Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 14: Vũ khí sắc bén trong thiên hạ

Mộ Thanh không đáp, chỉ nói: “Ba ván thắng hai, ván tiếp theo không cần phải đánh cược nữa đúng không?”

Nàng vừa cất lời, lúc này ánh mắt của nhóm quần chúng mới giật mình tỉnh lại từ trong cốc xúc xắc, hoảng hốt phát hiện đánh cược đã phân thắng bại.

Hai ván, thiếu niên đều mở ra tam hoa tụ đỉnh, hán tử lại liên tục sẩy tay.

Chẳng lẽ thật sự nhìn nhầm, thiếu niên nghèo kiết hủ lậu này là cao thủ chiếu bạc?

Mộ Thanh chưa bao giờ nói mình không phải cao thủ.

Khoảng thời gian chọn học môn tâm lý, nàng đang ở nước ngoài. Vì thực tiễn, nàng từng có một thời gian ngày đêm ngâm mình ở sòng bạc Las Vegas, thông qua quan sát biểu cảm và động tác của đối thủ để đoán trước thắng bại. Cũng vào khi đó, nàng luyện được bản lĩnh đánh bạc cao cường, chẳng qua nàng không thích kỹ xảo hoa lệ mà thôi.

Điều này có liên quan đến công việc nàng đang làm. Nàng là pháp y, chức trách là tiến hành phân tích thi thể, phân biệt rõ nguyên nhân và thời gian tử vong, suy đoán nhận định hung khí, phân tích quá trình và cách thức gây án. Công việc của nàng là kéo tơ lột kén, bởi vậy nàng không thích tất cả những thứ che giấu chân tướng.

Bản lĩnh đánh cược cao thấp không phụ thuộc vào kỹ xảo hoa lệ. Nàng không thích loè thiên hạ, nàng thích hiệu suất cao, có trình tự. Kỹ xảo bình thường làm bớt thời gian biểu diễn hoa lệ, hiệu suất cao lại có thể làm đối thủ sinh ra tâm lý coi khinh.

Đến tận bây giờ, người coi khinh nàng, chưa bao giờ thắng được nàng.

Mộ Thanh nhìn hán tử kia. Hiện tại nàng thắng, phải xem đối phương có định đã đánh cược thì phải chịu thua không.

Bốp!

Hán tử vỗ lên bàn, chưởng phong như sóng lớn trở mình. Tay áo hắn đảo qua, ba tấm ngân phiếu đưa tới trước mặt Mộ Thanh: “Ông đây thua chính là thua! Ngân phiếu cho ngươi! Nhưng ngươi nói xem sao ngươi có thể nhìn thấu được ông đây? Khiến ông đây thua ba ngàn lượng một cách rõ ràng!”

Mộ Thanh nhìn ngân phiếu trên bàn, ánh mắt khi ngẩng đầu lên của nàng cực kỳ nghiêm túc. Nàng nhìn hán tử một lát, gật đầu: “Là chính ngươi nói cho ta.”

Gì?

Hán tử sửng sốt, mày nhăn chặt, sắc mặt không vui: “Ông đây nói với ngươi lúc nào!”

Đã đánh cược thì phải chịu thua, từ trước đến nay hắn coi thường mấy chuyện chơi xấu lưu manh kia. Hắn tự nhận đã dứt khoát cho ngân phiếu này, cũng không làm khó tên nhóc kia. Hắn chỉ hỏi một câu sao mình bị nhìn ra, mong được thua tâm phục khẩu phục thôi. Ai ngờ tên nhóc này há mồm nói bậy?

Hắn nói ra lúc nào? Đầu óc hắn có vấn đề mới nói gốc gác của mình cho đối thủ, hắn lại không phải tìm thua!

Ánh mắt hán tử sắc bén, dần hiện sóng gió, khí thế hùng hậu như đỉnh núi Ngũ Nhạc, khiến bốn phía kinh hãi dần yên lặng. Đó là hơi thở thuộc về nam nhi chinh chiến Tây Bắc tắm máu trường đao. Ở thành cổ Giang Nam mấy trăm năm phồn hoa này, đám dân cờ bạc không biết mùi máu, vẫn cảm thấy không khí không ổn. Quần chúng qua cơn sợ hãi, rối rít lui về phía sau, ngoài chiếu bạc dần dần trống ra một khoảng. Mọi người xa xa liếc nhìn thiếu niên, đều cảm thấy e rằng tối nay thiếu niên không dễ dàng rời đi như vậy.

