Nhất Thân Nhất Cố

Chương 1: Nếu có một ngày…

Sân trường đầy nắng, cơn gió đầu hè dìu dịu thổi qua khán đài. Trên đài, một nam sinh đứng trước bục, vóc dáng cao gầy, đôi mắt sáng ngời, chất giọng trong trẻo ấm áp cùng với nụ cười chan hòa thấm sâu vào lòng người. Bài diễn văn ngắn ngủi tổng kết năm học chấm dứt, phải qua một lúc sau, tiếng vỗ tay mới dậy vang rần trời. Giáo viên người nào người nấy đều tỏ vẻ tự hào tấm tắc. Học trò bên dưới reo hò, không ít cô cậu thanh thiếu niên vì quá phấn khích mà huýt sáo la hét.

Một năm học, một thời học sinh cứ như vậy chấm dứt bằng một buổi lễ tốt nghiệp long trọng, một vài lời cảm tạ chân thành gởi đến thầy cô.

Dòng người ùa ra khỏi cổng trường, dưới ánh nắng vàng rực, từng mái đầu chụm vào nhau tíu tít phấn khởi.

“Phùng Tuyệt!” một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Trước ngưỡng cửa trường học, người con trai ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một nhóm nữ sinh đang nhanh chân tiến về phía mình. Phùng Tuyệt khẽ nhíu mày, nụ cười mỉm nhợt nhạt trên môi vẫn hiện hữu, kiên nhẫn đứng lại chờ cô gái vừa gọi tên mình từng chút một ngượng ngùng tới gần.

“Có chuyện gì?” Phùng Tuyệt hỏi, trong giọng nói tuyệt nhiên không nghe ra được chút mất hứng nào, nhưng là ánh mắt đằng sau cặp kính kia đã có phần hơi lạnh đi.

“Mình… mình…” cô gái ngập ngừng, rồi dường như cuối cùng cũng dứt khoát, mạnh dạn nói, “Phùng Tuyệt! Mình thích bạn đã lâu rồi!”

Thốt nhiên xảy ra cảnh tỏ tình trước cổng trường như vậy, khiến bốn phía chung quanh vang lên không ít tiếng huýt sáo, reo hò phấn khích. Con gái thì có vui vẻ có ganh tỵ, vì người được tỏ tình chính là ‘hoàng tử sân trường’ trong lòng của bọn họ. Con trai có khoái chí cũng có tiếc nuối, bởi vì người tỏ tình chính là ‘công chúa vườn trường’ của bọn họ. Trong suốt ba năm cấp ba huy hoàng, thì hai người này chính là hai nhân vật phong ba nhất trường, học giỏi nhất, xinh đẹp nhất, giàu có nhất, còn có bao nhiêu cái nhất nữa thì chỉ có trời mới biết.

Phùng Tuyệt không chút dấu vết nhướn mày, rồi sau đó lại nở nụ cười lịch sự quen thuộc, mà theo nhận định của Phùng Tuyết, thì đó chính là nụ cười ngụy quân tử được đóng mác ‘Phùng Tuyệt’ đó mà.

Dưới ánh nắng rực rỡ, vạt áo trắng của người thanh niên khẽ lay động. Màu nắng nhuộm vàng mái tóc non trẻ, đem nụ cười kia phát huy hiệu quả công thành triệt để.

Phùng Tuyệt gật đầu, đáp, “Cám ơn.”

“Vậy…” cô gái trẻ đỏ mặt, một chút sung sướng theo khóe môi ánh mắt tràn ra như thủy triều cuồn cuộn.

Đáng tiếc, sóng triều còn chưa kịp đánh vào bờ, đã bị một tảng đá ngầm bất thình lình chui lên chặn ngang, đánh cho tan tác. Nụ cười trên mặt Phùng Tuyệt chợt tắt, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang dại ra kia, nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy, nói, “Nhưng tôi không có hứng thú.”

Không đợi cô gái nói thêm gì, Phùng Tuyệt thật bình tĩnh, ung dung, thong thả bước khỏi cổng trường, đi về phía chân trời…

Khụ, được rồi, là đi về phía xe nhà đang đỗ bên đường. (Cũng không phải chiến sĩ anh hùng, làm gì mà ‘đi về phía chân trời’ được? Đi chết à?)

Bên lề đường, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng chờ. Phùng Tuyệt nhìn nét mặt háo hức ngó nghiêng của Phùng Tuyết, cùng với đôi mắt đen láy đang lúng liếng nhìn về phía sau lưng anh, liền biết cô nhóc này từ đầu tới cuối đã mục kích toàn bộ một màn kia.

