Đêm khuya không trăng, mây mù phủ kín bầu trời hoàng cung âm u xám xịt. Trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Đế Trình Tông nổi cơn lôi đình, vung hai tay gạt đổ toàn bộ tấu chương trên ngự bàn, quát, “Phế vật! Một lũ phế vật!”

Dưới sảnh điện, Tô Quốc Công, Tô Thái Sư, Tả Hữu Thừa Tướng, Thái Phó, cùng Tổng Quản Nội Vụ Phúc Tùng đều nhất loạt quỳ rạp xuống đất, khẩn trương hô, “Hoàng Thượng bớt giận, xin hãy chú ý long thể!”

Hoàng Đế sắc mặt nộ hỏa, hai mắt long lên, đập tay xuống bàn, quát, “Truyền lệnh trẫm, lập tức đem Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Lý Hồng Tư ra chém! Tước binh quyền Thành Thủ Đông Gia, tống giam chờ chém! Ngự Sử Đài Diên Đào Lĩnh, tống giam chờ chém! Chém! Chém hết lũ ăn hại đó cho trẫm! Làm thế nào mà Thái Tử vừa đến nội địa Đông Gia liền bị ám sát? Không rõ sống chết? Không rõ tung tích? Cao thủ đại nội điều theo Thái Tử đều là đám cỏ lau một kiếm là chết hay sao? Hay lắm, hóa ra trước giờ trẫm đều nuôi một đám ăn hại! Tất cả lôi ra chém hết cho trẫm!!”

Mọi người vừa nghe một loạt chữ ‘chém’ phun ra đều cảm thấy da đầu run lên, ruột gan lộn ngược, run rẩy không nhịn được. Lão Thái Phó tuổi tác đã cao, thần kinh yếu, thiếu chút nữa là tụt huyết áp đột quỵ rồi. May mắn ông làm quan lâu năm đã dày dạn kinh nghiệm, len lén móc ra một viên thuốc nhét vào mồm, run run rẩy rẩy mà nuốt xuống. Trương Thừa Tướng cùng Diệp Thừa Tướng cúi gằm đầu, trán đụng nền nhà. Rõ ràng là nền đá lạnh đến tê cóng tay chân, thế mà trên lưng đã thấm ướt mồ hôi.

Các vị đại thần liên tục khuyên can, an ủi Hoàng Đế bớt giận, nhưng cơn giận này nào có dễ nuốt trôi như vậy? Trương Thừa Tướng cũng hùa theo nói mấy câu cho có lệ, trong lòng lại hậm hực đám đồng liêu này không có mắt hay sao mà cứ đổ dầu thêm lửa, thử hỏi làm gì có người cha nào nhịn được khi con mình tung tích không rõ như vậy chứ? Hơn nữa người cha này còn là cha của thiên hạ, là cửu ngũ chí tôn, con mình ở trong đất nhà mình mà lại bị ám sát rồi mất tích, ông ta không nổi điên giết vài người thì mới là lạ đó!

“Câm miệng! Tất cả đều câm hết cho trẫm!” Hoàng Đế cáu tiết gầm lên, tiện tay chụp một đầu lân bằng ngọc ném vỡ.

Trương Thừa Tướng âm thầm kêu khổ, “Ôi ôi, còn tưởng ngài đã liệu trước sẽ có người săn đầu Thái Tử gia nhà ngài rồi chứ? Bây giờ ngài ở đây nổi trận lôi đình thì cũng có ích gì đâu? Ôi, Hoàng Thượng của tôi, Thái Tử gia của tôi ơi…”

Lúc này, một thái giám run rẩy tiến tới quỳ trước thềm cửa, sợ sệt nói, “Bẩm, bẩm, bẩm Vạn Tuế, có, có, Lục Hoàng Tử… xin được diện thánh…”

Đáng thương quá, nhìn cậu nhỏ giống như sắp sửa tè ra quần luôn rồi kia! Ây, không biết là con nhà ai mà số khổ quá vậy…

Đang lúc Trương Thừa Tướng còn bận cảm thán tội nghiệp cho thái giám trẻ nọ, thì Lục Hoàng Tử Trình Tông đã tiến vào điện, quỳ gối dập đầu trước ngự bàn, nghẹn ngào khóc, “Phụ Hoàng, nhi thần biết người đau cho Hoàng Huynh, tức cho Hoàng Huynh, nhưng khẩn xin người lấy sức khỏe làm đầu! Chớ để bi thương hao mòn long thể, nếu không khi Hoàng Huynh trở lại nhất định sẽ vì người mà đau lòng!”