Thiếu niên đứng thẳng tắp trong trướng đủ màu dưới xà nhà đỏ, ngọn đèn dầu chiếu bóng dáng trên đất cũng không cong một phần. Sắc mặt thiếu niên lạnh nhạt, không kinh không sợ, tay vừa nhấc, chỉ về phía quần chúng xung quanh: “Ngươi làm bọn họ sợ. Trước khi bọn họ lùi lại, đều xuất hiện cùng một phản ứng, đó chính là cẳng chân cứng đờ.”

Hán tử theo bản năng nhìn xung quanh, vẻ mặt không hiểu gì, không biết thiếu niên nói đến quần chúng làm gì.

Đám quần chúng sôi nổi cúi đầu nhìn chân cẳng mình, nhớ đến trước khi lùi về phía sau đúng là có kinh sợ một lát, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.

“Loại cứng đờ này gọi là phản ứng đông cứng. Khi con người gặp phải nguy hiểm sẽ có phản ứng phòng ngự theo bản năng, không có ngoại lệ. Ngươi từng đi săn chưa?” Mộ Thanh chợt hỏi.

Hán tử sững người, đôi mày nhíu chặt chưa từng nới lỏng, không kiên nhẫn: “Săn rồi! Sao?”

Hắn ở Tây Bắc cũng là một tay săn giỏi! Đại Tướng quân dẫn người thâm nhập Đại Mạc, lần nào cũng không thiếu hắn!

“Ngươi từng đi săn, hẳn là cũng phát hiện khi nguy hiểm tới con mồi sẽ cảnh giác dừng tất cả động tác lại, ngẩng đầu dựng tai, thân thể cứng đờ.”

Hán tử sửng sốt, ngẫm kỹ lại hình như đúng vậy.

Mộ Thanh lại hỏi: “Ngươi có từng gặp nguy hiểm chưa?”

“Đương nhiên từng gặp rồi!” Biên quan Tây Bắc đánh trận với Ngũ Hồ, có ngày nào mà không phải đi trên mũi đao?

“Ngươi đã từng gặp được nguy hiểm, hẳn là có thể nhớ lại khi ngươi gặp nạn thì cơ thể cũng sẽ căng chặt trong chớp mắt, cũng giống con mồi mà ngươi gặp được lúc đi săn.”

“...”

“Đây là bản năng. Mặc dù tiến hóa làm người cũng sẽ không mất đi tính bản năng của động vật.”

“...”

“Trong khoảnh khắc ngươi sẩy tay vừa rồi, tiêu cự của ngươi khóa lại, cổ cứng đờ, ngừng thở. Những thứ này đều thuộc về phản ứng đông cứng. Ngươi có thể che giấu, nhưng chân tướng ở ngay trên người của ngươi. Phản ứng cơ thể của ngươi đã nói cho ta rằng ngươi gặp nguy hiểm. Chúng ta đang đánh cược, có thể làm ngươi cảm thấy nguy hiểm chỉ có duy nhất việc thua thôi. Cho nên ta biết, ngươi thất thủ.”

“...”

Đại sảnh ồn ào náo nhiệt, vậy mà trong chốc lát không ai lên tiếng.

Không có ai phản ứng kịp, cũng thật sự không biết phản ứng như thế nào.

Mấy lời này, trước nay chưa ai được nghe nói.

Mộ Thanh cũng không quan tâm có ai hiểu được không. Nàng tuân thủ điều kiện trao đổi, giải thích xong rồi thì có thể rời đi. Nàng cầm ngân phiếu trên bàn, cất vào trong ngực, cầm tay nải lên đi ra khỏi đám đông.

Không ai cản nàng, đám người vô thức tản ra nhường thành một con đường, nhìn thiếu niên đi ra khỏi đám người, ánh đèn chiếu bóng dáng gầy yếu lại sinh ra vài phần trác tuyệt.

“Đứng lại!”

Phía sau, hán tử bỗng hô lên. Mộ Thanh dừng bước, quay đầu, trên mặt bao phủ chút sương lạnh.

Hán tử nhìn Mộ Thanh, lại không làm khó mà chỉ nói: “Thằng nhóc, hãy xưng tên ra! Đã bao năm, ông đây chưa từng thua, dù sao cũng phải biết người thắng ông đây tên gì. Cho dù ngày sau có cơ hội gặp lại không, ông đây đều nhớ kỹ nhóc!”

