Phùng Tuyết là người bệnh.

Phùng Tuyết không thể vận động mạnh, vì vậy cực kì thích xem đấu võ thuật trên TV.

Phùng Tuyết bị tim bẩm sinh, cho dù đã thay tim cũng không thể sống đến già.

Phùng Tuyết không thể chịu được cảm xúc quá mạnh mẽ, bác sĩ dặn, không thể quá vui, không thể quá buồn, không thể bất ngờ, không thể hưng phấn, nói chung là, Phùng Tuyết không thể có những cảm xúc mà người bình thường nào cũng có, nếu không, trái tim sẽ ngừng đập.

Phùng Tuyết sẽ chết.

Phùng Tuyết không sợ chết, nhưng Phùng Tuyết luyến tiếc một người duy nhất trên đời, đó là Phùng Tuyệt.

Nghe nói, ngày xưa ông nội đặt tên cho anh là Tuyệt, ý chỉ tuyệt đỉnh, tuyệt vời. Theo ý Phùng Tuyết, ông nội nghĩ sai rồi, anh mặc dù rất tuyệt vời, nhưng tên anh không phải chữ tuyệt của tuyệt vời, mà là chữ tuyệt của tuyệt tình. Phùng Tuyệt, là người cực kì lạnh lùng. Đối với anh, chỉ có Phùng Tuyết mới là người duy nhất anh lưu tâm.

Vậy nên, Phùng Tuyết luyến tiếc, cực kì không nỡ.

Phùng Tuyết thường nằm mộng. Trong giấc mơ ấy, cô là Trương Tuyết, con gái của Trương Hữu Thừa Tướng, trên có hai anh trai là Trương Duệ và Trương Tĩnh, một cậu em cực kì đáng yêu nữa là Trương Đàm.

Phùng Tuyết cực kì thích được làm Trương Tuyết, tha hồ phát huy tính cách táo bạo năng động của mình, chỉ tiếc, cơ thể Phùng Tuyết quá yếu, nên không thể giống như Trương Tuyết, vừa văn vừa võ.

Lúc Trương Tuyết được sinh ra, có một vị cao tăng đức cao trọng vọng xem qua mệnh cách, phán rằng phải nuôi lớn như một đứa con trai cho đến khi gả chồng, nếu không khó giữ mạng.

Phùng Tuyết đem chuyện này kể lại cho Phùng Tuyệt, cả hai đều trộm nghĩ, có khi nào nếu Phùng Tuyết cũng được nuôi lớn như con trai thì sẽ sinh long hoạt hổ như Trương Tuyết hay không?

Trương Tuyết lúc còn đỏ hỏn đã phải nhận dì họ ở mãi Ca Châu làm nghĩa mẫu, dùng tên của em họ Đỗ Tuyên mà lớn lên như một đứa con trai, chuyện Trương Hữu Thừa có một đứa con gái trở thành một sự thật không nhiều người biết tới, hoặc có biết thì cũng đã sớm quên.

Trương Duệ, Trương Tĩnh cực kì yêu thương em gái, đi đâu cũng dẫn theo, thậm chí lên lớp nghe lão sư giảng bài cũng mang theo. Trương Đàm lại xem chị gái Trương Tuyết là thần tượng, trở thành trợ thủ đắc lực của chị. Vì thế, chúng bằng hữu xa gần, hoặc nói trắng ra, cả cái kinh đô hào hoa rộng lớn này, ai ai cũng biết, Đỗ thiếu gia ở nhà Trương Hữu Thừa Tướng chính là ngòi nổ gây nên bao nhiêu sóng gió.

Trong lớp học, Trương Duệ vì có kẻ dám khi dễ Đỗ Tuyên, đã mở miệng vàng châm chọc chỉ trích, khiến cho con trai nhà Đại Học Sĩ sáng nào cũng khóc lóc không dám đến trường. Phùng Tuyết cực kì thích người anh trai hào sảng này trong giấc mơ của mình, rất giống cái miệng cười phun nọc độc của Phùng Tuyệt.

