Người vừa xuất hiện đương nhiên là Phương Hận Thiểu và Thiên Y Hữu Phùng.

Phương Hận Thiểu cõng Thiên Y Hữu Phùng đang thoi thóp.

Phương Hận Thiểu nhìn rõ tình hình, kêu “a” lên một tiếng, ngạc nhiên: “Sao các ngươi lại ở đây?”

Đường Bảo Ngưu, Trương Nham đều là bằng hữu của y.

Hảo bằng hữu.

Y nhìn thấy hảo bằng hữu của y nằm la liệt dưới đất, y không thể không ngừng lại.

Nhưng y nhất thời quên hẳn trên lưng còn có một bằng hữu.

Cũng là hảo bằng hữu.

Hảo bằng hữu trên lưng đã trọng thương, không thể ngừng lại được.

Bạch Sầu Phi kêu í lên một tiếng, nói: “Người của Lục Phân Bán đường, sao lại đến đây thế này!”

Phương Hận Thiểu nổi giận quát: “Là ngươi hạ thủ?”

Bạch Sầu Phi bắt hai tay sau lưng nhìn trời, nói: “Cũng được.”

Phương Hận Thiểu ngẩn người nói: “Cái gì cũng được?”

Bạch Sầu Phi kiên quyết nói: “Ta đã sớm muốn diệt trừ bọn cản trở tay chân các ngươi, nhưng Tiểu Thạch Đầu lại coi các ngươi như huynh đệ, bây giờ thật đúng lúc, ta vừa khéo quét trọn một mẻ lưới, xem ra, kẻ có thể đả thương Thiên Y Hữu Phùng ra nông nỗi này, chắc chắn là Thiên Hạ Đệ Thất rồi!”

Phương Hận Thiểu phẫn nộ nói: “Thì ra ngươi với Thiên Hạ Đệ Thất cùng một giuộc! Nhân lúc người ta nguy ngập, đâu phải là anh hùng! Có ngon, muốn tỏ uy phong, hãy đến Phát Mộng nhị đảng cứu người!”

Bạch Sầu Phi nhướng mày, nhãn thần lóe lên, rõ ràng có vẻ hơi lo lắng: “Ồ, các ngươi từ tiệc mừng thọ của Hoa Khô Phát chạy ra à?”

Thiên Y Hữu Phùng thều thào trên lưng Phương Hận Thiểu: “Hắn… hắn chính là người sắp đặt âm mưu lần này.”

Phương Hận Thiểu chỉ tay nạt lớn: “Ngươi…”

“Trên đời này ngoại trừ những người bị tai nạn bất ngờ, và yếu đuối đau bệnh rất khó sống thọ, còn có ba loại người cũng không dễ sống được đến lúc làm thượng thọ.” Bạch Sầu Phi chỉ hờ hững nói.

Phương Hận Thiểu bẩm sinh hiếu kỳ, trong lúc phẫn nộ vẫn không kìm được hỏi: “Ba loại người nào?”

“Loại thứ nhất là kẻ lo chuyện bao đồng, không biết thời thế;” Bạch Sầu Phi đáp, “loại thứ hai chính là hạng người ngu đến nỗi không thể sống được trong thời thế mạnh được yếu thua.” Phương Hận Thiểu nghiêng đầu, hiển nhiên đang chú tâm lắng nghe.

“Còn một loại nữa chính là kẻ thông minh đến nỗi khiến cho người ta ghen tị, khiến người ta không muốn cho y sống nữa,” Bạch Sầu Phi chỉ Thiên Y Hữu Phùng cười nói: “Ngươi chính là hạng người thứ ba. Từ khi ngươi vừa vào Kinh thành, ta đã biết ngươi không có lòng ở Lục Phân Bán đường, mà có mục đích khác.”

Phương Hận Thiểu đột nhiên cắt lời y: “Khoan đã.”

B Bạch Sầu Phi nhíu mày nhìn y.

Phương Hận Thiểu chỉ vào mũi mình nói: “Vậy ta thuộc loại người nào?”

Bạch Sầu Phi nói: “Ngươi?” Y khoanh tay mỉm cười nói: “Loại thứ nhất và loại thứ hai đều có phần của ngươi.”