Lão Thái Phó, Tô Thái Sư, cả Diệp Thừa Tướng nghe xong đều thực cảm động. Vẫn là Lục Hoàng Tử hiếu đức làm đầu không sai, đối diện long nhan thịnh nộ mà vẫn một lòng khuyên can, lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Thượng, thật là một người đáng khen. Chỉ tiếc, ây, chỉ tiếc vẫn còn tấm gương sáng chói lòa là Thái Tử, nếu không, Lục Hoàng Tử sẽ là tiền đồ vô lượng. Đáng tiếc, đáng tiếc a…

Trong góc điện, Trương Thừa Tướng vẫn im lặng chúi mũi nhìn sàn đá bóng lưỡng, trong lòng không khỏi khó hiểu, “Cái Lục Hoàng Tử này, nói một hồi đổ mồ hôi sôi nước mắt như vầy để làm gì ta? Thật là dong dài, còn không bằng mấy đứa nhỏ nhà ta, một câu là vô đề. Xin miễn dong dài để ta còn về ôm vợ ngủ chớ!”

Hoàng Đế Trình Tông trừng mắt nhìn Trình Can, trầm giọng hỏi, “Ngươi đã có tin tức của Thái Tử?”

Trình Can mặt mũi u sầu, hai mắt phiếm lệ quang ngước nhìn Hoàng Đế, thút thít đáp, “Hồi Phụ Hoàng, nhi thần cũng không có tin gì của Hoàng Huynh, nhưng mà, nhi thần biết Hoàng Huynh phước lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có việc gì, sẽ sớm trở về!”

Hoàng Đế nhắm mắt, hít sâu vài hơi. Hồi sau mới lại mở mắt, sắc mặt tạm hòa hoãn lại, “Tạm thời khoan chém Lý Hồng Tư và Diên Đào Lĩnh, lệnh cho quân Đông Gia mau chóng điều tra tìm người. Còn nữa…” nói đoạn ngài nheo mắt, ánh mắt sắc lẻm bắn về phía vị Thừa Tướng nào đó đang ngủ gục ịn cả mặt xuống sàn, quát lên, “Trương Đức!”

Trương Thừa Tướng giật bắn mình nhổm dậy, mắt mũi kèm nhèm hô, “Có vi thần!!”

Hoàng Đế cơ mặt run rẩy, râu ria dựng ngược, hai mắt muốn bắn ra lửa, hiển nhiên đã bị chọc giận không nhẹ, gầm rú, “Trẫm muốn khanh dùng một ngàn sáu trăm dặm cấp báo, truyền ý chỉ của trẫm đến cho Trương Tĩnh ở Thao Châu, lệnh cho hắn tạm thời nhận ấn soái Thành Thủ Đông Gia, cùng với Thành Thủ Thao Châu, Kiên Châu, Ca Châu, lập tức điều tra tróc nã những kẻ chủ mưu, mặc kệ là quan viên tam phẩm hay cửu phẩm, không cần biết hoàng thân quốc thích, chỉ cần có liên quan đều xét nhà niêm phong, tống giam chờ thẩm, hoặc kẻ nào chống đối, cứ việc tiền trảm hậu tấu!”

Trương Thừa Tướng đánh cái rùng mình, vội vàng quỳ xuống, “Thần, lĩnh chỉ!”

Tô Thái Sư, Diệp Thừa Tướng, cùng lão Thái Phó vừa nghe đến đó, không ai bảo ai, cũng cảm thấy một hơi lạnh trào lên trên sống lưng. Lần này Hoàng Thượng lại dùng đến Trương Tĩnh, còn đem cả binh quyền Đông Gia trao vào tay hắn, thực là một nước cờ quá hiểm.

Đông Gia là quê nhà của họ Tô, Thành Thủ Đông Gia cũng chính là con trai thứ của Tô Quốc Công, cùng với Tô Thái Sư là anh em cùng mẹ. Binh lực ở Đông Gia trong tay Tô Thành Thủ là sáu vạn. Vốn dĩ căn cơ vững chắc, không ngờ chỉ nội trong một ngày, mà đã mất sạch con số sáu vạn đó, hơn nữa còn vướng họa vào thân.

