Bên trong phòng củi của Hồng Hi Viên, một mật đạo được mở ra, dần đầu là Viễn Tu và Trương Đàm, cho đến người cuối cùng là Hùm Thúc và Như Ý. Mật đạo kéo dài được xây dựng chắc chắn, thậm chí còn được trường kì quét dọn sạch sẽ.

Đối với vấn đề này, Viễn Tu đã cười hề hề giải thích, “Chuẩn bị trước ấy mà, không chỉ có cái này, trong phòng bếp, trong nhà xí cũng đều có sẵn mật đạo… mọi người cũng biết, để chuẩn bị sẵn thôi mà…”

Trong mật đạo nhập nhòe ánh sáng từ ngọn đèn treo bên vách tường, âm thanh vọng lại cũng chỉ có tiếng bước chân và tiếng hít thở ngột ngạt của mọi người. Dường như chỉ qua vài phút, lại giống như đã qua thật lâu, mọi người không ai bảo ai, cứ cắm đầu mà đi.

Lúc này, bọn họ đã vào đến một gian hầm rộng rãi. Viễn Tu nhận thấy nên để mọi người nghỉ ngơi một chút, bèn đem nến trong hầm thắp sáng. Một chiếc giường đá, một bộ bàn ghế, một tủ áo nhỏ, thậm chí có cả một chiếc ghế lắc làm bằng gỗ hương và một bộ ống tre cất nước mát lạnh.

“Đây là…” Như Ý ngơ ngác nhìn quanh.

Trong ánh sáng mập mờ, Viễn Tu vừa rót nước cho mọi người vừa đáp, “Là phòng thiền của bần tăng.”

Trương Tuyết ngồi xuống ghế lắc, nhắm mắt tựa lưng hít thở một lát. Cảm nhận tầm mắt bức bách của Phùng Tuyệt, qua một hồi, nàng mới mở mắt, ánh mắt được ngọn đèn bên bàn chiếu rọi như có lửa nhảy múa. Nét mặt thực trấn tĩnh, chỉ có nàng mới rõ, tâm tư đã là một mảnh run rẩy không yên. Trong bóng tối lờ mờ, vẻ mặt của Phùng Tuyệt không thể nào nhìn rõ, chỉ biết đầu ngón tay đang chậm rãi gạt đi tóc trên trán của nàng có bao nhiêu lạnh lẽo.

Thực lạnh… thực đáng sợ… cảm giác như bản thân đã trở thành một loại động vật ăn cỏ nào đó, trở thành con mồi trong mắt kẻ đi săn, hoàn toàn không có khả năng chống cự. Trương Tuyết có thể thề, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên nàng được nếm trải mùi vị này…

Ngay vào lúc căng thẳng, phía trên tầng hầm chợt truyền đến chấn động khiến mọi người không khỏi giật mình. Liên tục ba lần liên tiếp, khiến mặt đất dưới chân rung chuyển, cát bụi từ trên trần đá rơi rớt xuống đầu.

Trương Đàm cầm ngay một ngọn đuốc, dọi về phía trên vách hầm, nơi đó dần xuất hiện vài khe nứt, mắng một tiếng, “Chó chết! Mau ra khỏi đây!”

Viễn Tu dẫn đầu đoàn người tiến về phía lối đi tiếp tục thông đạo, vừa lúc đường hầm phía sau dẫn về phòng chứa củi bị đánh sập.

“Chuyện gì xảy ra ở trển vậy?” Trương Tuyết được Phùng Tuyệt ủng vào trong ngực, theo sát sau Trương Đàm và Bùi Lãnh.

Chấn động lần thứ tư vang lên, theo lối thang đá dẫn lên trên, bốn phía vách đường hầm vang vọng âm thanh bạo tạc. Phùng Tuyệt một bên che chắn cho Trương Tuyết, một bên giơ cao đuốc trong tay, đồng tử trong mắt nheo lại. Nếu anh không lầm, thì âm thanh này hẳn là… có người đang phá núi!

