Dương Quân Nguyệt một mình tuần hành qua mai viên, đây là vườn cũ trong cung, ít người lui tới, nơi này vốn dĩ tiên đế xây dựng cho Hiền Thái phi, nay người mất cảnh tan, hoang tàn vô hạn. Phía sau bức tường đá xanh đầy dây leo mùa đông khô khốc trơ trọi, vang vang tiếng người rì rầm trò chuyện. Dương Quân Nguyệt lòng dâng lên tò mò, chậm rãi đi đến.

Trong bóng tối mờ mờ, hắn chỉ có thể nhìn thấy Hòa Cát Công chúa diễm lệ dung y đứng đó, thân choàng áo lông cáo tuyết trắng như sương mai trân quý vô hạn, tuyết rơi rơi trên vai áo nàng điểm tô thêm hoa diện mĩ miều. Dương Quân Nguyệt có chút thảng thốt, kẻ đứng đối diện nàng ta khuất sau bóng tối đổ nát, không thể nhìn rõ.

Hòa Cát Công chúa siết thanh âm, ngữ khí thịnh nộ:

- Bản Hậu trăm phương ngàn kế để ngươi vào đây chính là muốn y phải thân bại danh liệt rời xa Hoàng thượng! Ngươi chẳng những không nghe theo bản Hậu, còn cố tình để y nghi ngờ được?

Nam tử đáp lại không chút rụt rè:

- Vương Hậu, là thuộc hạ bất cẩn, ngỡ rằng đã lấy mạng được y...

- Bất cẩn? Ngươi dám nói bản thân bất cẩn? Rõ ràng Bách hồn tỏa mạch châm vô song thiên hạ, nếu như ngươi không cố tình bớt đi độc tính, y đã phải chết!

Có tiếng quỳ thụp trong bóng tối, Dương Quân Nguyệt mày kiếm cau chặt, Hòa Cát Công chúa đây chắc chắn là muốn hạ sát Triệu Tử Đoạn, chỉ là hắn lại không thể biết được kẻ đang đứng sau tường đá kia là ai. Dương Quân Nguyệt âm thầm quay bước đi, chân giẫm lên lá khô lạo xạo.

Hòa Cát tay ôm ấm lô, gương mặt kiêu kỳ ẩn ẩn đỏ vì giá rét, đột ngột tiếng bước chân đập vào tai, nàng giật mình quay lại:

- Ai?

Dương Quân Nguyệt nhắm nghiền mắt, Huyết trích tử chực rút ra khỏi vỏ, thì lại thấy Hòa Cát Công chúa cùng kẻ kia đi về hướng khác, giọng nam tử loáng thoáng trong sương gió.

- Vương Hậu, bên này!

Dương Quân Nguyệt khó hiểu nhìn theo, rồi vội vàng quay về Cấm Vệ ti, trằn trọc một đêm, hắn vẫn không ngủ được, mờ sáng, Dương Quân Nguyệt xối mặt vào nước tuyết tan lấy can đảm, một mình tìm đến Ngự Quân đài. Hắn đứng cạnh cánh cổng lớn sơn son, chờ đợi Trần Khắc vào bẩm báo. Dương Quân Nguyệt thở dài, chẳng rõ Triệu Tử Đoạn có đồng ý gặp mặt hắn không. Vốn dĩ Triệu Tử Đoạn coi hắn như kẻ thù, chỉ muốn một đao giết chết, mạng hắn giữ đến được hôm nay, đều nhờ vào việc "may mắn" trở thành quân bài cho người khác đấu đá trên chính trường.

Trần Khắc ung dung đi ra, nét mặt không mấy vui vẻ:

- Vào đi, Thiên Tuế gia đang đợi ngươi bên trong.

Dương Quân Nguyệt lấy lại gương mặt cợt nhã quen thuộc, cẩn trọng ra sau bình phong. Hắn chỉ thấy một trường kỷ dài rộng gấp mấy lần bình thường, ước chừng đủ chỗ cho mười người cùng nằm nghỉ, xung quanh rèm sa mỏng tầng tầng lớp lớp che khuất đi huyết ảnh biếng nhác không rõ nhân ảnh.