Người người Đại Triều đều biết, Trương Tĩnh không chỉ là một tướng quân, mà còn là một mãnh tướng văn võ song toàn. Tuổi trẻ đã nắm vững bốn vạn binh Thao Châu trong tay, mấy năm nay lập không ít chiến công. Nhưng những thứ đó cũng không có gì đáng nói, điều đáng nói ở đây là, cha con Trương gia trước nay luôn tự giữ mình, tuyệt không quá phận, vì thế trong triều lẫn trên chiến trường, đều có người Trương gia. Trương Tĩnh lại không giống Trương Duệ co được giãn được, mà chính là một thanh đao sắc bén chỉ nói lý không nói tình. Chuyện này nếu vào tay Trương Tĩnh, còn không phải là đem từng ngóc ngách gốc rễ trong tối ngoài sáng ở Đông Gia nhổ lên sạch sẽ hay sao?

Tô Quốc Công sắc mặt tối sầm lại, nhưng chỉ có thể cúi đầu làm thinh. Lần này quả thực người ở Đông Gia đã quá sơ suất, lại để Thái Tử gặp chuyện ở ngay trên địa bàn của mình. Xem ý chỉ vừa rồi của Hoàng Thượng, nhìn thì có vẻ là tức giận đến hồ đồ rồi đấy, nhưng thực chất lại chẳng có chút gì là hồ đồ. Vừa nãy nếu không phải Trình Can xuất hiện kịp lúc, biết đâu chừng người đã hạ bút lệnh chém cả nhà Tô gia ở Đông Gia rồi? Tô Quốc Công vừa nghĩ đến đây, không khỏi giật mình, chuyện này nếu Tô gia sạch sẽ không nhúng tay vào thì hay rồi, nhưng ngộ nhỡ…

Tô Quốc Công muốn nhanh hồi phủ, phái người đi tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra ở Đông Gia, nhưng tình hình hiện tại, Hoàng Thượng đối với họ Tô như hổ rình mồi, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng sẽ là họa diệt môn. Biết ai đi mới được đây?

Ngay lúc mỗi người trong điện đều ôm tâm tư bất an lo nghĩ, thì Lục Hoàng Tử Trình Can bất ngờ dập đầu lên tiếng, “Bẩm Phụ Hoàng, nhi thần có một việc, khẩn xin người thành toàn!”

Trước ánh mắt kinh ngạc của các đại thần, Hoàng Đế khẽ híp mắt nhìn Trình Can, giọng lạnh lùng không rõ cảm xúc, “Nói.”

Trình Can hít sâu một hơi để bình ổn run sợ trong lòng, mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt xuống tay áo, nhắm mắt hít thở, mới dám ngẩng đầu lên khẩn thiết nhìn Hoàng Đế, giọng thổn thức đầy kiên quyết, “Khẩn xin Phụ Hoàng chuẩn cho nhi thần đến Thao Châu, theo Trương Tướng Quân tìm tung tích của Hoàng Huynh!”

Tô Quốc Công mở mắt giật mình, dường như đến lúc này mới nhận thức được Lục Hoàng Tử Trình Can. Suýt nữa thì, suýt nữa, ông đã quên mất Tô gia vẫn còn một Lục Hoàng Tử Trình Can do thứ nữ của ông sinh hạ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tô Quốc Công. Có lẽ, có lẽ Tô gia vẫn chưa thể đổ, ít nhất không phải vào lúc này, khi mà Tô gia có những hai quân chủ bài ngang ngửa nhau…

Diệp Thừa Tướng khẽ nhíu mày, trong ánh mắt chợt thoáng qua chút phức tạp. Lục Hoàng Tử ngay lúc này rời đi, là có ý gì?

Hừ, còn ý quái gì nữa?

Trương Thừa Tướng vẫn đứng yên một góc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn bụng bự, giả làm cột nhà, nhưng trong lòng không khỏi hừ lạnh. ‘Rõ ràng là muốn tìm chỗ tránh bão, chạy đến tận Thao Châu cơ đấy! Cha con nhà Hoàng Đế chơi nhau, lại đem muốn đen con trai ta ra làm banh lông đá qua đá lại! Hừ, không được, trong thư cấp báo nhất định phải nhắn gửi lão nhị vài lời mới được!’