Trên phố, Trương Tĩnh vì có kẻ dám đổ xí ngầu thắng Đỗ Tuyên, đã ra tay đánh người, dẫn Trương Đàm càn quét cái sòng bài nào to gan dám khiến em gái hắn thua bạc. Phùng Tuyết cũng vì có ông anh bạo long và cậu em ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ này chống lưng, nên càng tha hồ nghịch phá.

Trị an kinh thành trong những ngày niên thiếu của anh em nhà Trương Hữu Thừa Tướng trở nên bất ổn, cực kì bát nháo. Tiểu bá vương Đỗ Tuyên cho dù là một đứa nhỏ tròn trịa trắng trẻo, mũm mỉm cực kì đáng yêu, thế nhưng ai ai cũng biết, đó chính là một cái thiên tai di động, có lực tàn phá cực kì to lớn. Những trò oái oăm của Đỗ Tuyên hoặc là tự mình bày ra, hoặc là ở phía sau xúi giục, hoặc là mượn tay gieo họa, đều khiến kẻ trên người dưới trong kinh thành hoa lệ, từ già đến trẻ, từ trưởng giả đến gã ăn mày, từ cô thiếu nữ đến bác thịt lợn, đều phải cắn răng cắn lợi, ôm cục tức mà kêu trời.

Cho đến năm tiểu bá vương được mười tuổi, ‘đụng’ trúng đại thiếu gia nhà Tả Thừa Tướng, Diệp Trầm, thì thiên tai mới tạm lắng đọng. Thế, Diệp Trầm là ai mà lại có bản lĩnh lớn đến vậy? Có thể thu phục được tiểu bá vương nhà Trương Thừa Tướng?

Diệp Trầm, như đã nói, là trưởng tôn Diệp Gia, con trai của Tả Thừa Tướng Diệp Thanh. Nhưng có điều, Diệp Trầm từ nhỏ đã theo bên người ông bà nội Diệp Gia, cũng là đại tướng quân đóng ở biên thùy, cùng chú bác lớn lên trong quân doanh. Trưởng thành trước tuổi, chẳng những thông minh lỗi lạc hơn người, mà phong phạm quý khí, giơ tay nhấc chân đều nồng đậm hương vị văn nhân quý tộc. Cho dù có lăn lộn chốn quân doanh nơi biên ải nắng to gió lớn, cũng như một đóa bạch liên ngẩng cao đầu kiêu ngạo vương khỏi đám bùn.

Năm Đỗ Tuyên ba tuổi, đã từng gặp qua Diệp Trầm lúc đó mười tuổi. Nhưng mà, Diệp Trầm vì sao lại nhớ đứa nhỏ mới ba tuổi đó làm gì?

Ây da, Phùng Tuyết cho rằng, bạn trẻ Diệp Trầm chung quy cũng là người bị hại đáng thương mà thôi.

Lúc Diệp Trầm mười tuổi theo chú nhỏ về nhà thăm cha mẹ, đã ở lại một thời gian chơi Trung Thu. Trong đêm hội được tổ chức tại Ngự Hoa Viên trong Hoàng Cung, Diệp Trầm làm quen với ba người, Thái Tử Trình Tuyệt, Trương Duệ cùng Trương Tĩnh. Qúa trình làm sao mà quen biết kể ra cũng rất là kinh thiên động địa: Thái Tử bị bắt cóc, ở ngay trong nội điện hoàng cung, bốn phía canh phòng nghiêm cẩn, ngay dưới mũi Hoàng Đế, lại bị bắt cóc.

Bọn bắt cóc là một đám phản loạn, hiển nhiên trước nay chưa từng thấy qua mặt Thái Tử, tại chỗ lại có đến bốn thằng nhóc tầm tuổi, ăn mặc hoa lệ, đứa nào cũng quý phái hơn người, biết đứa nhóc nào là Thái Tử mà lần? Vì thế, bọn chúng quyết định gô cổ cả bốn đứa mang đi, dựa trên phương châm, thà bắt lầm còn hơn bỏ sót.