Sương lạnh trên mặt dần tan đi, Mộ Thanh nhìn hán tử một lát, không nói lời nào xoay người rời đi, âm thanh xuyên qua bóng dáng gầy yếu truyền đến, nhạt nhẽo, xa cách.

“Chu Nhị Đản.”

Nói xong, nàng đã ra khỏi sòng bạc.

Sòng bạc không nghe thấy tiếng người, sau một lúc lâu, khóe miệng hán tử cong lên, vò đầu lẩm bẩm: “Mẹ nó, tên còn xấu hơn ông đây!”

Giờ phút này, nhã gian giữa tầng ba cũng có người cong khóe miệng.

Nam tử áo xanh đai ngọc, trên tay cầm một cái quạt xếp, mặt quạt che nửa khuôn mặt, tránh ở bên cửa sổ nhìn xuống đại sảnh. Một đôi mắt phượng thon dài mang vẻ quyến rũ khi mỉm cười, đáy mắt tràn đầy hứng thú: “Một cô nương, dịch dung bản thân thành xấu như vậy đã đủ tàn nhẫn, thế mà đến tên cũng nhẫn tâm lấy thành như vậy. Thú vị! Thật sự thú vị!”

Có lẽ người khác không nhìn ra cô nương kia dịch dung, nhưng không giấu nổi qua mắt Ngụy công tử hắn. Ngoài khinh công dám xưng đứng đầu giang hồ ra thì từ thời niên thiếu thuật dịch dung của hắn càng trò giỏi hơn thầy, hơn hẳn sư phụ Hợp Cốc Quỷ Thủ của hắn. Thuật dịch dung của cô nương này trong mắt hắn chỉ là kỹ xảo thô thiển, tuy rằng nàng dùng kỹ xảo thô thiển này vô cùng thành thạo, nhưng trong mắt hắn vẫn hơi non.

“Nữ tử thú vị trong mắt ngươi quá nhiều. Sáng hôm nay mới có một người.” Phía sau, một giọng nói hờ hững truyền tới. Ánh nến sâu thẳm, trướng màu ấm áp, giọng người nọ lại hơn hẳn tuyết lạnh đầu mùa đông, lười nhác, hơi lạnh.

Ngụy Trác Chi xoay người, phía sau là một chiếc giường mỹ nhân, trên giường đặt bàn cờ bằng gỗ tùng, một người lười biếng nằm, nửa giường say phong tình.

Trên mặt người nọ đeo mặt nạ ngọc tím mạ vàng che nửa mặt, trong tay cầm quân cờ, ánh mắt dừng trên ván cờ, chỉ nhìn thấy ngón tay giấu trong tay áo hoa lệ như ngọc, đoạt vẻ đẹp của cây mộc lan thiên nữ bên cạnh.

“Ngươi nói ta đứng núi này trông núi nọ à?” Ngụy Trác Chi cười, đột nhiên lên tông giọng, hắn chợt khép cây quạt lại, chỉ lên trời thề: “Oan uổng! Nam tử trong thiên hạ này, chỉ có ta chung tình! Trong nhà ta có một vị hôn thê, năm nay mười bảy, tên gọi Tiểu Phương...”

Trên giường, nam tử cụp mi nhìn ván cờ, chỉ coi như không nghe thấy.

Ngụy Trác Chi không nói đùa nữa, đi sang bên kia ngồi, cầm lấy một quân cờ, khi đặt cờ hắn hỏi: “Nàng nói những lời này, ngươi cảm thấy có lý không?”

“Ừm, có lý. Chẳng qua...” Tay nam tử vừa nhấc, quân cờ ở đầu ngón tay chiếu ra ánh sáng lạnh dưới ánh nến, kiếm phong tuyết ảnh, rơi vào bàn cờ, tiếng vang như sấm, giữa mày lại là vẻ lười biếng, giọng lười, ý cũng lười: “Suýt nữa hỏng chuyện của ta rồi.”