“Dừng lại! Phía trên nhất định có bẫy!!” Phùng Tuyệt trầm giọng quát, cũng kéo Trương Tuyết đứng lại trong thông đạo.

“Sao lại dừng?” phía sau Tô Mặc thở hổn hển cùng với Hùm Thúc đang bồng Như Ý đều khẩn trương nhìn Phùng Tuyệt.

Trương Đàm, Bùi Lãnh cùng Viễn Tu cũng dừng bước. Trong thông đạo chật hẹp chỉ đủ cho hai người nép vào nhau, âm thanh bạo tạc phía trên cùng với tiếng sụp đổ càng ngày càng lớn. Phùng Tuyệt bình tĩnh nhìn mọi người, nói, “Có kẻ đang nổ núi. Hẳn là lối ra của đường hầm này đã bị phát hiện. Bọn chúng hẳn là đang chờ chúng ta chui lên.”

Mọi người nhìn nhau, lại nhìn một chút vách tường thông đạo vốn dĩ rắn chắc đang không ngừng nứt ra. Trương Đàm nhìn về phía cuối đường hầm, chung quanh một mảnh quỷ dị. Một dự cảm thực xấu đang không ngừng len lỏi lan tràn. Thần thánh phương nào có khả năng kéo pháo tạc núi trên đất Thao Châu, cho dù đầu bị bò đá cũng có thể nghĩ ra.

Trương Tuyết níu áo Phùng Tuyệt, cứng rắn nói, “Cũng chỉ còn một con đường này, đánh liều một lần thôi!”

Viễn Tu cau mày nhìn Trương Đàm, chờ đợi quyết định cuối cùng.

Trương Đàm thở tùng một hơi, giao đuốc trên tay cho Bùi Lãnh, rút ra Xà Kiếm quấn tại thắt lưng, gật đầu trấn định, “Được, vậy tất cả hãy…”

“Vẫn còn một đường khác.” Phùng Tuyệt chợt lên tiếng ngắt lời.

Trương Tuyết hít một hơi, cương quyết nói, “Không còn đường nào khác!”

Phùng Tuyệt cúi đầu nhìn vào đôi mắt ương ngạnh của nàng, bỗng dưng nở nụ cười. Trong cái sáng tối nhập nhòe, trong thông đạo không ngừng rung chuyển cát bụi, giữa không khí khẩn trương đến ngạt thở, nụ cười của anh tỏa sáng như ngọn đuốc trên tay, dịu dàng sâu lắng trong ánh mắt không hề dao động bao lấy Trương Tuyết.

Phản ứng của Trương Tuyết bởi vì một nụ cười kia mà chậm mất năm giây, không dứt mắt ra được, chỉ cảm thấy vòng tay bên eo chợt siết, giây tiếp theo, làn môi lành lạnh mềm mỏng chạm vào môi nàng. Nước chảy mây trôi, thuận lý thành chương mà tiếp hợp chặt chẽ, môi lưỡi giao triền, gắt gao bắt giữ.

“ẦM!!” một tiếng nổ lớn từ phía sau vọng lại, tầng hầm cuối cùng đã chịu không nổi công kích sập xuống, bụi đá từ phía sau không ngừng dội tới.

Hai người tách ra trong nháy mắt, Trương Tuyết còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của Phùng Tuyệt thì đã bị đẩy về phía Trương Đàm. Phùng Tuyệt lướt qua bọn họ, chỉ để lại một câu, “Chờ.” Sau đó nhanh chóng mất dạng vào thông đạo tối tăm phía trước.

Trương Tuyết dường như lập tức dãy khỏi kiềm cặp của Trương Đàm, đuổi theo Phùng Tuyệt. Nhưng đến cuối con đường cũng không nhìn thấy người. Trương Đàm cùng Bùi Lãnh giữ chặt Trương Tuyết, nhìn Viễn Tu dùng cước bộ cực kì nhẹ nhàng chui lên lối ra để thăm dò.