Trương Duệ cùng Thái Tử có chút võ nghệ phòng thân. Diệp Trầm cùng Trương Tĩnh cho dù bái sư học nghệ từ nhỏ, nhưng đối mặt cao thủ, bốn đứa nhóc mười tuổi, tay ngắn chân ngắn, làm gì được ai?

Trong lúc hỗn loạn, Diệp Trầm chợt nghe có tiếng trẻ con ngọng nghịu đứng trên đỉnh giả sơn gào khóc, “CHA! CHA ƠI! ĐÁNH NGƯỜI! ĐÁNH NGƯỜI! BỚ! BỚ! CÓ AI HÔNG?”

Diệp Trầm cùng đám sát thủ ngẩng đầu nhìn lên, liền cảm thấy dây thần kinh trong đầu run bần bật. Đứng cheo leo trên đỉnh giả sơn là một cục bột nho nhỏ, trắng tròn. Dưới ánh trăng, gương mặt tròn trịa phồng lên, cái miệng không ngừng gào thét, bàn chân nhỏ chấp choáng, mất thăng bằng rơi xuống.

“Giết nó!” một tên quơ đao gầm lên.

Diệp Trầm phản xạ còn nhanh hơn anh em Trương gia, lập tức nhảy lên đón lấy, đưa lưng đỡ một đao thay cục bột. Diệp Trầm ngã xuống. Thái Tử từ bên người Trương Tĩnh vọt sang đỡ lấy cục bột nhỏ, cùng Diệp Trầm lăn lộn trên đất. Bên tai vang lên tiếng gầm của Trương Tĩnh, máu bắn đầy trên đất. Cục bột trong lòng Thái Tử, cũng chính là Phùng Tuyết, mở to đôi mắt đen láy, trợn tròn nhìn đống máu me trên mặt đất rồi bất tỉnh.

“Bắt hết!”

Thế là, Thái Tử, Trương Duệ, Trương Tĩnh, cùng Diệp Trầm và cục bột đều bị bắt đi. Bọn chúng thông qua đường hầm đào thoát, đem cả năm đứa trẻ nhốt vào căn hầm ẩm ướt nhá nhem tối ở lãnh cung. Diệp Trầm nửa mê nửa tỉnh, nghe bên tai có tiếng Trương Duệ nhỏ giọng xì xầm, “Diệp công tử, cám ơn huynh đã cứu Đỗ Tuyên. Để ta xem vết thương cho huynh.”

“Đỗ Tuyên?” Diệp Trầm ngơ ngác nhìn cục bột nhỏ ngủ say trong ngực Thái Tử, lúc này mới biết, à thì ra cái cục tròn mềm mềm thơm thơm này gọi là Đỗ Tuyên.

“Là em họ của bọn ta. Diệp Trầm, cám ơn huynh đã cứu Đỗ Tuyên, thật sự.” Trương Duệ nhìn Diệp Trầm, nở nụ cười cảm kích.

Ba ngày, bọn họ bị nhốt ba ngày. Diệp Trầm trước nay ở xa, chưa từng quen biết Thái Tử cùng anh em họ Trương, nhưng chỉ trong ba ngày, mà đã thân như anh em ruột thịt. Thái Tử vẻ ngoài lạnh lùng kiệm lời, chỉ duy đối với Đỗ Tuyên là có vẻ dịu dàng hòa nhã.

Điều khiến Diệp Trầm nể phục Thái Tử là thái độ lạnh nhạt ung dung kia, mặc dù mới chín tuổi, nhưng rơi vào trong trường hợp này vẫn không hoảng hốt sợ hãi, còn có thể dựa trên những y thư đọc được, lưu loát băng bó vết thương cho Diệp Trầm. Anh em Trương Gia mỗi người một vẻ. Trương Duệ văn tĩnh ôn nhu, ánh mắt sắc bén thông minh. Trương Tĩnh người cũng như tên, trầm tĩnh lạnh nhạt, là một thân võ học kì tài.