“Không hỏng, không hỏng! Nàng chỉ cần ba ngàn lượng của Lỗ Đại, chứ không thắng hết. Hắn cầm ngân phiếu của sòng bạc Xuân Thu ta, trở về bên Cố lão đầu kia chắc chắn sẽ bị ăn một trận quân côn. Lần hành trình Tây Bắc này của ta nhất định có thể thông qua người này thăm dò được tình hình thực tế trong quân Tây Bắc.” Ngụy Trác Chi bình tĩnh thoải mái cười.

Triều đình hiện nay, ngoại thích chuyên quyền, Nguyên gia độc đại, nội chưởng triều chính, ngoại có ba mươi vạn Lang Sư Tây Bắc. Hiện giờ lại nhân lúc liên quân Ngũ Hồ thăm hỏi biên quan mà trưng binh ở Giang Nam, mở rộng quân Tây Bắc, lòng của Nguyên gia rõ như ban ngày. Nguyên Tu thân ở biên quan mười năm, tâm ý của hắn ra sao cũng cần phải thăm dò kỹ càng.

Đại sảnh dần ồn ào náo động, nhóm khách đánh bạc đàm luận về trận đánh cược vừa rồi, trong phòng lại có vẻ yên tĩnh.

“Ngươi không hứng thú? Lời của cô nương kia, rõ ràng ngươi và ta chưa từng nghe.”

“Ngươi đã nói nàng là nữ tử, bên cạnh ta không để lại nữ tử.”

“Ta biết, người trong thiên hạ đều biết ngươi đoạn tụ, lại còn thích nằm dưới hầu hạ.” Ngụy Trác Chi phe phẩy cây quạt cười nói, mắt phượng nhếch cao, chứa đầy hài hước ác ý.

Bộ Tích Hoan nằm trên giường, không nói, chỉ giơ tay đặt một quân cờ xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo giấu trong ống tay áo, ván cờ chợt hiện sát phạt thảm thiết.

Ngụy Trác Chi nheo mắt, cắn răng, đây là trả thù!

“Nhưng nhìn nàng mới chỉ cập kê, lời bàn cao kiến bực này chưa chắc xuất phát từ bản thân nàng ấy, có lẽ được cao nhân truyền thụ. Nếu có thể mời chào được vị cao nhân này thì ắt có trợ giúp với ngươi!”

Bọn họ đang trong thế cục ngươi lừa ta gạt. Nếu thiên hạ có một người, có thể xem mặt đoán ý từ những chỗ rất nhỏ, nhìn trộm những suy nghĩ riêng của người khác thì người này nhất định sẽ là vũ khí sắc bén!

“Vũ khí sắc bén trong thiên hạ, phần lớn đều hai lưỡi, đả thương người, cũng có thể làm mình bị thương.” Bộ Tích Hoan phất tay áo một cái, tất cả quân cờ nắm trong tay tản sang một bên.

Ván cờ này, đã định.

Ngụy Trác Chi cũng ném quân cờ trong tay. Hắn không phải đối thủ của Bộ Tích Hoan về bố cục nước cờ: “Cho nên cô nương này không thể để chạy, ta bảo Lục La mời nàng về. Nếu không thể để ta sử dụng thì cũng không thể để lọt vào tay người khác.”

“Không cần. Thứ Nguyệt đã đi, lúc này có lẽ đang trên đường dẫn người về rồi.” Bộ Tích Hoan ngả người ra sau, không chút để ý nhắm mắt, nến hết hương tàn, vài phần ủ rũ.

Ngụy Trác Chi kinh ngạc, Thứ Nguyệt Bộ đã hành động? Việc từ lúc nào?

Tuy võ nghệ hắn bình thường, nhưng hai người ở chung một chỗ. Bộ Tích Hoan ra lệnh cho Thứ Nguyệt Bộ hành động, hắn không đến mức không hề phát hiện. Nhưng hắn thật sự không nhận thấy được, hay là...

“Công lực của ngươi lại tinh tiến, từ khi nào?”

“Dù sao cũng phải là ngươi, nhiều năm rồi vẫn không thấy tiến bộ.”

Ngụy Trác Chi bị nghẹn. Hắn dám cam đoan, đây cũng là trả thù! Còn không phải hắn nói một câu nằm dưới hầu hạ à? Người này có thể đừng lòng dạ hẹp hòi đến vậy không?

Cố nén xúc động hành thích Vua, Ngụy Trác Chi gật đầu nói: “Nếu vậy, ta sẽ chờ. Trong chốc lát cô nương kia đến, ta muốn nhìn xem nàng là ai.”