Lối ra thông đạo là một cái hang động nhỏ, vốn dĩ được vách núi và dây leo che chắn. Nhưng lúc này, vách núi lẫn dây leo đều đã bị tạc nát, ngay cả hang nhỏ cũng chỉ còn lại động tích. Trước lối ra, Phùng Tuyệt bình tĩnh một thân một mình bước ra ánh sáng.

Viễn Tu nhìn tấm lưng thon gầy cao ngất kia, bỗng dưng cảm thấy một hồi chấn động lướt qua, tựa như ngày nào võ lâm tranh bá, giết người đỏ mắt, chỉ mong trở thành anh hùng thiên hạ.

Xưng bá thiên hạ, là giấc mơ của bao người, nhưng đặt vào bóng dáng người trước mắt, cảm giác đó không hề là một giấc mộng.

“Quân lâm thiên hạ.” Viễn Tu không tự giác mà thì thào bốn chữ này.

Phùng Tuyệt bình tĩnh đứng chắn trước động tích, ánh mắt lạnh lùng vô ba nhìn đại đội nhân mã không xa phía trước. Người dẫn đầu một thân giáp bạc, đầu đội tướng mão, áo choàng đỏ sắc máu phần phật trong gió. Phùng Tuyệt vừa đứng vững, đối phương lập tức phóng ngựa lao tới, Trường Quân Đao trong tay chém gió vung lên.

Phùng Tuyệt vẻ mặt lạnh nhạt, không màng sống chết đứng yên tại chỗ, thậm chí đầu mày cũng là một vẻ dửng dưng.

Vó ngựa giẫm mạnh trên nền đất, ngay khi sắp tạc vào mặt Phùng Tuyệt liền cương lại, hí vang một hồi dài. Người ngồi trên ngựa mặt không đổi sắc đổi hướng mã, lấy tư thế oai dũng nhảy xuống ngựa, đến trước Phùng Tuyệt. Sau đó, tựa như một hồi sét đánh khiến lòng người chấn động, hắn vung áo choàng, chống trường đao, quỳ xuống trước Phùng Tuyệt, hô vang một câu, “Thần, Trương Tĩnh, xin bái kiến Thái Tử Điện Hạ!”

Liền ngay sau đó, đại đội nhân mã phía sau cũng lập tức quỳ rạp, đồng thanh hô, “Thái Tử Điện Hạ thiên an!!”

Che dấu nội tâm đang gào thét lật bàn trong lòng, Phùng Tuyệt vẻ mặt băng lãnh nhàn nhạt liếc nhìn ba khẩu đại bác đặt ở bên kia sườn núi, tọa độ cực chuẩn xác, bảo đảm có thể bắn nát ngọn núi mà không lấp mất lối ra thông đạo. Hừm, cái chiêu ‘bắn đá dụ thỏ’ này quả thực không tệ, có thể bức ra được một con… rồng nhỏ là anh mày đây. Đối với thân phận Thái Tử vừa mới nhậm chức mà nói, Tuyệt đại gia tỏ vẻ, cũng chỉ là chuyển công tác/chức vụ mà thôi.

Vấn đề là…

Tuyệt đại gia nhìn người còn đang quỳ dưới chân, nhớ lại biểu cảm ‘tràn trề sức sống’ của Trương Đàm mỗi khi nhắc tới ông anh này, thực rõ ràng, đám ‘thỏ’ trong hang mà ló mặt ra lúc này, sẽ lập tức bị đem làm thịt không thể chối cãi.

Vì thế, để bảo toàn triển khai kế hoạch ‘bắt vợ’, Tuyệt đại gia quyết định, trước mắt vẫn là không nên bứt dây động rừng, cứ để ‘bé thỏ’ nhà anh rong chơi hoảng hốt một thời gian đi. Phùng Tuyệt liếm khóe môi, hồi tưởng lại một chút hương vị của hai nụ hôn kia, híp híp mắt, ừm, món ngon còn ở phía sau, không cần vội.