“Đã dặn ngồi yên trong xe đợi anh, sao lại chui ra đứng nắng như vầy?” Phùng Tuyệt nhe răng trợn mắt, dùng tấm bằng tốt nghiệp mới toanh gõ nhẹ lên đầu Phùng Tuyết.

Phùng Tuyết chộp lấy bằng tốt nghiệp trong tay Phùng Tuyệt, ngắm nghía, hỏi, “Bằng tốt nghiệp cấp ba thì ra nhìn như vậy sao? Anh hai, trở về cũng làm cho em một cái giống như vậy, được không?”

Phùng Tuyệt nhíu mày nhìn dây giày của Phùng Tuyết bị xổ ra, thật may là không bị vấp té. Trước ánh mắt nhìn như muốn rớt ra của bàn dân thiên hạ, Phùng đại công tử, Phùng thiếu gia, ‘hoàng tử sân trường’ của tất cả mọi người, đích thân quỳ một chân xuống vỉa hè, dùng đôi bàn tay ngà ngọc sạch sẽ sáng bóng của mình, cẩn thận cột lại dây giày của cô gái nhỏ.

“Anh… Anh làm gì vậy? Người ta đang nhìn kìa!” Phùng Tuyết lúng túng, muốn nhảy ra tránh khỏi tay Phùng Tuyệt.

Phùng Tuyệt ngẩng đầu, yên lặng nhìn Phùng Tuyết một cái, khiến cho cô giật nảy mình, cả người cứng lại không dám nhúc nhích. Trong lòng thật xấu hổ muốn chết. Vì sao? Vì sao đều là anh em cùng cha cùng mẹ, người trước người sau chỉ cách nhau có mười mấy hai chục phút, mà Phùng Tuyệt lại có thể thành công áp bức cô 100% chỉ bằng một cái liếc mắt? Thật bất công, quá bất công rồi!

Phùng Tuyết không phục, nhưng cũng không dám nhúc nhích, chỉ đành cứng ngắc nhận lấy một bầy ánh mắt sáng quắc đang phóng về phía mình. Mà dưới chân cô, Phùng Tuyệt lại lẳng lặng mím môi cười, ánh mắt nhu hòa, đôi bàn tay càng thêm cẩn thận nhiều lần.

Vậy, Phùng Tuyết là ai mà lại có thể khiến cho Phùng đại thiếu gia đỉnh thiên lập địa, hào hoa phong nhã không đánh cũng đổ hết biết bao nhiêu con tim dại khờ, phải đích thân cúi gối khom lưng buộc dây giầy?

Đơn giản, Phùng Tuyết chính là em gái song sinh của Phùng Tuyệt, ra đời chỉ sau Phùng Tuyệt có hai mươi ba phút thiếu mà thôi!

Nói chơi một chút, Phùng gia, ở trong cái xã hội thượng lưu bại hoại này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cùng lắm cũng được coi như một trong số các đại gia tộc nứt tường đổ vách vì tiền. Hiển nhiên, Phùng gia cũng như bao hộ tộc danh gia khác, tầng tầng lớp lớp phức tạp. Đời cha đời chú không nói, chỉ nói đời con cháu như anh em Phùng Tuyết thôi cũng đủ làm một cuốn phim máu cún rồi.

Phùng cha cưới tiểu thư nhà danh gia làm vợ, sinh được một cặp song sinh, người anh sinh ra bụ bẫm khỏe mạnh, thông minh tuấn tú cực kì. Nhưng người em gái ra đời trễ hơn hai mươi phút thì không được may mắn như thế.

Nghe bà vú già trong Phùng gia kể lại, khi ấy tiểu thư sinh ra người như con mèo ướt, nhỏ xíu bằng hai nắm tay, không còn khóc nổi nữa, phải nằm trong lồng kiếng chăm sóc đặc biệt gần tháng trời mới được vào tay mẹ.

Phùng phu nhân sinh con trai trưởng, người Phùng gia ồn ào bát nháo bu quanh, hoàn toàn quên bẵng vẫn còn một đứa nhỏ lọt ra sau kia. Đến khi Phùng Tuyết được bác sĩ hộ lý giao trả cho Phùng gia, mọi người mới sực nhớ chỉ còn ba ngày nữa là tiệc đầy tháng, lúc này mới cuống quýt bổ sung hồ sơ cho Phùng Tuyết.