Hoàng Đế trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu, “Được rồi, con đi cùng Trương Tĩnh, cố gắng một chút, sớm đem Hoàng Huynh của con trở về cho trẫm. Cẩn thận đừng để chính mình cũng xảy ra chuyện, Thái Tử là đủ rồi, nếu thêm con, trẫm…” nói đến đây thì thở dài một hơi.

Trình Can cúi đầu lau nước mắt, lại dập đầu thưa, “Xin Phụ Hoàng yên tâm, nhi thần nhất định tìm ra Hoàng Huynh, sớm ngày trở về bên người!”

Đến đây, Hoàng Đế mới phất tay cho mọi người ra về. Đặc biệt, có người nào đó đã buồn ngủ chịu không nổi, vừa ra khỏi cửa Dưỡng Tâm Điện đã chạy mất dép. Hoàng Đế ngồi bên trong, nhìn vạt áo của họ Trương như gió bay đi, da mặt lại co giật thêm một hồi, tay run run bẻ gẫy cả bút. Cái đám họ Trương, cả cha lẫn con, đều có khả năng chọc cho ngài nổi gân xanh.

Trên xe ngựa Tô gia, Tô Thái Sư tâm thần thấp thỏm nói, “Phụ thân, chuyện này e là không đơn giản vậy. Việc Thái Tử đi thị sát quân tình ai cũng biết, nhưng đích đến đầu tiên là Đông Gia thì con thật chưa từng nghe nói!”

Tô Quốc Công nhíu mày, “Bây giờ có nói thì cũng ích gì? Người của ta ở Đông Gia nói như thế nào?”

Tô Thái Sư đáp, “Dạ, ở dưới báo lên rằng, sáng hôm qua Thái Tử đã đến phủ Thành Thủ, quá trưa liền mang theo người đến thị sát vùng đê đập. Trong lúc thuyền đang đi trên sông thì bị tập kích. Theo lời những người sống sót kể lại, thì bọn sát thủ này thân thủ rất cao, từ dưới đáy sông trồi lên thuyền, khoảng chừng năm mươi tên, đáng chết ở chỗ là, bọn chúng đều mặc binh phục của Đông Gia! Thuyền của tam đệ theo ở phía sau, còn có thuyền của quan viên binh sĩ đi theo tổng cộng là ba thuyền, nhưng bọn chúng tập kích một lần là chính xác ngay thuyền của Thái Tử! Trên thuyền ấy, ngoại trừ vài người chèo thuyền kịp thời nhảy sông, thì không còn ai sống sót. Thủ pháp rất tàn bạo, phần lớn xác chết vớt được đều đã đứt lìa từng phần…”

Tô Quốc Công nghe vậy cũng không khỏi run lên, lại có kẻ ra tay tàn ác như thế, “Vậy có tìm được chút gì liên quan đến Thái Tử không?”

Tô Thái Sư ảm đạm đáp, “Vẫn đang tìm trên khúc sông đó, vẫn chưa có tin tức gì.”

Tô Quốc Công nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, bèn nói, “Phái vài người theo Trình Can đi, vài người được việc ấy.”

Tô Thái Sư ngạc nhiên, “Trình Can?”

Tô Quốc Công lẩm nhẩm, “Ta cảm thấy, chúng ta dường như đã bỏ sót đứa cháu này nhiều quá rồi… Thái Tử trước kia đối với ai cũng không mặn không lạt, hôn sự với Tô Nghi vẫn đùn đẩy tới giờ. Hôm nay ta mới chợt nhận ra, có lẽ so với Thái Tử, thì Lục Hoàng Tử là lựa chọn tốt hơn cho Tô gia.”

Tô Thái Sư cau mày, “Việc này… có cần phải nói qua với Hoàng Hậu không?”

Tô Quốc Công thở dài, “Chờ có được tin tức của Thái Tử trước đã. Còn nữa, việc ta bảo ngươi chuẩn bị cho Mặc nhi tới đâu rồi?”