“Đi thôi.”

Trương Tĩnh đứng dậy, nhường lối cho Phùng Tuyệt đi qua, ánh mắt âm nhanh không chậm lên tiếng, “Chỉ là vài con thỏ mà thôi, Trương Tướng Quân, bổn Thái Tử còn nhiều việc phải làm.”

Trương Tĩnh như có điều suy nghĩ nhìn Phùng Tuyệt, không phải vì thái độ lạnh lùng kia, mà là vì ba chữ ‘bổn Thái Tử.’ Hắn nghĩ một chút, lập tức nhếch khóe môi hé ra một nụ cười khiến người ta mao cốt tủng thiên.

A à, vị này cuối cùng cũng đã quyết định lộ hàng rồi sao?

“Thái Tử ca!” Trình Can từ trên ngựa nhảy xuống, chạy tới ôm chầm Phùng Tuyệt, hai mắt lưng tròng nghẹn ngào kêu lên. Trương Nhị Gia khẽ híp mắt, a à, con thỏ béo tìm được chỗ ôm đùi rồi a?

Phùng Tuyệt nhíu mày nhìn con thỏ béo béo tròn tròn trước ngực, không chút dấu vết giấu đi tàn nhẫn trong ánh mắt, nói, “Lễ nghi của ngươi đâu?” xưng huynh gọi đệ, hẳn là một cái ‘mụn ghẻ’ (aka em khác mẹ) nữa đây mà.

Phùng Tuyệt, Phùng đại thiếu gia từ trước tới nay đối với ‘mụn ghẻ’ là không cách nào ưa được, cứ nhìn kết cục của Phùng Phong, Phùng Vân thì biết.

Trình Can hơi chút giật mình mở to mắt nhìn Phùng Tuyệt, sau đó, dưới vẻ mặt cực kì lạnh nhạt của Phùng Tuyệt, mới nhận ra bản thân vừa rồi đã mất mặt, liền lùi lại, thẳng lưng cúi đầu làm một cái chào đúng lễ, “Thái Tử ca, thứ cho đệ vừa rồi thất lễ.”

“Ngươi đến đây làm gì?” Phùng Tuyệt tuyệt không để ý người khác nói mình bắt nạt kẻ dưới, hừm, đó là sở thích vốn có của bổn đại gia, có ý kiến? Lại đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện nhân sinh.

Trình Can vẻ mặt thụ thương, lỗ tai thỏ cúp lại, rầu rĩ một hồi mới đáp, “Bởi vì hoàng huynh tung tích không rõ, đệ lo lắng, nên mới xin Phụ Hoàng ân chuẩn đến đây tìm huynh.”

Chứ không phải ngươi sợ bị người ta nắm thóp lột da quay lên à? Thái Tử đổ, ngươi dù trong sạch hay không cũng bị tạt bùn, ngu mới không chạy! Phùng Tuyệt không chút nể mặt cười lạnh một cái, sau đó nói, “Nếu thật là vậy, thì vất vả rồi, hiền đệ.”

Trương Tĩnh nhướn mày thú vị nhìn hai anh em nọ một câu đi qua một hồi đi lại. Ngay cả vẻ mặt thụ thương cùng với ánh mắt cực kì tò mò lại e sợ của Trình Can cũng đã nói lên tất cả. Rất rõ ràng, Thái Tử thay đổi rồi.

Thái Tử thay đổi, từ một cái bao cát không hỏi chuyện đời trở thành một thanh kiếm sắc bén. Còn về phần có phải là bảo kiếm hay không, thì còn phải chờ xem đã.

Sài Kinh sắp tới, chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt!

Trương Nhị Gia lặng lẽ huýt sáo trong lòng, phất tay thu hồi đại bác. Đối với đám thỏ còn trốn trong hang kia, Trương Nhị Gia tỏ vẻ, không hề gì, thoát được hôm nay không trốn được ngày mai, bọn chúng còn có thể trốn cả đời được sao?