Dương Quân Nguyệt cảm giác miệng lưỡi khô đắng, dâng trào hối hận, rốt cuộc không đến vẫn hay hơn, mỗi lần gặp Triệu Tử Đoạn, hắn như thấy một cỗ khí lạnh luồng lách vào từng đốt xương một:

- Lang Vương điện hạ...

Triệu Tử Đoạn gõ gõ tay xuống trường kỷ, âm thanh tinh túy của gỗ quý vang lên, Dương Quân Nguyệt ngầm hiểu ý, suy nghĩ đôi chút rồi mạch lạc kể lại chuyện đêm qua.

Triệu Tử Đoạn sau huyết sa nhắm hờ mắt, Dương Quân Nguyệt lần này coi như làm được một chuyện hữu ích. Chỉ là y có chút bất ngờ, từ bao giờ mạng của y lại đáng giá đến như vậy, không chỉ Thái hậu Đại quốc mà ngay cả Vương hậu Viêm Quốc cũng muốn lấy cho bằng được.

- Dương thị vệ, ngươi làm sao để bổn tọa tin ngươi?

Dương Quân Nguyệt hơi ngẩng người, lại nói:

- Điện hạ, đã là chuyện vô tình chứng kiến thì làm gì có bằng cứ! Chỉ là điện hạ thông tuệ, hiển nhiên sẽ biết cái gì nên tin, cái gì không nên tin!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười, Dương Quân Nguyệt khôn khéo hơn người thường, đã đi đến đây, hoặc là có mục đích, hoặc xuất phát từ tâm. Có điều một tên như hắn ta đột ngột biết nghĩ cho người khác, thật khiến y buồn cười.

Dương Quân Nguyệt hơi siết tay, ánh mắt lóe sáng:

- Phải rồi, đêm qua còn có một người nữa vô tình đến mai viên, hình như bị Hòa Cát Công chúa phát hiện ra!

Lúc này, bên ngoài dâng lên náo nhiệt, Dương Quân Nguyệt xoay người nhìn lại thì thấy Trần Khắc đi vào, có chút mất tự nhiên:

- Thiên Tuế gia, bên Tĩnh cô nương xảy ra chuyện rồi!

Huyết ảnh trong rèm di bước ra ngoài, thân thể tỏa ra hàn quang giá lạnh, giữa đông phong ảm đạm, y hiện lên nửa mang theo hơi ấm nhân gian nửa lạnh lẽo căm hờn từ địa ngục. Dương Quân Nguyệt cúi mặt, nhìn một phần đôi giày da đỏ sậm dẫm qua sàn gỗ đen bóng, vạt huyết bào kéo theo hương thơm thanh sạch trang nhã. Trong đầu hắn loáng thoáng cảm thấy không lành, người mà Trần Khắc nhắc đến, phải hay không phải là kẻ xấu số bị phát hiện đêm qua.

Dương Quân Nguyệt vừa định ra về, liền nghe Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt:

- Trước tiên, ngươi phải đảm bảo an toàn cho bản thân! Sắp tới Long Diện Tướng quân sẽ trở thành Đô Đốc Chỉ Huy sứ Cấm Vệ ti...

Dương Quân Nguyệt ngẩng người, đây là Triệu Tử Đoạn cố tình tiết lộ muốn giúp đỡ hắn sao, nhìn cỗ huyết kiệu lẩn khuất giữa tuyết rơi, trong lòng Dương Quân Nguyệt nổi lên tính toán. Trần Khắc thuận tay khép cánh cửa lớn, hừ nhẹ, lạnh giọng:

- Ngươi còn đứng đó làm gì?

Dương Quân Nguyệt vội vã ra ngoài, chợt tò mò:

- Có phải Tĩnh cô nương gì đó gặp nạn ở mai viên?

Trần Khắc lắc đầu, đôi mắt tinh anh giễu cợt:

- Ngươi là Cấm vệ quân quản loại chuyện này cơ mà? Người chết là cận nữ bên cạnh Tĩnh cô nương, còn nơi xảy ra đúng thật là mai viên!