Bà nội Phùng nhìn đứa nhỏ như con mèo trắng, không khóc không nháo, yếu ớt mở miệng i a i ê, quyết định đặt cho cái tên ‘Phùng Tuyết.’

Bác sĩ nói Phùng Tuyết vì ra trễ, bị ngạt, hơn nữa trái tim cũng có tật, Phùng phu nhân vừa nghe thế liền nước mắt như mưa. Người Phùng gia nhìn nhau hiểu ý, đứa nhỏ này, coi bộ sống không lâu rồi, cho nên dù thích hay không thích thì đối với một đứa trẻ sơ sinh được nhận định là mệnh ngắn này đều châm chước một chút, coi như là tích chút đức đi.

Thế mà, dưới sự chăm sóc bảo hộ tỉ mỉ của Phùng phu nhân, Phùng Tuyết đã bình bình an an vượt qua mười năm đầu đời. Cho đến năm mười tuổi, Phùng phu nhân bất ngờ bị tai nạn qua đời, Phùng Tuyết mới phát cơn đau tim đầu tiên.

Anh trai song sinh của Phùng Tuyết vì thương em gái, quyết định ở luôn trong phòng bệnh của em suốt hai tháng không về nhà. Đến khi trở lại Phùng gia, chào đón hai anh em không chỉ có Phùng cha, còn có ba mẹ con lạ hoắc lạ hươ. Phùng Chủ Tịch nhe răng cười, bảo anh em Phùng Tuyết gọi bà ấy là ‘mẹ’ gọi thằng nhóc kia là ‘em trai,’ con bé kia là ‘em gái.’

Lúc ấy, Phùng Tuyết chợt cảm thấy, gương mặt tươi cười đầy răng của Phùng Chủ Tịch rất giống con sói tham lam trong ‘Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.’

Anh trai Phùng Tuyết siết chặt bàn tay nhỏ nhắn như vuốt mèo của Phùng Tuyết, tươi cười gọi theo lời ngài Chủ Tịch. Phùng Tuyết mặc dù chậm tiêu, nhưng cũng nhìn thấy gương mặt thả lỏng nhẹ nhõm của bà nội Phùng cùng các chú bác thím cô trong nhà. Bạn nhỏ Phùng Tuyết của chúng ta lúc ấy đã âm thầm tội nghiệp cho bọn họ.

Chẳng biết qua bao lâu, Phùng Tuyệt cuối cùng cũng hoàn thành ‘đại nghiệp’ cột dây giầy. Xong việc, anh đứng dậy, bình thản nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng của Phùng Tuyết, dắt cô bước về phía xe đang chờ.

“Phùng Tuyệt! Đứng lại đó cho tôi!” giọng nữ giận dữ gào lên chói tai.

“Người ta giận rồi kìa!” Phùng Tuyết giật giật tay anh, vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Phùng Tuyệt ngoái đầu nhìn lại người con gái vừa nãy, nhìn dáng vẻ tức giận, ủy khuất, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước, dung nhan kiều diễm động lòng người kia bằng cặp mắt… cá chết!

Hiển nhiên, trong mắt Phùng đại thiếu gia, nhan sắc kia, kiều diễm kia, động lòng người kia hoàn toàn chẳng thể đá động đến hứng thú của anh chút xíu xiu nào, càng miễn bàn tới nước mắt nước mũi tè le gì gì đó kia.

Phùng đại thiếu gia cảm thấy, nước mắt nước mũi kia, ợm, tởm chết được!

“Vì sao?” giọng điệu vừa dịu dàng, vừa uất ức, vừa nghẹn ngào, ôi thật sự, thật sự là khiến người người ngả nghiêng.

Phùng Tuyết muốn bật cười, nhưng vào lúc này mà cười thì hơi bị thiếu đạo đức, thế nên đành mượn lưng của Phùng đại thiếu gia che tạm bản mặt nghẹn cười vậy.

Phùng Tuyệt khẽ siết chặt bàn tay mịn màng trong tay mình. Mi mắt rũ xuống, nét mặt thản nhiên tựa như trời hôm nay có sập xuống cũng không ảnh hưởng kia chợt thoáng qua chút khổ sở hiếm hoi. Một chút cười khổ này không ai kịp nhận ra đã biến mất. Phùng Tuyệt ngẩng đầu, rất nhanh lại là Phùng đại thiếu gia hào hoa phong nhã không gì sánh bằng, dùng một lời rất bình thường, rất lạnh nhạt, chấm dứt câu chuyện buồn cười này.

