Trương Tuyết ngồi trên giường, hai mắt mở to nhìn về phía rèm ngăn, chờ xem kĩ người anh trai thông thái miệng lưỡi sắc bén của mình. Rèm cửa vén lên, một thanh niên cao ốm tiến vào. Người này thân hình mảnh khảnh, tóc đen cài mộc trâm, mày thanh mắt sáng, sóng mũi tuấn tú, môi khẽ nhếch, một bộ trường dài màu ngà thanh nhã nhẹ nhàng. Trương Tuyết đảo mắt từ trên xuống dưới mấy lượt, âm thầm gật đầu, chà, đây đúng là hình mẫu của danh nhân trẻ hiện đại rồi.

Trương Duệ vừa tiến vào liền bắt gặp em gái đang ngồi tựa vào đầu giường, mặc dù mặt mũi vẫn còn tái nhợt mệt mỏi, nhưng thần sắc trong đôi mắt lại hoàn toàn thanh tỉnh, thậm chí trong mắt còn có chút gì đó… cao hứng?

Cát Tường nhanh nhẹn kê qua một cái ghế cạnh giường để Trương Duệ ngồi xuống, rồi an phận đứng một góc chờ sai bảo. Trương Tuyết bĩu môi, đúng là khí thế của đại ca trong nhà có khác, cấp dưới vừa nghe tiếng là đã an phận đàng hoàng ngay.

“Muội thấy trong người sao rồi?”

“Dạ, khá hơn rồi, không còn đau nhiều lắm…”

Trương Duệ nhìn nhìn sắc mặt Trương Tuyết, ngập ngừng nói, “Vừa nãy, chắc muội cũng nghe cả rồi?”

Trương Tuyết bình thản gật đầu. Ồn ào như vậy mà không nghe mới lạ, hơn nữa, tường ở đây làm gì có cách âm, muốn giả ngu cũng khó.

Trương Duệ gật đầu, “Nghe rồi cũng tốt, muội cũng thấy rồi đó. Diệp Trầm, nói thật ra là người chính trực thông minh, nhưng có nhiều việc không đồng nhất. Nếu lần này chúng ta không chỉnh lưng hắn, e là sau này muội về Diệp Gia sẽ bị hắn khi dễ. Còn về phần Tô Mẫn kia, muội yên tâm, đại ca sẽ thay muội trả thù cô ta…”

“Đại ca.” Trương Tuyết chợt nói.

“Hửm? Có việc gì?”

“Không cần phải đưa Tô Mẫn tiến cung.”

“Hừ, muội lại nhân từ rồi. Nếu không đưa Tô Mẫn kia tiến cung, Diệp Trầm kia chắc chắn sẽ ngày nhớ đêm mong, rồi sẽ có ngày rước ả vào cửa làm bà nhỏ, khi đó cả hai đứa nó sẽ cùng nhau khi dễ chính thất là muội! Việc này huynh đã bàn với cha rồi, sẽ không để chúng nó toại nguyện!”

“Muội hiểu ý đại ca, nhưng huynh có nghĩ thử xem, Tô Mẫn dám cho người ám sát muội, mà thông minh như Diệp Trầm lại không hề nghi ngờ cô ta, cho thấy người này tâm cơ không ít. Hậu cung là chốn máu tanh, cô của chúng ta ở trong đó ngoài mặt thì là Thục Phi nương nương, nhưng đối thủ không ít, nếu không phải được sủng ái che chở của Hoàng Thượng thì không biết đã ra sao rồi. Không phải muội nói gở gì, nhưng nhà đế vương xưa nay vốn vô tình, Tô Mẫn dù sao cũng là thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, lỡ có một ngày được sủng ái, chắc chắn sẽ không để cô cô có ngày an lành. Hơn nữa, đại ca đừng quên, Tô gia còn có một Tô Thái Hậu và một Tô Hiền Phi, lại thêm một Lục Hoàng Tử, chỉ bằng một lời nói của Thái Hậu, thì Tô Mẫn sẽ như chim sẻ hóa phượng hoàng, lúc đó chúng ta lại chẳng khác gì bê đá đập chân mình à?”