Nhưng trong mắt Diệp Trầm, đặc biệt nhất vẫn là đứa bé Đỗ Tuyên kia. Nghe anh em họ Trương cùng Thái Tử gọi nó Tuyên Nhi, Diệp Trầm cũng dần dần gọi nó là Tuyên Nhi.

Tuyên Nhi có làn da sữa trắng trắng, thân thể mũm mỉm mềm mại, cái miệng liếng thoắng đóng mở, ánh mắt tròn vo lấp láy tinh nghịch. Diệp Trầm bị Đỗ Tuyên chọc cười, chợt thốt một câu, “Tuyên Nhi lớn lên nhất định là một mỹ nhân chọc người điên đảo!”

Anh em Trương Gia liếc mắt nhìn nhau, Trương Duệ chỉ cười không nói, trong lòng gật đầu, đúng là vậy, khỏi cần lớn lên, ngay bây giờ cũng đủ khiến người ta điên cái đầu rồi. Diệp thiếu gia, huynh ngàn vạn lần đừng có ‘trúng chiêu’ là được.

Đỗ Tuyên đã leo lên ngồi trên đùi Diệp Trầm, nhếch cái miệng nhỏ hỏi, “Anh đẹp chai, mỹ nữ là gì? Có ăn được hông?”

Diệp Trầm bật cười, ngắt cái mũi nhỏ xinh, ánh mắt lấp lánh dịu dàng, “Em cái cục bột nhỏ này! Đợi sau này em lớn, tự nhiên sẽ hiểu mỹ nữ là gì. Haizz, lúc đó đừng có quên anh đẹp trai này là được!”

“Ai nha, hay là anh theo ta về nhà đi, như vậy ta sẽ nhớ anh nha!” người nào đó rất vô tư phun ra một câu khiến hai ông anh trai đang ngồi một bên điếng người.

Trương Duệ day trán, bắt chước cha già bày ra bộ dáng ông cụ non, thật sự hoài nghi nếu để em gái nhỏ nhà mình nói nhảm một hồi nữa, liệu có khi nào đem Diệp đại thiếu gia dụ về nhà luôn không? Gương mặt đen xì xì của Trương Tĩnh, vừa nhìn là biết hắn đã âm thầm chụp cái tội ‘dụ dỗ con nít’ lên đầu họ Diệp nào đó rồi.

Duy có Thái Tử vẫn nhắm mắt tịnh thiền, nhìn không ra sắc mặt.

Trương Duệ chưa kịp lên tiếng chặn lại tai họa, thì đã nghe Diệp đại công tử nhà người ta gật đầu cái rụp, sảng khoái nói, “Ý kiến hay. Để ta đem cục bột nhỏ này về nhà cất kỹ, chờ vài năm nữa…”

“Đỗ Tuyên, qua đây.” Trương Tĩnh cất giọng sắc lẻm lạnh như băng. Nói gì thì, Trương Tĩnh cũng là một đứa anh trai có khả năng vì em gái nhà mình mà đốt cả sòng bài, hiển nhiên cũng có chỗ khó chơi.

Đỗ Tuyên lập tức ngậm miệng, nghiêm chỉnh bò khỏi người Diệp Trầm, bò ngang qua Thái Tử và Trương Duệ, ngoan ngoãn leo vào lòng Trương Tĩnh, một mạch lưu loát khiến Diệp Trầm vừa kinh ngạc vừa có chút không vui. Diệp đại thiếu gia nhìn chằm chằm Trương nhị công tử, không khí trong hầm đã thấp lại càng thấp xuống, ánh mắt mang theo tia lửa đì đùng bắn qua không trung.