Phùng Tuyệt nói, “Bởi vì tôi không có hứng thú với cô, với bất cứ thứ gì khác.” Ngoài một người, Phùng Tuyệt lặng lẽ nói thầm trong lòng.

Phùng Tuyệt đứng trong góc sảnh, lạnh nhạt nhìn tiệc rượu đang diễn ra bên ngoài kia. Tầm mắt chuyển dời về chất lỏng sóng sánh trong ly, tâm hồn đã thơ thẩn về nhà, đoán chừng xem giờ này Phùng Tuyết đang làm gì, đã ngủ chưa?

Đêm nay là sinh nhật mười tám tuổi của anh em Phùng Tuyệt. Sinh nhật mười tám tuổi, đã hẹn trước sẽ cùng đón mặt trời mọc trên biển, nếu không phải vì bữa tiệc vớ vẩn này thì…

Ngày hôm nay, Phùng Tuyệt tốt nghiệp cấp ba, cũng là ngày chính thức ra mắt cổ đông Phùng Thị. Ra mắt bằng một bữa tiệc sinh nhật đình đám đến nhường này, người người đều âm thầm nhận định, Phùng đại thiếu gia này rõ ràng chính là niềm tự hào vô cùng lớn lao của Phùng Chủ Tịch, càng hiển nhiên sẽ trở thành nhân vật phong ba cỡ nào, chỉ có tương lai mới biết được.

Phùng Tuyệt từ đầu đến cuối đều trưng ra nụ cười lịch lãm hòa nhã, cộng thêm vóc dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú sáng ngời, vừa xuất hiện đã làm say lòng không ít các vị tiểu thư danh môn. Xử sự thông minh, ánh mắt chính trực kia, ôi, càng khỏi nói có bao nhiêu vừa mắt các nhân vật phong ba trong thương giới lẫn chính giới. Phùng Chủ Tịch cười đến không khép miệng được, thật sự trên cả vừa lòng với đứa con trai tuyệt vời của mình.

Chủ Tịch Phùng vui mừng hớn hở, nụ cười toác cả miệng kia chỉ cứng lại khi thấy Phùng Tuyệt lễ phép chào bà nội, chào lần lượt các cô chú bác rồi quay lưng bước ra cửa hội trường.

“Tuyệt, con đi đâu?” Phùng Chủ Tịch vội vàng kéo người lại, trợn mắt hỏi.

“Về nhà.” Phùng Tuyệt tươi cười đáp.

“Về nhà? Chỉ mới bắt đầu, giờ này làm sao lại về làm gì?”

“Ba, đã chín giờ rồi. Con cũng đã chào hỏi xong mọi người.”

“Ba còn chưa giới thiệu con với cháu gái Chủ Tịch Hương, còn con gái Bộ Trưởng Qúy…”

“Ba.” Phùng Tuyệt hơi trầm giọng, vẫn dùng vẻ mặt tươi cười nhưng đầy uy hiếp kia đem những lời vô bổ của Phùng Chủ Tịch nhét trở vào trong.

Phùng Chủ Tịch bất thần buông tay, tự dưng có một dự cảm, nếu ông còn mặt dày mày dạn, thì đứa con trai này của ông sẽ không ngại dùng dao cắt thịt bò tỉ mỉ tỉa ra từng khối da trên mặt ông.

Phùng Tuyệt vuốt nếp áo vừa bị Phùng Chủ Tịch túm lấy, cười xòa, “Thời gian còn nhiều, ba gấp gáp làm gì? Con mệt, muốn về.” nói xong cũng không đợi Phùng Chủ Tịch phản ứng, đã ung dung phủi áo bước đi.

Phùng Chủ Tịch gãi da mặt có hơi ngưa ngứa. Thất thần tự hỏi, rốt cuộc hai người, ai là cha, ai là con vậy?

Khi Phùng Tuyệt về đến nhà thì Phùng Tuyết đã ngủ. Anh theo thói quen khóa trái cửa phòng mình, từ ban công trèo qua phòng Phùng Tuyết. Nhìn cô gái bé nhỏ nằm cuộn mình trong chăn, Phùng Tuyệt chợt cảm thấy chua xót trong lòng. Cả căn nhà to lớn, không kể tới bảo vệ và người giúp việc, chỉ có một mình cô ở nhà, bảo anh không thương không xót thì làm sao được?