Trương Duệ khựng lại, ánh mắt nhìn Trương Tuyết có phần suy nghĩ. Điều này hiển nhiên hắn và cha cũng đã tính tới, nhưng địa vị của cô cô ở trong cung bây giờ chỉ thua mỗi Hoàng Hậu, Tô Mẫn muốn làm mưa làm gió cũng không dễ. Thế nhưng bây giờ nghe Trương Tuyết phân tích kĩ càng, lại cảm thấy Tô Mẫn và Tô Gia thật sự không đơn giản. Diệp Trầm thông minh kiệt xuất là thật sự, vậy mà còn bị Tô Mẫn dắt mũi, huống hồ là Hoàng Đế hậu cung ba ngàn kia.

Lại nói, chuyện này nếu xử lý không khéo, sẽ trở thành lôi kéo hậu cung, Tô Mẫn là đích nữ Tô Gia, nháo lớn lên trên, còn không phải làm khó Hoàng Thượng quăng ra một đạo thánh chỉ tứ hôn sao? Hừ, không gả vào Diệp Gia thì sẽ tiến cung, không tiến cung thì gả vào Diệp Gia, đường nào cũng thật quá tiện lợi cho tiện nhân đó và Tô Gia.

Trương Duệ càng nghĩ, càng cảm thấy vấn đề thật sự không chỉ đơn giản là đánh ghen giết người tầm thường như thế, nhướn mày nhìn vẻ mặt vừa mới tỉnh dậy có chút đờ đờ ngu ngu của Trương Tuyết, chẳng biết nghĩ thế nào lại cười cười hỏi: “Muội nói thử xem, Tô Mẫn kia gả Diệp Trầm thích, hay là tiến cung thích hơn?”

Trương Tuyết nhìn vẻ mặt cười cười gian gian của Trương Duệ, bất giác cũng nhếch mép cười theo, chậm rì rì nói, “Kết thông với Diệp Gia, phủ Tô Quốc Công sẽ như hổ thêm cánh, thế lực của Thái Hậu trong cung càng lớn mạnh. Đó là chưa kể, đương kim Hoàng Hậu cũng là đích nữ Tô Gia, Hiền Phi nương nương lại là thứ nữ Tô Gia, đại ca, huynh nhìn xem, hậu cung của Hoàng Thượng chả khác gì sân sau nhà Tô Quốc Công rồi. Tiến cung, hừ, chả phải sẽ có thêm một cái Lương Phi họ Tô, hoặc nếu Tô Mẫn đủ may mắn, đám đàn bà họ Tô trong đó đủ thông minh, còn không khiến cô ta trèo lên được cái ghế Đức Phi còn bỏ trống kia à? Hiền – Lương – Thục – Đức, nếu lỡ như trở thành Đức Phi đứng đầu tứ phi, vậy thì quá lời cho Tô Mẫn kia rồi.”

Trương Duệ tựa vào lưng ghế, mắt đào hoa híp lại lim dim như con mèo lười, khóe miệng khẽ nhếch, “Vậy theo ý muội thì nên làm thế nào? Cũng không thể để cô ta bước chân vào Diệp Gia.”

Bạn Tuyết nhà chúng ta chợt có cảm giác mình đã bất giác trở thành phần tử bên phe phản diện, tự dưng thấy mình có chút chút thành tựu. Ái da, là phe phản diện trí thức lận đó nha!!

Trương Tuyết lơ đễnh cười, “Thì có làm sao? Người nhà Tô Gia mũi nhọn ở khắp nơi nơi, lần này lại đem quyền chủ động đặt vào tay anh em ta, nếu đã vậy thì đem cái mũi dùi Tô Mẫn này cắm ở hậu viện Diệp Gia cũng là một ý hay! Dù gì muội cũng không muốn dính líu đến Diệp Trầm nữa, trò vui như thế, vì sao không làm?”

Trương Duệ sửng sốt, “Muội nói vậy là sao?”

“Như huynh đã nói đấy thôi, muội vẫn là cô nương gia chưa gả. Đại ca, nhờ huynh nói lại với cha, việc hôn sự này chấm dứt ở đây thôi.” Nói đến đây lại thở dài, làm bộ thi nhân, “Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi dùng?”