Phương Hận Thiểu nghĩ một hồi, đột nhiên nổi giận.

Lúc ấy Thiên Y Hữu Phùng lại thều thào nói: “Cho nên ngươi không thể để ta sống.”

Bạch Sầu Phi gật đầu đồng ý: “Hạng người như ngươi, một là đi theo ta, còn nếu không sẽ khiến ta ăn ngủ khó yên, không giết không được.”

Phương Hận Thiểu quên mất nổi giận, gần nửa năm nay, y thường đi bên cạnh Thiên Y Hữu Phùng, cũng không hề thấy đối phương có gì đáng nghi, nên càng không hiểu tại sao Bạch Sầu Phi lại kiêng kỵ Thiên Y Hữu Phùng đến vậy? Y bèn hỏi: “Y có mục đích gì chứ? Y chỉ âm thầm bảo vệ Ôn Nhu thôi mà!”

Bạch Sầu Phi nhìn y, lắc đầu, nói: “Ta sai rồi.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Biết sai thì sửa, thế mới là tốt.” Phương Hận Thiểu nói với vẻ thông cảm: “Thánh nhân cũng có lúc sai, ngươi không cần ngại.”

Bạch Sầu Phi nói: “Ta nhìn sai ngươi rồi.” Y ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ngươi hoàn toàn là hạng người thứ hai, ngu đến nỗi không thể sống được nữa.”

Phương Hận Thiểu giận lắm, nhưng Bạch Sầu Phi đã thong thả nói: “Thiên Y Hữu Phùng đi với ngươi lâu như thế, vậy mà ngươi chẳng nhận ra tâm tư của y, chẳng phải ngu ngốc thì là gì?”

Phương Hận Thiểu cố kìm cơn phẫn nộ: “Được, ngươi nói thử xem, rốt cuộc hắn là ai? Đến kinh sư làm gì?”

Bạch Sầu Phi nói: “Y là đại tướng dưới tay Lạc Dương Ôn Vãn.”

Phương Hận Thiểu mỉa mai: “Điều này ai mà chẳng biết.”

Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại: “Ngươi có biết Ôn Vãn là ai không?”

Phương Hận Thiểu khựng lại, nói: “Ông ta… ông ta là đại quan trong triều, cũng là danh túc trong võ lâm.”

Bạch Sầu Phi nói: “Cho dù trong quan trường hay võ lâm, kẻ chống lưng của ông ta cũng là Gia Cát tiên sinh.”

Phương Hận Thiểu chưa nghe nói đến điều này, nhưng y vốn cố chấp, làm bộ như nghe được một chuyện hết sức tầm thường: “Như thế cũng chẳng có gì lạ, danh hiệp đương nhiên phải giúp đại hiệp, quan tốt đương nhiên bảo vệ thanh quan, chẳng lẽ a dua cùng với hạng người lừa đời trộm danh làm đủ việc ác như ngươi sao?”

Bạch Sầu Phi chả thèm để ý đến câu nói ấy, chỉ quay sang Thiên Y Hữu Phùng nói: “Chí của ngươi không phải ở Lục Phân Bán đường, cũng không chỉ vì bảo vệ Ôn Nhu, mục đích ngươi gia nhập Lục Phân Bán đường, có phải là muốn lôi kéo Lục Phân Bán đường về với Gia Cát tiên sinh hay không?”

Thiên Y Hữu Phùng muốn cười, nhưng vừa mới nở nụ cười, máu từ cổ họng đã ọc ra, một hồi sau y mới nói: “Cũng như phe Thái Kinh, sớm đã muốn khơi dậy tử chiến giữa Lục Phân Bán đường, Kim Phong Tế Vũ lâu và Mê Thiên Thất Thánh, bọn họ mới là phía giành được thắng lợi… chẳng phải ngươi đã làm việc cho bọn chúng, giúp kẻ ác làm điều xấu hay sao?”

Ánh mắt Bạch Sầu Phi càng lúc càng sắc bén hơn: “Ngoài điều này ra, ngươi còn có mưu đồ khác.”

Thiên Y Hữu Phùng nói: “Ta còn có mưu đồ gì, ngươi nói ta nghe thử.”