Phùng Tuyệt ngồi xuống giường, giở nhẹ lớp chăn, khời đi lọn tóc vương trên trán Phùng Tuyết. Cô gái khẽ nhíu đôi mày nhạt, nét mặt non nớt dưới ánh đèn ngủ càng thêm say lòng người. Phùng Tuyệt thất thần, chậm rãi cúi người hôn lên trán Phùng Tuyết, dừng ở đó thật lâu. Chân mày nhíu chặt thật chặt, tận sâu trong đáy lòng có gì đó không ngừng giãy dụa. Rất rõ ràng, tự sâu thẳm trong Phùng Tuyệt không hề muốn nụ hôn này chỉ đơn thuần đặt trên trán cô như thế.

Nhưng nếu không như thế, thì sẽ phải như thế nào đây?

Anh và Phùng Tuyết chẳng những là anh em ruột thịt, còn là song sinh, đây là điều không thể chối cãi.

Phùng Tuyệt chợt khó thở. Không khí chật vật nghẹn cứng trong mũi.

“Anh hai?” Phùng Tuyết mơ màng mở mắt, giọng ngái ngủ, như một chậu nước đá đổ xuống đầu Phùng Tuyệt.

Phùng Tuyết dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Vừa rồi Phùng Tuyệt nhìn cô rất lạ, thật lạ, ánh mắt ấy có chua xót, có bất đắc dĩ, có cam chịu, lại có giãy dụa… càng nhiều hơn, là tăm tối không lối thoát. Phùng Tuyết nhạy cảm, chợt thấy bối rối.

“Ừm, dậy mặc thêm áo, anh đưa em đi biển.”

“Đi biển? Đi bây giờ?” Phùng Tuyết nghe thế, quẳng sạch suy nghĩ ra sau đầu.

Phùng Tuyệt vuốt mái tóc rối của cô, mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt anh trong đêm, phản chiếu ánh đèn giường, lấp láy như bao lấy cô bằng cả một vũ trụ.

Phùng Tuyết ngồi trên xe, ôm trên đùi một cái gối bông to đùng, vừa vuốt ngực vừa tự nhủ ‘bình tĩnh, chỉ là ra biển ban đêm mà thôi, không được xúc động, không xúc động.’

Phùng Tuyệt khởi động xe, nhác thấy Phùng Tuyết đang cố sức kiềm nén cảm xúc như thế, trong lòng không khỏi nhói đau. Anh chồm qua thắt dây an toàn cho cô. Khoảnh khắc ngắn ngủi, gò má Phùng Tuyệt khẽ chạm qua chóp mũi Phùng Tuyết. Chân mày rậm cau chặt, môi mím mỏng, đến cả hít thở cũng không thông. Sợ ngửi vào hơi thở của cô, sợ bản thân cầm lòng không được…

Phùng Tuyết mở to mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của Phùng Tuyệt, cảm thấy anh trai càng lớn càng mê người. Một chút tinh quái nổi lên, Phùng Tuyết khẽ nghiêng đầu tới, cánh môi mềm mại ịn lên gò má cao cao của Phùng Tuyệt.

‘Cạch’ dây an toàn cài vào, thân thể Phùng Tuyệt cứng đờ.

“Anh của em thiệt đẹp trai quá trời! Làm sao đây? Em sợ phạm tội mất thôi!” Phùng Tuyết, kẻ vừa ngây ngô giẫm lên bãi mìn mà không biết, còn trưng ra bộ mặt tươi cười vô lại chọt chọt hai má Phùng Tuyệt.

Phùng Tuyệt lập tức ngồi thẳng, nhả thắng phóng xe đi, bàn tay trắng bệch siết chặt vô lăng, cố gắng quăng cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Vào lúc này, Phùng Tuyệt chợt có một ước ao điên cuồng, đó là đâm thẳng xe xuống biển cho rồi, như vậy anh sẽ không sợ mình đè Phùng Tuyết xuống ghế xe, sẽ không trở thành kẻ mất trí, kẻ tội đồ.

“Sao vậy? Anh giận hả? Em không giỡn vậy nữa, anh hai, đừng giận!” Phùng Tuyết ngồi một bên vẫn không hay biết, giơ móng vuốt khều khều khủy tay Phùng Tuyệt.