Dương Quân Nguyệt hít một hơi sâu, nếu không có cung nữ vô danh kia sợ rằng người chết đêm qua đã là hắn. Hiện tại hắn chỉ là một thị vệ nhỏ bé, sợ rằng tự thân đảm bảo an toàn đã khó. Dương Quân Nguyệt nghĩ đến Phan Phượng Thuật, hắn có sai lầm hay không khi đã cố tình cắt đứt quan hệ với chỗ dựa duy nhất này, Hiền Thái phi tuy không còn, nhưng ít nhiều gì Phan Phượng Thuật vẫn là Chinh Di Tướng quân, lại mang một tước Bá.

Mải mê trong luồng suy nghĩ, Dương Quân Nguyệt không ngờ lại đụng phải một cỗ kiệu hồng nhạt, hắn cau mày, người này, đúng thật là người không muốn gặp nhất:

- Tham kiến Công chúa!

Nữ nhân trong kiệu là Hòa Tâm Công chúa, vị hôn thê của Phan Phượng Thuật, vì sự tình Phan Hiền phi mà hôn lễ cả hai phải dời qua năm mới. Dương Quân Nguyệt âm thầm thở dài, đây là mệnh phu thê, vừa nhắc đến hắn ta thì đã gặp ngay Hòa Tâm Công chúa.

Hòa Tâm không phải người kiêu ngạo khó gần, nhưng vì nuôi dưỡng dưới thân Tuyên Thái hậu cùng Hiền Thái phi, nên hình thành loại tính cách vô cùng bướng bỉnh.

- Ngươi trông rất quen mặt...là nam sủng của biểu ca?

Dương Quân Nguyệt nhìn quanh, lời của Hòa Tâm Công chúa có phải quá mức thẳng thắng không, đám cung nữ thái giám xung quanh tuy không thể hiện ra mặt, nhưng qua ánh mắt, Dương Quân Nguyệt đã biết bọn chúng khinh bỉ hắn đến mức nào.

- Đúng vậy!

Hòa Tâm Công chúa xuống kiệu, chậm rãi đi vào hành lang:

- Ngươi theo bản Công chúa tản bộ!

Dương Quân Nguyệt nhìn nội môn, bối rối:

- Công chúa, nơi đây là Nam Đại Chung cung, thị vệ không thể tùy tiện ra vào!

Hòa Tâm có chút lơ đãng, như có như không lời nói:

- Ngươi cứ nghe theo ta!

Dương Quân Nguyệt phía sau giữ khoảng cách, lại thấy Hòa Tâm rẽ vào lương đình, cung nữ bên cạnh nhanh chóng kéo rèm trúc mùa đông phủ xuống che gió, lại pha trà nóng. Dương Quân Nguyệt vẫn im lặng.

Hòa Tâm nhấm nháp hơi ấm từ Đại Hồng bào, phất tay để toàn bộ người lui, lại nhìn nam tử cúi mặt kia:

- Ngươi, ngồi đi!

Dương Quân Nguyệt có chút bất ngờ, Hòa Tâm Công chúa thật sự không ghen tức gì sao, hắn càng đề cao cảnh giác:

- Ti chức không dám!

- Ngươi có gì mà không dám? Nghe biểu ca nói, ngươi sống trên đời trời không sợ đất không sợ!

Dương Quân Nguyệt lắc đầu, lam mâu xanh thủy triều hiện rõ ưu tư:

- Là Phan Tướng quân đánh giá cao ti chức!

Hòa Tâm cười cười:

- Ngươi có còn muốn bên cạnh biểu ca?

Dương Quân Nguyệt lạnh lẽo nụ cười, dù sao cũng đã cùng nhau một thời gian dài, không dễ dàng dứt bỏ:

- Công chúa...

- Ngươi cảm động?

Dương Quân Nguyệt không nói, mắt phiếm hồng:

- Người sắp là thê tử kết tóc của Tướng quân, ti chức hiển nhiên sẽ không để người phiền lòng, đương nhiên sau này sẽ không qua lại cùng Tướng quân nữa, người không phải bận tâm!