Bạch Sầu Phi nghiêm mặt nói: “Ngươi không thể nào thuyết phục Địch Phi Kinh theo Gia Cát tiên sinh, theo lý, lẽ ra ngươi đã đưa Ôn Nhu về Lạc Dương rồi, nhưng ngươi vẫn ở lại Kinh thành, có phải là…”

Thiên Y Hữu Phùng tỏ vẻ hứng thú, hỏi: “Gì nữa?”

Bạch Sầu Phi gằn giọng nói: “… Ngươi đang điều tra một chuyện!”

Thiên Y Hữu Phùng nói đầy vẻ hứng thú: “Ngươi nói thử xem.”

Bạch Sầu Phi nói: “Ngươi đang tra án.”

Thiên Y Hữu Phùng nói: “Chẳng sai chút nào, ta đang tra xét vụ thảm án ở Thiên Long pha.”

Bạch Sầu Phi đột nhiên biến sắc: “Quả nhiên.” Giọng y bỗng trầm xuống: “Ngươi đang điều tra…”

Giọng nói yếu ớt của Thiên Y Hữu Phùng lúc này lại sắc bén như dao: “Ngươi!”

Bạch Sầu Phi ngửa cổ cười dài.

Phương Hận Thiểu lẩm bẩm: “Có phải tất cả kẻ gian, trước khi nói chuyện, trong khi xảo kế thành công đều cười vài tiếng đến vài chục tiếng, để bày tỏ sự thâm hiểm hay không?”

Đương nhiên Bạch Sầu Phi không thèm để ý đến y.

Thiên Y Hữu Phùng cũng chẳng đủ sức đáp lời.

Nhưng Trương Nham đang nằm liệt dưới đất lại lên tiếng phụ họa: “Bạch Sầu Phi vẫn chưa đủ gian.”

Phương Hận Thiểu ngạc nhiên nói: “Ồ?”

“Ngươi đã bao giờ thấy gian nhân thật sự cho ngươi biết hắn là kẻ gian chưa?” Tuy Trương Nham nằm dưới đất, bộ dạng thê thảm nhưng thần khí giống như đang bình phẩm anh hùng thiên hạ, mà gian nhân thì nằm hết trong tay y: “Huống chi tiếng cười gian ấy, cả cười cũng không có được một chút thành ý, chi bằng đừng cười, làm gian nhân, y? Vẫn còn kém xa lắm.”

Bạch Sầu Phi cũng không giận dữ, chỉ nói: “Các ngươi sai rồi.”

Phương Hận Thiểu nói: “Lúc nãy, ngươi vừa mới nhận sai, sao bây giờ lại bảo bọn ta là sai?”

Bạch Sầu Phi nói: “Các ngươi cố ý đánh trống lảng, kéo dài thời gian, đợi người đến cứu, như thế chỉ uổng phí tâm cơ, kéo dài thời gian chỉ bất lợi đối với các ngươi thôi.”

Lúc này chỉ nghe một giọng nói không còn sinh khí vang lên: “Đúng là bất lợi.”

Người ấy đang ở trong rừng táo.

Phương Hận Thiểu vừa nghe giọng nói này, giật mình đánh thót, hạ giọng hỏi Thiên Y Hữu Phùng trên lưng: “Là… hắn đến rồi?”

“Hắn” chính là Thiên Hạ Đệ Thất.

Không ai trả lời y.

Phương Hận Thiểu cảm thấy trên lưng càng ướt thêm.

Máu chảy càng nhiều hơn.

Thiên Y Hữu Phùng rốt cuộc đã không còn sức lên tiếng nữa, hay là đã ngất xỉu rồi, thậm chí là đã chết rồi?

Phương Hận Thiểu cảm thấy hối hận.

Y hối hận tại sao mình dừng lại.

Y dừng lại, Thiên Y Hữu Phùng chết là cái chắc.

Thậm chí cả cái mạng của bản thân y cũng khó giữ.

Một Thiên Hạ Đệ Thất đã đủ đáng sợ rồi, huống chi lại thêm một Bạch Sầu Phi nữa!