Trương đại thiếu gia âm thầm trượt lưng né xuống, cực lực biến mình nhỏ bé như hạt cát giữa hai vị đại gia bên cạnh, lại càng lặng lẽ bội phục tinh thần vững vàng của Thái Tử, đối mặt binh đao lửa loạn mà vẫn có thể nhập thiền vững như bàn thạch.

Phùng Tuyết ngồi trong lòng Trương Tĩnh, ngoài mặt giả bộ ngoan ngoãn, thực ra là đang cười nắc nẻ trong bụng. Mấy đứa nhỏ này chơi thiệt là vui! Nhất là thằng nhóc Diệp Trầm kia, chút xíu nữa là bị dụ mất tiêu rồi!

Trong nhận định của Diệp Trầm năm mười tuổi đó, Đỗ Tuyên chính là một cô bé con cực kì đáng yêu. Trong nhận định của Diệp Trầm năm mười bẩy tuổi trở lại kinh thành, Đỗ Tuyên chính là ý trung nhân cả đời. Thế nhưng, khi Diệp đại thiếu gia mang tâm tình nhớ nhung da diết tìm đến Trương Tướng Phủ, đã bị giáng cho một đòn nặng nề, đất trời đảo lộn, choáng váng đến độ phải lết khỏi cửa.

Đỗ Tuyên năm ba tuổi là một cục bột trắng trong mềm mại, đáng yêu xinh đẹp không gì sánh bằng.

Đỗ Tuyên năm mười tuổi cũng vẫn là một tiểu tiên đồng cực kì đáng yêu, nét đẹp mà Diệp Trầm đã từng nhận định là ‘mỹ nữ tương lai’ hiển nhiên đang nỗ lực phát huy trong từng ánh mắt nụ cười của Đỗ Tuyên.

Thế nhưng, thế nhưng…

Tầm mắt Diệp đại thiếu gia dời xuống, lại dời lên, xuống lên, lên xuống, mãi đến khi Trương nhị thiếu gia lạnh lùng phun một câu, “Đỗ Tuyên là con trai.” Diệp đại thiếu gia nghe như sét đánh ngang tai, hai chân nhũn ra, ngã ngồi trên đất.

Bẩy năm, bẩy năm niên thiếu, trong lòng chỉ cất giữ mãi một người. Có ngờ đâu chớp mắt một cái, Đỗ Tuyên lại biến thành con trai! Không, làm sao mà biến được? Phải nói là, Đỗ Tuyên vốn dĩ là con trai!

Diệp Trầm hai mắt đỏ ngầu, nhào tới chộp lấy Đỗ Tuyên, đè xuống đất. Phùng Tuyết bị dọa sợ điếng người, cuối cùng cũng biết bản thân mình đã đào trúng hố mìn rồi!

Trương Duệ cùng Trương Tĩnh lập tức lôi Diệp Trầm ra. Trương Duệ, Trương Đàm ra sức che chở cho Trương Tuyết, Trương Tĩnh trực tiếp giơ chân tặng cho Diệp đại thiếu gia một cước rớt xuống hồ sen. Gia đinh trong phủ tán loạn hô hào, hai vị Tả, Hữu Thừa Tướng kéo nhau chạy tới từ xa nhìn thấy Diệp Trầm vừa được kéo lên.

Diệp đại công tử vẫn bất chấp vùng vẫy đòi nhào tới Đỗ Tuyên đang kinh hãi nấp sau lưng Trương Duệ, Trương Đàm, miệng thì gào khóc, “Ta không tin! Ta muốn kiểm tra! Ta phải thấy tận mắt! Cho ta nhìn!”

Phùng Tuyết mặt đen như than, cảm thấy cái tên nhóc này hẳn là ngã xuống hồ sen bị bùn nhồi trong não rồi!

Trương Tĩnh trưng ra bộ mặt cứng ngắc như đồng thiếc, không thèm nói một lời, trực tiếp cho thêm một cước, đạp Diệp đại thiếu gia trở xuống hồ bơi cho tỉnh.