Phùng Tuyệt nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Tốc độ xe giảm dần, mắt nhìn đường, làn môi lạnh chạm nhẹ lên những ngón tay đan vào nhau siết sao. Anh không nói gì. Cô chợt cảm thấy hai má nóng ran, hơi nóng từ nơi làn môi lạnh lẽo của anh truyền vào tay, vọt thẳng lên đầu, mặc cho gió lạnh từ cửa sổ quét qua.

‘Kít’ bốn bánh xe liết dài trên mặt đường, dừng lại bên đèo cao. Gió mang vị mặn tanh nồng của biển cả thổi căng lồng ngực. Phùng Tuyệt ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn bóng lưng đơn bạc của Phùng Tuyết đứng nơi đầu ngọn gió. Anh bước xuống, đem áo khoác lên đôi vai gầy, để đầu cô tựa vào vai mình.

Hai người cứ đứng như thế, mắt cùng nhìn về phía màn đêm đen đặc phía trước, trong đêm tối chỉ có mùi biển mặn và sóng biển vỗ về thác đá.

Ngay khi tâm trạng Phùng Tuyệt lắng xuống, chợt nghe Phùng Tuyết nói, “Anh hai, đêm qua em lại mơ thấy cô ấy.”

“Ừm.”

“Trương Tuyết gặp lại Diệp Trầm rồi đó anh.” Giọng cô mơ hồ truyền vào tai Phùng Tuyệt, rõ ràng rất dịu dàng ngọt ngào, nhưng lại khiến trái tim anh giá băng từng chút một.

Anh biết, Phùng Tuyết có một bí mật.

Phùng Tuyết sống ở đây chỉ như một hồi mộng, sống ở thế giới kia, cũng là đang sống trong một hồi mộng. Hiển nhiên, một người không thể sống trong cùng hai thế giới, vì thế, phải có một bên chết đi, thì giấc mộng kia mới thành sự thật.

Phùng Tuyệt không thể đi vào thế giới bên kia của Phùng Tuyết, chỉ có thể níu kéo cô từng ngày ở lại đây. Nhưng, Phùng Tuyệt tự hỏi, anh và Phùng Tuyết còn có thể kéo dài được bao lâu?

Vốn dĩ, Phùng Tuyệt đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc đó, thật sự anh còn có thể bình thản, ung dung như bây giờ sao?

“Anh, nếu như có một ngày…”

“Sẽ không.” Phùng Tuyệt lạnh nhạt cắt lời.

Phùng Tuyết xoay sang nhìn anh, đôi mắt dưới trời sao trong trẻo, sáng ngời, phẳng lặng như gương, bức anh nhìn rõ vào tương lai, vào sự thật. So với Phùng Tuyệt trong nóng ngoài lạnh, thì Phùng Tuyết chính là phiên bản ngược lại, ngoài nóng trong lạnh.

Cái nóng của anh, là tình cảm mãnh liệt điên cuồng như con quái vật đang thét gào giữa lòng đại dương. Cái lạnh của cô, là lý trí vững vàng như những rặng đá ngầm nối tiếp dưới đáy biển sâu.

“Dù sao đi chăng nữa, em cũng là của anh.” Phùng Tuyệt nhìn thẳng vào đôi mắt vô ba kia, hai tay áp lấy đôi gò má lạnh lẽo của cô, cắn răng nhả ra từng chữ. Đây là giới hạn của anh, cô nên biết.

“Phùng Tuyệt, em là em gái của anh, chúng ta là…”

Phùng Tuyệt ôm chầm lấy Phùng Tuyết, ôm siết, như thể muốn đem cô dung nhập vào máu thịt của chính mình. Phùng Tuyết giật mình, đầu mày khẽ nhíu. Dưới bầu trời đêm bao la, trong từng cơn sóng thét gào, giọng Phùng Tuyệt rít gào tựa như từng mũi khoan nhọn xoáy vào tâm can của cô.

Anh nói, “Anh biết rõ! Chúng ta là anh em! Là anh em song sinh!” vòng tay anh lại siết chặt thêm một chút, vùi mặt vào tóc cô, thì thào vô lực, “Cho nên, em không cần phải nhắc… đừng nói… anh biết, anh rất rõ ràng…”

Phùng Tuyết chợt thấy hốc mắt khô nóng.

Đêm sinh nhật năm Phùng Tuyệt và Phùng Tuyết mười tám tuổi, trôi qua trong thế giới hai người. Một người không nói, một người không nghe. Tất cả những gì cần nói, những gì muốn nghe, xin hãy nhường lại cho những cơn sóng ngoài xa kia.