Tô Thái Sư nghe nhắc tới con trai cưng, không khỏi day trán đáp, “Cha à, không phải người không biết, ân oán giữa Mặc nhi với anh em Trương gia đâu phải chỉ ngày một ngày hai? Cha quên hôm trước nó đến Trương gia đã bị Trương Tĩnh dần cho một trận nhừ tử à? Chúng ta còn vì chuyện đó mà nháo một trận trên điện, nhưng kết quả đâu? Bây giờ cha lại bảo chúng ta kết thông gia với Trương gia, thật sự là…”

Tô Quốc Công trừng mắt, “Nói bậy! Đánh nhau này nọ đều là chuyện con nít, chúng ta là người lớn, đứng ra lo việc hôn sự cho bọn nhỏ có gì là không đúng? Hơn nữa, Trương gia hôm nay người đông thế mạnh, lại vẫn luôn ở thế trung lập, nếu Mặc nhi có thể cưới được con gái của Trương Đức, còn không phải thế cục đã nằm trong tay chúng ta?”

Tô Thái Sư ăn mắng chỉ biết cúi đầu nín nhịn. Cha ơi cha à, có phải cha già lú lẩn rồi không? Người ta Diệp Phủ Doãn mặt hàng cao giá như vậy mà còn bị đuổi ra khỏi cửa, huống hồ là thằng cháu đích tôn suốt ngày chỉ biết chạy rông ngoài đường của cha? Tô Thái Sư ngẫm nghĩ, chợt cảm thấy dạo trước Tô Mặc nhà ông ăn đòn như vậy là còn nhẹ đấy, nghe đâu ba anh em Diệp gia còn suýt nữa bị chó cắn đứt giò nữa kìa! Trương Đức cái tên đầu gỗ này, ngươi đá hắn đánh hắn cũng được, nhưng chỉ cần động tới vợ con của hắn, hắn nhất định sẽ liều mạng chứ chẳng chơi!

Ngay lúc Tô Thái Sư đang âm thầm đau khổ, thì xe ngựa đã về tới Quốc Công Phủ. Cha con Tô Quốc Công vừa xuống xe, liền nhìn thấy một nhà già trẻ lớn bé trong phủ đều đang đứng đầy trước cổng, giàn dụa nước mắt nước mũi, nhất là lão thái phu nhân, khóc đến bộ mặt già nua nhăn nhúm muốn nở hoa.

Tô Quốc Công vội vàng đỡ lấy lão thái phu nhân, nhìn cả phủ đèn đuốc sáng trưng, bát nháo hỗn loạn hỏi, “Phu nhân, chuyện gì xảy ra vậy?”

Tô thái phu nhân khóc đến run rẩy không nói nên lời, rốt cuộc vẫn là con dâu lớn của bà đứng ra nói rõ, “Hồi thái lão gia, tướng công! Híc, Mặc nhi, Mặc nhi nó…”

Tô Thái Sư vừa nghe tới đứa con trai độc nhất, liền khẩn trương, “Mặc nhi nó làm sao? Lúc trưa vẫn còn nháo ầm ĩ kia mà?”

Tô phu nhân khóc lớn dẫn theo một đoàn thê thiếp cùng nhau khóc rống theo, đồng thanh, “Mặc nhi bỏ nhà trốn đi rồi!!!!”

Nửa đêm, phủ Quốc Công đèn đuốc sáng trưng, người ngựa bát nháo đổ xô tìm người. Tô Thái Sư bận đến đầu óc quay cuồng, một bên Tô Quốc Công vừa nghe đích tôn bỏ nhà trốn đi, đã ngất xỉu mất rồi còn đâu, lại nói Tô gia người đông nhưng toàn đàn bà con gái, khiến Tô Thái Sư cũng muốn ngất nhưng vẫn bị người ta ấn huyệt nhân trung kéo tỉnh lại a! Thật là loạn, loạn hết chỗ nói rồi!

Quốc Công Phủ nháo nhào hỗn loạn như vậy, hiển nhiên đã quên béng chuyện phái người theo hỗ trợ Trình Can, để cậu nhỏ chông đèn căng mắt chờ một đêm tới sáng, tủi thân chui vào góc tường trồng nấm rồi.

Lại nói, trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Đế sau khi nghe mật thám báo cáo tình hình trong Quốc Công Phủ, âm trầm cười một tiếng, “Hừ, vừa lúc trẫm đang định tìm chuyện gì đó ngáng chân bọn chúng, tiểu tử Tô Mặc kia bỏ nhà đi thật đúng lúc!” lại hỏi, “Vậy có biết vì sao nó trốn nhà đi không?”