Gia nhân lẫn hai vị Thừa Tướng trố mắt nhìn mà phát hoảng. Đã vậy, Diệp Trầm ở dưới hồ vẫn không ngừng vùng vẫy gào rú đòi ‘kiểm hàng’ Trương Tuyết. Nhóc con Trương Đàm mới tám tuổi, nhân lúc rối loạn, cũng bắt chước gia nhân đem sào thò ra cho Diệp Trầm bám vào, chỉ khác ở chỗ, cây sào của hắn không hiểu vô tình hay cố ý mà cứ đập lên đầu Diệp Trầm, không nặng không nhẹ, chỉ vừa đủ để lỗ mũi của Diệp Trầm bị dìm xuống nước.

“Á! Tiểu thiếu gia, mau mang tiểu thiếu gia ra chỗ khác chơi!” lão quản gia tinh mắt nhìn thấy không khỏi đổ mồ hôi lạnh la lên.

“Ục, ục, ục!!!” Diệp Trầm ở dưới nước vẫn không thôi la hét.

“Chìm rồi! Thiếu gia nhà ta chìm rồi! Ai biết bơi mau mau nhảy xuống vớt lên giùm!” thư đồng của Diệp Trầm đứng bên bờ không ngừng gào khóc.

“Thiếu gia nhà ngươi, ngươi xuống!” Trương Tĩnh dường như đá người quen chân, vừa nói vừa thẳng chân đạp vào mông tên thư đồng nọ, cho hắn xuống chơi cùng với thiếu gia nhà hắn.

Trương Tuyết nhìn thấy rõ ràng, tên thư đồng kia không xuống còn đỡ, hắn vừa xuống nước, tình cảnh càng trở nên hỗn loạn không thể kìm chế được. Vốn dĩ Diệp Trầm biết bơi, chẳng qua là bị cây sào của Trương Đàm đánh cho ngất ngư một chút mà thôi, vẫn có thể tự bò lên bờ được. Thế nhưng tên nhóc thư đồng kia lại là cục đá ngáng chân, hắn không biết bơi đã đành, vậy mà còn ra sức ôm cổ Diệp Trầm gào khóc, “Thiếu gia! Tiểu Nhất cứu người đây! Ục ục! Thiếu gia, ục ục ục, đừng sợ nha! Ục ục ục!!!”

Kết quả, cả hai không tiến thì lùi, cùng nhau chìm nghỉm.

“Các ngươi làm trò gì đấy? Còn không mau xuống cứu người lên?” tiếng quát của Trương Thừa Tướng khiến gia nhân trong nhà hoàn hồn.

Lão quản gia là người đầu tiên nhảy xuống, tiếp theo đó là một loạt tiếng ‘bùm, bùm’ nhảy nước.

Trương Tuyết nhìn một đống người loi ngoi như bầy cá chạch, lại nhìn sang bản mặt than của Trương Tĩnh, nhịn xuống xúc động muốn cười. Nói giỡn hoài, Diệp Trầm vì sao xuống hồ chơi với cá? Còn không phải nhờ vào hai cước của Trương Tĩnh? Thử hỏi già trẻ lớn bé trong cái phủ này, người mà Trương Tĩnh ‘đại lão gia’ đã đích thân đạp xuống, thì ai mà dám xuống vớt lên? Không nhìn thấy tấm gương sáng trưng của nhóc thư đồng kia à?

Bên cạnh Trương Tuyết, Trương Duệ không hề khách khí thở phào một hơi, “Phù, may mà cha đến kịp…”

Trương Tuyết gật gù, ừm, may mà tới kịp, nếu không thì ngày này năm sau là ngày giỗ của Diệp đại thiếu gia biết đâu chừng…

Một bên, Trương Đàm bày ra dáng vẻ ông cụ non, lắc lắc cái đầu nhỏ, ngửa cổ thở than, “Hết rồi, hết trò chơi rồi…”

Khóe miệng Trương Tuyết co rúm, ừm, nhóc con này rất có tiềm năng.