Nhưng Phương Hận Thiểu nhìn thấy Trương Nham, Đường Bảo Ngưu ngã ở đây, y làm sao có thể không dừng bước? Một người có thể vì cái lợi của mình, trơ mắt nhìn bằng hữu rơi vào nguy hiểm, còn bản thân thì chắp tay đứng nhìn hay sao? Huynh đệ bằng hữu như thế thì không phải là huynh đệ bằng hữu rồi.

Hán tử trên giang hồ thường gọi hạng người này là quân rùa đen khốn kiếp.

Phương Hận Thiểu đương nhiên không muốn làm người như thế.

Lâu nay y cho rằng, bằng hữu có thể dùng để chiên, dùng để xào, dùng để nướng, dùng để hầm, nhưng không thể dùng để bán; bình thường huynh đệ có thể khích tướng, ép buộc, đánh mắng mặc tình, nhưng không thể sỉ nhục khi họ gặp nạn.

Bởi vì trong cuộc đời, một người có thể kết bằng hữu trong khắp thiên hạ, nhưng huynh đệ sinh tử cùng trải chung hoạn nạn, cùng chung phú quý, có thể được mấy ai? Đến nay còn được mấy người? Y biết rõ, chỉ cần y bỏ người trên lưng xuống, với khinh công tuyệt thế của y, nói không chừng có thể thoát được sự truy kích của Thiên Hạ Đệ Thất, thậm chí cả Bạch Sầu Phi cũng không thể cản được y.

Nhưng y không thể bỏ gánh nặng trên lưng xuống được.

Bởi vì đó là tình nghĩa.

Là lương tri trong lòng.

Nhưng y cũng không thể bỏ người ở dưới đất.

Đó là huynh đệ của y.

Hảo hữu của y.

Thủ túc của y.

Có điều, bây giờ chỉ còn lại một mình y có thể chiến đấu.

Những người khác đều đã không còn khả năng chiến đấu rồi.

Mà kẻ địch trước mặt y lại là: Thiên Hạ Đệ Thất và Bạch Sầu Phi.

Cho dù là Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi, y cũng tự thấy chưa chắc có thể thắng được họ.

Đứng trước cục diện này, Phương Hận Thiểu có thể nói là hoàn toàn vô vọng.

Bản thân y cũng chẳng có hy vọng gì.

Y là một người đọc sách.

Nhưng y lại là một thư sinh đọc sách mà không lên kinh ứng thí, chỉ đọc sách cho vui, làm người xưa nay không hề có chí lớn, không hề để ý đến việc gì. Nay tình thế ép buộc, ngược lại liền kích thích hào tình ngùn ngụt dâng lên trong lòng y, chỉ thấy hai vai Phương Hận Thiểu vung lên, y vén ống tay áo, rút cây quạt thép ra, phe phẩy mấy cái, nghiêm giọng nói: “Được, các ngươi có ngon thì cứ xông lên! Nếu họ Phương này sợ, thì không phải họ Phương rồi!”

Bạch Sầu Phi không ngờ, một thư sinh yếu đuối lại chẳng những có chút đảm sắc, mà còn cực kỳ nghĩa khí, gật gù nói: “Có chí khí, đáng tiếc trong lúc tranh cường đấu thắng, quyết tử định sinh, chỉ dựa vào thực lực, chứ không phải dựa vào chí khí.”

Người trong rừng táo cất tiếng: “Mạng của hai người này là của ta, không ai được đụng vào.”

Bạch Sầu Phi ngửa tay, tỏ ý không hề muốn ra tay động thủ giết người, nói: “Được, được, ngươi muốn giết, thì cứ để ngươi giết…” Trong đầu y chợt nảy ra một ý: “Hay là bốn người còn lại này, lão ca nhà ngươi cứ tiễn bọn chúng đi một đoạn luôn thể.”

Giọng nói kia lạnh lùng cứng nhắc ngừng một thoáng, rồi mới trầm giọng nói: “Giết một người chưa đã ghiền, giết thêm vài người thì có sao đâu!”

Bạch Sầu Phi cười nói: “Được, vậy làm phiền các hạ.”

Y biết phải giết chết tất cả những người này để bịt miệng.