Hòa Tâm cười lớn, bĩu môi:

- Bản Công chúa chính là không muốn làm thê tử kết tóc của hắn!

Dương Quân Nguyệt không hiện rõ hỉ nộ, lại nghe Hòa Tâm Công chúa nói:

- Chỉ cần ngươi mở lời trước, biểu ca liền có thể bỏ ngay đại hôn chạy đến cạnh ngươi, muốn ta gả cho tên đoạn tụ như hắn? Nằm mơ!

Dương Quân Nguyệt tay nắm thành quyền:

- Công chúa, đừng nói Tướng quân như vậy!

- Bản Công chúa chính là muốn nói như thế! Ngươi cứ giữ lại hắn mà dùng!

Dương Quân Nguyệt nhắm hờ mắt, môi mỏng không rõ ràng nụ cười mơ hồ:

- Ti chức sẽ giúp Công chúa thoát khỏi hôn sự này! Yên tâm!

Hòa Tâm gật gật đầu:

- Tốt lắm! Ta đợi tin tốt của ngươi!

Dương Quân Nguyệt xoay người rời đi, quân cờ đã tự dâng đến cửa thì đừng trách hắn tàn nhẫn:

- Ngươi không xứng với Tướng quân!

Cái chết của một cung nữ không gây ảnh hưởng gì đến Cấm Thành, Dương Quân Nguyệt mỗi ngày đều gắng sức điều tra về lai lịch tên gian tế của Hòa Cát Công chúa nhưng một chút tin tức cũng không có. Hắn dần muốn nản lòng, dù sao cũng là chuyện của Triệu Tử Đoạn, hắn tự dưng mua dây buộc mình.

Tháng mười hai, hàng loạt quan viên được bổ nhiệm. Bạch Thực Thần trở thành Tể Tướng đương triều, Long Diện Tướng quân Phùng Hậu nhậm chức Đô Đốc Chỉ Huy sứ Cấm Vệ ti. Đương nhiên đây là Vĩnh Thành Đế đã có tính toán, cân bằng hai đại thế lực hậu cung, cũng như giữa Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử.

Dương Quân Nguyệt ngày đầu tiếp kiến Đô Đốc Phùng Hậu, chỉ thấy hắn ta lạnh nhạt đối đãi mọi người. Chập tối, Dương Quân Nguyệt theo lệ thường lên đoạn tường thành phía Tây canh giữ, lại thấy Phùng Hậu đã đứng đó từ bao giờ.

- Đô đốc!

Phùng Hậu thong thả tựa người trên đỉnh thành, gió quất vào gương mặt đau rát, hắn đều đều giọng nói:

- Ngươi là Dương Quân Nguyệt?

- Đô đốc biết ti chức?

Phùng Hậu gật đầu, mỉm cười:

- Bản Tướng thích những người như ngươi! Bất chấp mà sống!

Dương Quân Nguyệt lấy bình rượu trong ngươi đưa đến:

- Đô đốc dùng rượu, cái này ti chức tự mình ủ! Không ngon lắm, nhưng đảm bảo rất mạnh!

Phùng Hậu cười cười:

- Thật ra tình yêu không thể đoán định được, yêu một nam nhân khác cũng không phải sai trái gì!

Dương Quân Nguyệt im lặng, vị Long Diện Tướng quân này ngày xưa ra trận đều mang thiết diện, che giấu thân phận. Trong dân gian còn có lời dồn hắn và thê tử đã mất là một đôi huynh muội ruột thịt, nếu đã có thể loạn luân, vậy loại chuyện đoạn tụ đương nhiên không để vào mắt.

Dương Quân Nguyệt nhìn sang bên cạnh, Phùng Hậu đứng giữa tuyết rơi, rượu nóng trượt dài trên yết hầu, không nhịn được, hắn mở lời:

- Đô đốc có vẻ buồn?

Phùng Hậu xoay người vào tháp canh:

- Bản tướng số mệnh không tốt, nhân sinh chưa bao giờ vui vẻ được!

Dương Quân Nguyệt không rõ ý tứ hắn nói ra, nhưng trong lòng đã dâng lên tính toán.