“Thả ta ra! Ta muốn tận mắt nhìn thấy! Cho ta nhìn ìn ìn ìn ìn!!!!!” Diệp Trầm bị cả đống người giữ chặt, vẫn không ngừng giãy dụa gào thét, gương mặt vốn thanh tú sạch sẽ giờ đã bê bết bùn nhão, nhìn không ra là nước hồ hay nước mắt.

“Hừm…” Trương Tĩnh đứng chắn trước ba người Trương Tuyết, Trương Duệ và Trương Đàm, khẽ hừ một tiếng khiến đám gia nhân kia rùng mình, càng ra sức chế ngự Diệp Trầm, lôi hắn cách xa phạm vi nguy hiểm của ‘đại lão gia.’

Tả Thừa Tướng Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc trước cảnh đứa con trai nổi tiếng nghiêm chỉnh đường hoàng, xuất chúng nhất của mình đang giống như nổi điên muốn hành hung người nhà Trương Thừa Tướng, vội vàng vung tay đánh ngất Diệp Trầm, hướng Trương Hữu Thừa xin lỗi rồi cáo lui.

Diệp Trầm về nhà, mất hơn ba tháng mới dần lấy lại tinh thần. Lần đầu tiên sau ba tháng đó, Diệp Trầm nhìn thấy Đỗ Tuyên cùng Trương Đàm đang gây chuyện trên phố. Nhìn gương mặt đã sớm nhận định là người sẽ bên mình cả một đời trước mắt, Diệp Trầm phát hiện bản thân chung quy vẫn chưa thể bình tĩnh được, bèn hướng phụ thân xin về sống cùng chú bác ở biên thùy một thời gian nữa.

Ngày Diệp Trầm rời kinh, Đỗ Tuyên lén lút nấp ở cổng thành nhìn theo mà không hiểu vì sao lại có người kì lạ thế? Chẳng phải chỉ mới mười bẩy mười tám tuổi thôi sao? Cố chấp này, thật sự khác hẳn với tình cảm hợp được tan được trong thời của Phùng Tuyết…

“Đừng nhìn nữa, hắn đi rồi.” Trương Tĩnh che mắt Đỗ Tuyên, đem em gái ôm vào lòng. Đối với Diệp Trầm, một chút hảo cảm hắn cũng không có. Chuyện hôn sự của em gái cha mẹ đã định xong, trước sau gì cũng gặp lại, cứ để thằng nhóc kia thương tâm một thời gian đi, nếu hắn thực sự có ngày buông bỏ được Trương Tuyết, thì kẻ làm anh này cũng không ngại cho hắn một đao lên đường!

Diệp Trầm ngồi trên lưng ngựa ngoái đầu lại, nhìn thấy Đỗ Tuyên đang vùi trong lòng Trương Tĩnh, chợt thấy lồng ngực tê tái. Trương Tĩnh ôm Đỗ Tuyên xoay người, ném ánh mắt xem thường xuống cho Diệp Trầm.

Một lần này rời đi lại là bẩy năm, Diệp Trầm trở lại kinh tham gia ứng thí, đậu Trạng Nguyên, tiến vào quan trường. Lần này trở lại, cảnh còn người mất. Diệp Trầm gặp Trương Duệ đã là Trưởng Quan ở Quốc Tử Giám, mới biết thì ra Đỗ Tuyên đã về sống ở Ca Châu từ năm năm trước, Trương Tĩnh đã lãnh binh đóng ở ải Thao Châu được ba năm, không tới ngày lễ giỗ, sẽ không thể về nhà.