Nhưng Đường Bảo Ngưu và Trương Nham dẫu sao cũng có chút giao tình với y, hơn nữa hai người này thẳng thắn đáng yêu, trong lòng y cũng có chút thiện cảm, phải đích thân giết chết họ, Bạch Sầu Phi quả thật không khỏi có chút bất nhẫn, bây giờ có thể mượn tay người khác, ngày sau, cho dù Vương Tiểu Thạch hỏi đến, y cũng có thể chối bay biến.

Thế rồi y nói: “Vậy chúng ta đi trước một bước.” Dứt lời, y bèn cùng Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý lao thẳng vào Hoa phủ.

Phương Hận Thiểu biết mình sẽ chết, cũng biết không phải là địch thủ của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng thấy Bạch Sầu Phi đi rồi, trong lòng lại có chút hy vọng, hào tình trỗi dậy, đánh liều khiêu khích: “Thiên Hạ Đệ Thất, tên cương thi rụt đầu âm dương quái khí nhà ngươi, còn chưa mau ra đây cho ông nội ngươi, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!”

Chỉ nghe giọng nói ấy vang lên: “Ai đánh với ngươi?”

Phương Hận Thiểu không dám tin vào đôi tai của mình nữa, lại tưởng rằng đối phương đang làm nhục, liền quát lên: “Ta đã biết ngươi không có gan, không dám…”

Chỉ nghe giọng nói ấy quát: “Im miệng.”

Phương Hận Thiểu cảm thấy giọng nói ấy hơi khác lạ, âm điệu càng nghe càng quen thuộc, rồi biến thành giọng của một người khác: “Còn chưa mau đến giải huyệt đạo cho bọn ta?”

Thì ra đó chính là giọng của Trương Nham.

Phương Hận Thiểu kêu “A ha” một tiếng, mừng rỡ kêu toáng lên: “Thì ra là ngươi…”

Trương Nham nằm phục dưới đất, quát: “Ngươi kêu toáng lên làm gì? Có phải muốn gọi tên Quỷ Kiến Sầu đó quay lại thăm ngươi hay không!”

Lúc này Phương Hận Thiểu mới hiểu, Trương Nham giả giọng của Thiên Hạ Đệ Thất ở trong rừng táo, dụ Bạch Sầu Phi đi, y cười ha hả nói: “Sợ cái gì? Lúc nãy Quỷ Kiến Sầu đã bỏ đi, quay lại mới lạ… có điều…” Y rùng mình, sực nhớ đến tên Thiên Hạ Đệ Thất xuất thủ độc địa võ công cao tuyệt, lại người chẳng giống người, ma chẳng giống ma.

Thiên Y Hữu Phùng trên lưng y lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn rất yếu ớt: “Ngươi… trước tiên… giải huyệt cho họ…” lời nói lúc được lúc mất: “Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi, thủ pháp bế huyệt kỳ dị, ngươi làm theo lời ta… dùng chỉ pháp Mẫu Ngưu Đả Huyệt tuyệt đối có thể… giải huyệt…”

Phương Hận Thiểu mừng rỡ kêu: “Thì ra ngươi chưa chết!”

Thế rồi Thiên Y Hữu Phùng dạy cho Phương Hận Thiểu cách giải huyệt cho Trương Nham, Đường Bảo Ngưu, Hà Tiểu Hà, Bát Đại Thiên Vương.

Phương Hận Thiểu vừa nghe, vừa không kìm được vui mừng: “Hắc Nham Đầu, ngươi thật là giỏi, tại sao ngươi nằm sấp xuống, âm thanh lại từ trong rừng táo vọng ra, lại giống với Thiên Hạ Đệ Thất, cả Bạch Sầu Phi cũng bị ngươi gạt.”

“Ta còn gạt y nhiều điều!” Trương Nham đắc ý, mấy cái mụn trên mặt cũng như đang phát sáng: “Bát Đại Giang Hồ của ta đâu phải chỉ có hư danh! Ta dùng khoang bụng phát âm, có thể truyền âm thanh từ các góc độ khác nhau, không đến lượt ngươi không phục.”