Trương Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy ý này rất tốt. Diệp Trầm tuy rằng có tài, nhưng lại là nam nhân không có chủ kiến, mà Diệp Gia bên đó cũng phức tạp chập chùng, gả em gái qua bên ấy, sau này chắc chắn không yên ổn.

“Nhưng còn mẹ thì sao, hôm trước lúc hay tin muội bị thương trở về, người đã bất tỉnh…”

“Đại ca đừng lo lắng, muội sẽ tự mình nói rõ với mẹ.”

“Vậy, Tuyết nhi, còn muội…” chẳng lẽ không có chút tình ý gì với Diệp Trầm sao?

Trương Tuyết cười cười, “Đại ca nghĩ nhiều rồi. Trước kia hôn nhân cha mẹ làm chủ, bản thân muội căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện trăng gió tình cảm gì với ai, nên lấy ai cũng được. Nhưng mà trải qua chuyện lần này, thập tử nhất sinh, muội đã thông suốt rồi. Đời này có bao nhiêu thanh xuân? Muội muốn tìm một người thật đáng tin cậy để trao thân gởi phận cả đời, mà người đó, chắc chắn không thể nào là Diệp Trầm.”

Trương Duệ có chút kinh ngạc nhìn em gái, cảm thấy đứa nhỏ này đột nhiên thay đổi rồi. Trước đây mấy ngày rõ ràng vẫn là một tiểu bá vương quậy tưng bừng trời đất, mà hôm nay ngồi đây đã có thể nói những lời tình tự nhi nữ như vậy, lẽ nào tươi cười trước kia đều là che giấu bất an trong lòng? Trương đại thiếu gia càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân mình đã quá lơ là đối với em gái, càng giận mình làm anh thật là vô dụng, không thể sẻ chia tâm sự...

Vị đại thiếu gia nào đó càng nghĩ, càng ỉu xìu, đến nỗi Trương Tuyết nhìn mà nổi gân xanh trên trán.

Trương Duệ ôm đau buồn rời khỏi.

Trương Tuyết nhàn nhã ăn ngủ qua một buổi sáng, đến xế chiều mới sai Như Ý, Cát Tường chuẩn bị ổn thỏa, leo lên phản cho hạ nhân khinh sang viện của phu nhân.

Trước kia Phùng Tuyết cũng có mẹ, cũng được mẹ săn sóc yêu thương, nhưng đáng tiếc, nhờ có lão cha bất lương, nàng chỉ được hưởng thụ tình mẹ ấm áp đến năm mười tuổi. Hiện giờ bản thân là Trương Tuyết, có cha mẹ hiền từ đầy đủ, cảm thấy thực thỏa mãn.

Mẹ của Trương Tuyết họ Đỗ, là con gái duy nhất của một hộ thư hương thế gia, gả cho anh thư sinh mồ côi nghèo nàn Trương Đức làm vợ, một lòng chờ đợi thư sinh nghèo bảng vàng đề danh. Khi Trương Đức đỗ Trạng Nguyên vào triều làm quan, đã mang theo gia quyến vào kinh, đến nay cũng đã gần hai mươi năm rồi. Trương Tuyết kính phục tình cảm sâu sắc của họ, Trương Thừa Tướng cho dù đức cao trọng vọng, nhưng gia quyến trong nhà cũng chỉ vỏn vẹn một vợ và bốn đứa con, không hề có thêm thiếp thất như đám quan lại khác.

Vợ chồng Trương Thừa Tướng vẫn luôn mong các con của mình có thể tìm được người tâm đầu ý hợp, có thể đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời. Cũng chính vì lẽ đó, nên khi Diệp Trầm mười bẩy tuổi, dù chỉ gặp mặt Đỗ Tuyên một lần vào năm ba tuổi mà đã khắc cốt ghi tâm, xin cha đến nhà ngỏ lời, Trương Thừa Tướng liền cảm thấy đứa nhỏ này là người nặng tình nặng nghĩa, tương lai cũng sáng sủa rạng ngời, có thể cho con gái mình dựa vào cả đời.

