biệt ly, để cho hai người đều không có cảm giác gì, trên mặt Y Thượng Vân có thêm một chút ý cười, nói: "Trở về là tốt rồi, cố gắng dưỡng thương, chuyện trên triều đình trước tiên thả xuống."

Vốn là một phen lời hay, lại làm cho Mục Tương Chỉ lạnh dung nhan, Mục Dạ xen vào nói: "Nếu đều đã ở, chi bằng ở trong phủ ta thiết tiệc tối đi, A Lạc trở về, tất nhiên là việc vui."

Tiêu An Ninh cảm thấy bầu không khí đông lạnh xuống, trong lòng kinh ngạc, lại không thể hỏi nhiều, chỉ đành nói: "Tất nhiên là tốt."

Mục Dạ xoay người lại dặn dò, hạ nhân quét tước xong phòng khách đãi khách, một lần nữa bố trí một phen, nước nóng trà nóng trong ngày mùa thu đều không thiếu được, nhiệt khí mịt mờ, có thêm một chút nhân khí, cũng không nhìn ra nơi này ít có người tới.

Mục Tương Chỉ ở sau khi Mục Dạ đi rồi, bản thân cũng quay người rời khỏi, ở sau khi người lạnh như băng đi rồi, Tiêu An Ninh mới đột nhiên thở một hơi, Phong Đường thường nói nàng âm lãnh, nhưng hôm nay gặp được Mục Tương Chỉ, bỗng dưng cảm giác tính tình mình hoạt bát hơn.

Nếu đã có thể đi ra ngoài, nàng đương nhiên nên chuẩn bị, thấy Y Thượng Vân ngồi ở chỗ đó trầm tư, nàng cũng lười đi quấy rối, chính mình về trong phòng đi thu thập, sau khi thay xong xiêm y, nàng ở trên bàn đạp tìm ủng hồi lâu không có tìm được.

Nghĩ đến lại là chuyện tốt Mục Dạ sai người làm ra, nàng xoay người lại muốn sai người đi lấy cái mới qua, nhớ tới mấy ngày y vật tắm rửa trước đây Mục Dạ tốt bụng mà đưa về, đều là mới nghĩ đến chắc có ủng.

Đi tới cửa, phát hiện Môn thần còn ngồi ở chỗ đó, nàng nhất thời cảm thấy quẫn bách, ngón chân đạp ở trên thảm mềm mại, do dự giây lát, trái lại Y Thượng Vân ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: "Tại sao lại chột dạ rồi?"

"Không có, ngài làm sao còn chưa đi, đại công chúa đi tiền viện rồi."

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Y Thượng Vân nhìn nàng một chút, lạnh nhạt nói: "Nhị Điện hạ của ngươi lại đùa cợt ngươi?"

"Ừm." Nàng trầm thấp đáp một tiếng, mắt sắc nhìn hầu gái chạy chậm qua, đem ủng nàng cần đưa tới, nàng thuận tay nhận lấy, trừng một chút, cả giận nói: "Trở lại nói cho vương gia các ngươi biết, ngày mai thì đem vương phủ các ngươi đốt đi, để hắn ngủ ở cung đạo."

Hầu gái không biết thân phận của nàng, nhưng mà nhìn dáng dấp căng thẳng của nhị điện hạ, nghĩ đến là người hắn để trong lòng, lúc này sợ đến liên tục gọi vâng, vội vội vã vã chạy ra ngoài.

Y Thượng Vân nhìn dáng dấp dọa người của nàng, khóe môi không tự giác cong lên, trong con ngươi tản mạn một chút ý cười, tùy ý nói: "Trẫm nghe Ôn Ngọc nói, khi ngươi vào phủ Chất Tử, liền đem sân sau một cây đuốc đốt sạch rồi?"

Động tác Tiêu An Ninh mang ủng ngừng lại, bất đắc dĩ nói: "Phủ Chất Tử quá mức hoang vu, Bắc Chu các ngươi cắt xén bạc của ta cũng là thôi, khi đến cũng không đem bên trong phủ thu thập xong, ta chỉ có thể tự mình tu sửa, không có tiền thu dọn đương nhiên một cây đuốc đem những cỏ dại kia đốt đi, miễn cho có người sinh sự."

Cái này cũng là lời nói thật, hai nước đối địch, ai sẽ cho con tin sắc mặt tốt, không có vây nhốt đã nể mặt rồi.

Hết chương 24.