Mật thám quỳ trên sàn, hai tay ôm quyền đáp, “Bẩm, là muốn trốn hôn.”

“Trốn hôn?”

“Vâng, nghe nói Tô Quốc Công có ý muốn kết thông gia với phủ Trương Thừa Tướng. Có điều Tô Mặc từ nhỏ đã gây thù với anh em họ Trương, mấy ngày trước còn bị Trương Tĩnh đánh cho không xuống giường được, nên đã có ý định trốn hôn trong đầu.”

Hoàng Đế lại hừ lạnh, “Hay cho lão già giỏi tính toán! Tô Mặc này tuy vô dụng nhưng cũng được đấy, đánh bậy đánh bạ nhưng lại vừa ý trẫm. Cho người theo dõi hắn, xem hắn định đi đâu.”

“Bẩm, đã rời khỏi kinh thành, theo hướng đi, thì có lẽ muốn đến Đông Gia lánh nạn ở nhà thúc bá, nhưng lại không biết Đông Gia đã xảy ra chuyện. Theo đà này đi tới, vào thành Đông Gia nhất định sẽ bị Trương Tướng Quân bắt giam.”

Hoàng Đế híp mắt, “Bắt giam? Hừ, con trai của trẫm hiện giờ tung tích không rõ, thì đích tôn nhà Tô gia cũng không thể được an nhàn bóc lịch như vậy… Lương Gia Thành, ngươi truyền lệnh xuống dưới, bảo bọn họ lột sạch Tô Mặc, khiến cho hắn một đường ăn mày tới Đông Gia, tự mình nhìn thấy nhà thúc bá của hắn thê thảm cỡ nào. Ngày nào Thái Tử chưa bình an trở về, trẫm muốn Tô Mặc bị dồn vào đường cùng, ăn mày ăn xin, người không ra người, ma không ra ma, nhưng vẫn phải tỉnh táo để nhìn Tô gia diệt!”

Thủ Lĩnh Mật Vụ, Lương Gia Thành vừa nghe đến đó, da đầu cũng run lên. Không phải vì lo cho Tô Mặc bị giận cá chém thớt, mà là sốt ruột cho đội Mật Vụ của mình. Thái Tử khi không mất tích, ngay cả bốn mật thám được cử theo sát Thái Tử cũng không có tin tức, nếu thật sự tìm không ra Thái Tử, hoặc dã tìm về một cái xác, đừng nói là Cấm Vệ Quân hay Thành Thủ Đông Gia, mà mấy trăm mạng phủ Mật Vụ cũng xong rồi.

Chợt nghĩ đến một chuyện, Lương Gia Thành bèn hỏi, “Chủ tử, vậy còn Lục Hoàng Tử? Nên xử trí thế nào?”

Hoàng Đế khẽ híp mắt, trong đuôi mắt xẹt qua tia ảm đạm, nhẹ giọng nói, “Trước mắt cứ theo dõi. Trình Can này, trẫm thật sự hy vọng nó sẽ không làm gì lầm lỡ…”

Lương Gia Thành lĩnh mệnh, nhanh chóng xuất cung.

Đêm hôm ấy, khắp trong ngoài hoàng thành thật sự ồn ào bát nháo. Người không biết còn tưởng loạn đến nơi rồi. Duy chỉ có phố đông, Trương Phủ vẫn yên bình như không có việc gì. Trong phòng ngủ, Trương Thừa Tướng đã sớm an ổn trong chăn êm đệm ấm, ôm bà xã đại nhân trong ngực, cùng nhau chìm vào mộng đẹp. Trong thư phòng, Trương Duệ đem mật thư đốt trên ngọn nến. Trong thư là nét bút cứng cáp của Trương Tĩnh.

Thư viết, “Tìm thấy xác người mặc áo Thái Tử. Xác hủy, không thể nhận diện.”

Trương đại thiếu gia sau khi đốt xong thư, cũng nhanh chóng về phòng trèo lên giường ngủ, ngáp một câu, “Chờ ‘xác Thái Tử’ về tới, sẽ nhộn nhịp lắm đây… Óap…”