Dù cho dạo trước có tin tức không hay, nhưng ông vẫn nhớ tới đứa trẻ mười tuổi dũng cảm năm ấy đã đỡ cho con gái mình một đao, lại nhớ tới thiếu niên mười bẩy tuổi tươi sáng rạng rỡ mà không đành cắt đứt một đoạn nhân duyên. Vậy mà, lần này suýt nữa mất đứa con gái bản thân mình luôn nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, khiến Trương Thừa Tướng tức giận không nói nổi.

Lúc Trương Tuyết đến, thì Trương Thừa Tướng cũng đang ở trong phòng an ủi phu nhân, thấy nàng thì kinh ngạc. Trương phu nhân nhìn thấy Trương Tuyết thì nước mắt tuôn trào, Trương Thừa Tướng hai hốc mắt đỏ ngầu, nhìn vợ và con gái mà trong lòng thống hận tiểu tử Diệp Trầm kia không thôi.

Khi Trương Tuyết chậm rãi trình bày ý kiến, quan điểm của mình. Từ mở bài đến kết bài đều liền mạch trôi chảy, sắc mặt bình thản dứt khoát, cả hai vợ chồng lão Thừa Tướng đều kinh ngạc. Thừa Tướng cha sau hồi trầm mặc suy nghĩ, cũng như Trương Duệ, đồng ý với Trương Tuyết. Chỉ có Thừa Tướng mẹ, cho rằng con gái mình đã chết tâm, nước mắt vẫn ngắn dài không dứt, nhưng cũng không phản đối nữa.

Vì thế, ngày hôm sau khắp thành Sài Kinh ai ai cũng đều biết hôn sự hai đại gia môn Diệp – Trương đã bị hủy bỏ. Diệp đại thiếu gia, tân Phủ Doãn thành Sài Kinh lại trở về là một đóa hoa vô chủ, khiến bao nàng thiếu nữ ra sức mộng mơ.

Bởi vì đoàn rước dâu bị chặn giữa đường, nên không ít người đã nhìn thấy ngọc diện của tiểu thư nhà Trương Thừa Tướng, thế là ngôi vị ‘kinh thành đệ nhất mỹ nhân’ lập tức được đội lên đầu Trương Tuyết. Hơn nữa, bởi vì tin tức hôn ước bãi bỏ, Trương Tuyết cũng trở thành hoa vô chủ, nên không ít ngày sau, tất cả bà mai ông mai trong kinh thành đã đạp sập luôn cổng nhà thừa tướng.

Lại nói, bởi vì ngày ấy Trương Tuyết mặc giá y đỏ thẫm, đầu đội trân châu mão, tung người đánh kiếm quá sức kinh diễm, đã khiến không ít danh môn giang hồ, võ tướng uy phong để mắt. Vì thế nên, hèm, bạn Tuyết của chúng ta đã được liệt vào một trong ‘nhị thập tam hoa bảo’ (hai mươi ba đóa hoa quý) của Đại Triều, là đóa kỳ hoa sáng rỡ trong lòng chúng huynh đệ trâu chó.

Cửa nhà bị bà mai đạp sập, không sao, giang hồ có cách riêng của giang hồ, khinh công bay lượn vào thẳng đại sảnh tấn kiến Thừa Tướng đại nhân để tặng lễ vật đính ước cũng là một cách hay, có sáng tạo, rất nổi bật!

Vì thế, Hữu Thừa Tướng dưới sức ép của Hoàng Đế già mà ham vui, điều đến một nhánh nội vụ cao thủ Cẩm Y Vệ lập rào chắn ngăn cản đám nghĩa sĩ giang hồ đột nhập phủ cầu thân. Thêm người thêm việc, huống hồ Cẩm Y Vệ đều là đàn ông, có từng thấy mèo chê mỡ bao giờ chưa?

Thật là, cha con Trương Thừa Tướng có khổ mà không biết nói cùng ai, chỉ đành cắn răng nuốt giận thầm mắng Hoàng Đế: già mà không nên nết!