Nhưng mà, ai biết cơn gió độc nào đã thổi trúng hai tên ôn thần nhà họ Trương? Khi Phùng Tuyệt muốn bọn họ ngoan ngoãn ở nhà thêu hoa vẽ bướm bọn họ lại trốn mất. Khi Phùng Tuyệt muốn họ lăn xa một chút, cả hai lại nhất quyết lăn ngược trở về.

Cho nên nói, Tuyệt đại gia, cái vảy mềm này của ngài cần phải sớm trị, nếu không lại có ngày bị chọc cho chết tươi a!

Lại nói, khi Trương Tuyết thoát được gọng kiềm của Trương Đàm mà chui ra, đã là chuyện của một giờ sau. Đứng trước cảnh ‘vườn không nhà trống’, cùng với lời tường thuật chi tiết tỉ mỉ của Viễn Tu, cột huyết áp trong người không ngừng gia tăng, tăng, tăng, cho đến mức…

“CHẾT TIỆT!!! DÁM ĐÙA GIỠN BỔN THIẾU GIA!!!”

Tại một sườn núi vừa bị tạc banh nào đó, có một vị thiếu gia đột hóa thành bạo long phun lửa, tiếng gầm rú oanh động oanh động khắp nơi.

Hoàn Quyển Một – Cửu Khúc Vi Long.

=== =========.=== =======

Ahhhh quyển một cuối cùng cũng hoàn rồi, tung bông tung dép tung mền!!

Á à, cảm phiền bạn Mod đừng ném bài này vô phần Xuyên Không Hoàn có được hôn dzậy? Mình dự định là sẽ post tiếp quyển hai trong này luôn đóa, quăng dzô phần hoàn làm sao được đây... cầu chỗ nằm cầu chỗ lăn lộn aaaaa....

Lại nói một chút, nếu quyển một quả thật, thiệt tình hok còn chỗ chứa trong nì mà phải dời sang mục tiểu thuyết hoàn, chắc mền sẽ phải tạo bài mới, mà mền thực thực thực lười (chữ quan trọng lặp lại 3 lần!!!), cho nên, Mod yêu ấu ơi, cầu chỗ lăn, cầu chỗ ngồi, cầu chỗ nằm, tiếp tục cầu...

Hèm, hỡi các bạn đọc thân mến, đa tạ các bợn đã theo dõi và ủng hộ hết mền, mỗi cái thank, mỗi dòng mỗi chữ còm mên đều làm cho mền sướng rêm, được nạp năng lượng, được nhắc nhở là bản thân phải post bài mà hok phải rượu chè phè phỡn.

Ặc, một năm qua đi (xin tin tưởng tui, là hơn 1 năm đóa), 30 chương đầu tiên vậy mà cũng có ngày hoàn, thực muốn khóc ngao ô...

Ờm, nói một chút về quyển hai đi, chắc cũng cỡ 30 chương, nhưng toàn văn hoàn hay chưa thì hok dám chắc, tại nhìn tới nhìn lui cũng mới thấy lết tới chương hai à... ặc, hổng lẽ lại chờ thêm 1 năm, ăn thêm cái tết nữa mới hoàn?

Quyển hai tựa là Điêu Long Đoạt Bảo, dĩ nhiên vẫn sẽ xoay quanh hai anh chị nhà mền, nhưng mờ ao tù nước đọng cũng sẽ bị khuấy cho đục ngầu, nên báo trước sẽ có máu đổ (máu chỗ nào đổ, hề hề, thỉnh chờ :D2 )

Vốn muốn tặng các bợn một cái ngoại truyện nho nhỏ, nhưng mờ chính truyện đã thực chi tiết rồi, nên thôi, tặng các bợn 5 câu hỏi đáp dành cho CP chính vậy:

1. Cát: Anh chị phát hiện tình cảm của mình vào lúc nào?

Tuyệt: Năm mười ba tuổi.

(iu sớm nha >.