Thực ra, ngày đó Đại Sát Thủ truy đuổi y đến Lư Sơn, suýt nữa đã giết y rồi, may mà Lôi Thuần giả giọng nói của Lại Tiếu Nga, dọa Đại Sát Thủ bỏ đi, y mới giữ được tính mạng, từ đó y mới bỏ công sức, tập luyện khẩu kỹ trong các loại tạp kỹ của Bát Đại Giang Hồ, mô phỏng âm thanh hết sức kỳ diệu. Ngày trước y đã từng đụng độ với Thiên Hạ Đệ Thất trong quán rượu, âm thầm nhớ lại giọng nói của kẻ này, cho nên hôm nay mới có thể thoát hiểm.

Phương Hận Thiểu nghe khẩu khí của y tựa như có linh dược pháp bảo, bèn hỏi: “Ngươi còn gạt cái gì của Quỷ Kiến Sầu?”

Lần này Trương Nham tỏ vẻ bí hiểm, chỉ nói: “Gạt của y không dễ.”

Trong bốn người chỉ có Đường Bảo Ngưu không bị điểm huyệt, chỉ ngất xỉu, sau một hồi thôi cung hoạt huyết, thì lập tức tỉnh lại, y vừa mở mắt đã bật dậy, tát Phương Hận Thiểu một cái, mắng: “Tư Mã Bất Khả, Tư Mã Phát, ám toán người không phải là hảo hán!”

Phương Hận Thiểu suýt nữa ăn một tát của y, thở dài nói với Trương Nham: “Xem ra, lúc nãy hắn không phải ngất xỉu, mà chỉ là ngủ thôi.”

Lúc này Đường Bảo Ngưu mới tỉnh hẳn, ngẫm nghĩ một hồi, ấp úng nói: “Xin lỗi, thật ngại quá, lúc nãy ta đánh lầm, còn tưởng là đang trong trận đánh giữa Thiết Kiếm tướng quân và Vạn Nhân Địch.”

Trận đánh giữa Thiết Kiếm tướng quân Sở Y Từ và Vạn Nhân Địch gây chấn động giang hồ, song chẳng hề liên quan đến chuyện trước mắt, đúng là huynh đệ Tư Mã Bất Khả và Tư Mã Phát đã từng cho Đường Bảo Ngưu một vố đau, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tất cả mọi chuyện ở đây.

Phương Hận Thiểu biết Đường Bảo Ngưu vốn nóng nảy, cho nên chẳng lạ gì.

Nhưng Trương Nham lúc này, lại không cười nổi.

Bởi vì y phát hiện, Bát Đại Thiên Vương thương thế thập phần nghiêm trọng.

Bát Đại Thiên Vương vừa được giải huyệt, lập tức ngồi xếp bằng vận công. Nhưng y bị thương ở chỗ yếu hại.

Một chỉ của Bạch Sầu Phi đã bắn xuyên ngực y.

Nếu không nhờ Bát Đại Thiên Vương to khỏe hơn người, e rằng y sớm đã mất mạng rồi.

Hà Tiểu Hà lo lắng đến nỗi không khóc được.

Nước mắt nàng chảy xuống má thì không chảy nữa, những giọt nước mắt mới đã không dám tuôn ra.

Trương Nham lo lắng hỏi Thiên Y Hữu Phùng: “Vậy Quỷ Kiến Sầu đã liên quan đến vụ án gì? Hắn… ngươi…”

Cuối cùng y cũng thấy rõ thương thế của Thiên Y Hữu Phùng.

Đó không chỉ là vết thương.

Mà là vết thương chí mạng.

Thiên Y sắp chết.

Một tấm áo trời sắp chết.

Cho nên y không hỏi nữa.

“Chỉ e… ta không tra được hắn rồi…” Thiên Y Hữu Phùng yếu ớt nói: “Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi phải điều tra giúp ta.”

“Nhất định.” Trương Nham nói lớn.

“Hắn nói không chắc đâu!” Đường Bảo Ngưu đẩy Trương Nham ra, mấy ngày qua, Đường Bảo Ngưu cùng Trương Nham tương giao, biết được người này tuy có nghĩa khí, nhưng hơi nhút nhát, không đáng tin cậy, vì thế mới giành đứng trước mặt Thiên Y Hữu Phùng: “Ta nhất định sẽ thay ngươi đối phó với Bạch Sầu Phi.”

Chợt nghe một giọng nói lạnh lùng từ trong vườn táo vọng ra: “Đối phó? Các ngươi sống qua phen này rồi tính tiếp.”