Diệp Trầm đưa mẫu thân đi hội chùa, ở đây gặp gỡ Tô Mẫn, tiểu thư nhà Thái Sư, xinh đẹp hoạt bát. Nhưng Tô Mẫn có hoạt bát hay dịu dàng thông minh thế nào cũng không bằng người kia, Diệp Trầm nghĩ, dù có hơn nữa cũng không thể thay thế được. Diệp Trầm cùng Tô Mẫn dây dưa một đoạn tình duyên, mặc dù chưa từng làm gì quá mức, nhưng đã có ước hẹn.

Khi Diệp Trầm muốn thưa với cha mẹ bàn chuyện hôn sự với Tô Gia, lại bị cha mẹ đem một cọc hôn sự khác chặn ngang. Tả Thừa Tướng nói, từ bẩy năm trước đã sớm định hôn sự cho Diệp Trầm, là thiên kim của Trương Hữu Thừa Tướng, Trương Tuyết.

Trương Tuyết! Trương Gia! Lại là Trương Gia!

Diệp Trầm thống hận, mặc dù Đỗ Tuyên không mang họ Trương, nhưng chung quy cũng có liên quan đến Trương Gia. Cho nên, Diệp đại thiếu gia thật hận! Bẩy năm rồi lại bẩy năm! Rốt cuộc vẫn không buông tha được sao?

Vì vậy, Diệp Trầm bỏ trốn, cho dù không cưới được Tô Mẫn, nhưng nhất quyết không cưới Trương Tuyết.

Hữu Thừa Tướng phu nhân vừa nghe tin Diệp Trầm bỏ trốn không muốn cưới Trương Tuyết, ngay tại chỗ bất tỉnh. Tả Thừa Tướng tức giận, cho rằng thằng con không biết giữ mặt mũi cho cha hắn, rõ ràng bẩy năm trước đã nhờ ông đến cửa Trương Gia ngỏ lời, bây giờ lại muốn chối bây chối bẩy. Tả Thừa Tướng lập tức viết một phong thư, lạm dụng chức quyền dùng tám trăm dặm binh báo gởi đến cho em trai đang đóng quân ở biên thùy. Thế là, Diệp Trầm vừa đến được cổng thành, đã bị các chú các bác gô cổ bắt trói, đóng gói giao hàng về tận nhà.

Vì sao Diệp Trầm trước kia lại nhận định Đỗ Tuyên là con gái, còn là con gái Trương Gia?

Rất đơn giản, bởi vì Đỗ Tuyên khi đó chỉ là đứa nhỏ ba tuổi, mặc đồ con nít, trai gái đều giống nhau. Hơn nữa, anh em Trương Gia lúc ấy đều cho rằng Diệp Trầm đã nhận ra Đỗ Tuyên là con gái, nên cũng không giải thích gì nhiều. Mãi cho đến khi Diệp Trầm gặp lại Đỗ Tuyên mười tuổi đang mặc đồ bé trai láu lỉnh, Trương Tĩnh lại mang gương mặt đồng thiết vạn năm ra đùa một câu, “Nó là con trai.” Khi ấy, Tả Thừa Tướng trong thư phòng đã đề cập xong chuyện kết thông gia với Hữu Thừa Tướng rồi…

Ây, túm lại, tuổi thơ và thời niên thiếu, lẫn cả thanh niên của Diệp đại công tử, toàn bộ đều bị đảo lộn lung tung beng bởi vì cái thân phận Đỗ Tuyên của Trương Tuyết!

Phùng Tuyết, cũng là Trương Tuyết, nhận rõ từ đầu đến cuối mối nhân duyên quái gở giữa Trương Tuyết và Diệp Trầm, đã cười đến nắc nẻ. Lại chẳng ngờ, rốt cuộc bản thân lại có ngày từ Phùng Tuyết chính thức trở thành Trương Tuyết. Bởi vì, một người không thể sống ở cả hai thế giới cùng một lúc, chung quy, cũng sẽ đến lúc phải có một mất một còn. Rốt cuộc có một ngày, Phùng Tuyết lên cơn tim, một lần nằm mộng, vĩnh viễn ngủ say.