Lại là hán tử ấy.
Nhậm Lao cười hơi gượng gạo.
“Bằng hữu, bọn ta đã tha cho ngươi rồi, sao ngươi lại trở lại…”
Hán tử ấy trên tay trái có chỉ, tay phải có kim, y nói: “Dù các ngươi không thả ta, ta cũng không muốn quản chuyện của các ngươi, ta chỉ đòi một người đang ở trong tay ngươi.”
Lúc này Nhậm Lao mới hơi định thần lại: “Ai?”
Hán tử ấy chỉ Phương Hận Thiểu đang đứng ở góc tường nói: “Hắn.”
Phương Hận Thiểu cười hì hì, nói: “Ta đã sớm biết ngươi không chỉ cứu Ôn Nhu mà còn cứu cả ta nữa.”
Hán tử ấy lắc đầu: “Sai rồi.”
Phương Hận Thiểu ngẩn người: “Sai cái gì?”
Hán tử ấy nói: “Không phải ta cứu ngươi, mà là Ôn cô nương muốn ta cứu ngươi, nếu không, nàng ấy không chịu đi với ta.”
Phương Hận Thiểu cảm thấy rất ái ngại: “Vậy, không phải là ngươi muốn cứu ta, mà là Ôn Nhu muốn cứu ta sao?”
Hán tử ấy nói: “Ai muốn cứu ngươi?”
Phương Hận Thiểu nói: “Ai cần ngươi cứu?”
Hán tử ấy cũng ngạc nhiên nói: “Ngươi không muốn sống sao?”
Phương Hận Thiểu nói: “Ngươi muốn cứu thì để cho ngươi cứu, ta đâu có mất mặt như thế?”
Hán tử ấy nói: “Mặt mũi quan trọng hay tính mạng quan trọng?”
Phương Hận Thiểu ưỡn ngực đáp: “Mặt mũi.”
Hán tử ấy bực bội gắt: “Vậy ra ngươi cần mặt mũi chứ không cần mạng, hoang đường!”
Phương Hận Thiểu nói: “Vậy ngươi chắc chắn là hạng người cần mạng chứ không cần mặt mũi, vô sỉ!”
Hán tử ấy hừ một tiếng nói: “Có đi hay không là tùy ngươi, ngươi không đi, ta đi đây!”
Phương Hận Thiểu hơi lo lắng nói: “Khoan đã, nếu ngươi không cứu được ta, làm sao ăn nói với Ôn Nhu?”
Hán tử nói: “Ta sẽ nói với nàng, ngươi không cho ta cứu, ta có cách nào nữa?”
“Ôn Nhu và ta có mối giao tình thế nào chứ?” Phương Hận Thiểu giở giọng hù dọa: “Ta biết con người của Ôn Nhu, ta không đi, nàng sẽ không rời khỏi chỗ này. Ta biết ngươi đến Kinh thành là vì Ôn Nhu, không có nàng, ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ!”
Hán tử hờ hững nói: “Ngươi sai rồi.”
Lần này thì Phương Hận Thiểu thật sự ngạc nhiên: “Sai rồi?”
Hán tử nói: “Ta đã tìm được Ôn cô nương, chỉ cần điểm huyệt đạo đưa nàng ấy về, vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói đoạn, y bắt đầu lên mặt dạy đời Phương Hận Thiểu: “Nếu ngươi muốn tốt với một người, muốn cứu một người, chỉ cần có thiện ý, không cần phải suy xét dùng phương thức gì, thủ đoạn gì, không cần phải lo người ta có hiểu ngươi hay không, không cần để ý người ta có tha thứ ngươi hay không.”
Rồi y lại bổ sung: “Còn nữa, lúc nãy ta nghe ngươi nói xuất xứ chữ dạng với Ôn cô nương, ta có chút ý kiến: trong sách Vân Kiếp Thất Giám 1 có chép rằng: Hoàng đế lại bắt được vi trùng cô lâu, có con lớn như con dê… thú tên là dạng, trông giống như sư tử, ăn hổ, thường đến gần người ta, hoặc vào nhà người ta, ai nấy đều sợ… Như thế, dạng không phải là lo lắng, cũng không phải là bệnh hoạn, cũng không phải là một loại côn trùng, mà là một loại mãnh thú người xưa sợ hãi. Thời Hán, có Sái Ung bị kẻ thù bức hại, viết trong bài ‘Chạy đến Sóc Phưng, báo tin may mắn’ rằng ‘Hạnh đắc vô dạng, trục chí tỉ sở, tự thành dĩ tây, duy thanh tử diêm dã.’ Câu ‘hạnh đắc vô dạng’ ở đây chính có nghĩa là may mắn thoát khỏi nơi nguy hiểm, không mất mạng trong tay kẻ thù.”
Y lạnh lùng hừ một tiếng rồi lại nói: “Ngươi biết rõ Ôn cô nương sợ côn trùng sâu bọ, cho nên cố ý hù dọa, nói dạng là một loại sâu bọ đúng không?”
“Cố ý hù dọa?” Phương Hận Thiểu kêu lên: “Chẳng qua ta chỉ không đọc sách kỹ mà thôi!”
Lúc này hán tử ấy mới hơi mỉm cười: “Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận, đọc sách không tinh, chẳng oán được người.”
Song Phương Hận Thiểu lại cãi đến cùng: “Kẻ đọc sách thánh hiền như nhà ngươi, không chịu cứu người ta ra khỏi dầu sôi lửa bỏng, hèn chi trầm luân trở thành kẻ may áo.”
Đột nhiên hán tử ấy bỗng trở nên kích động: “Ngươi còn nói nữa, ta đâm mù mắt ngươi!”
Phương Hận Thiểu thấy y kích động đến nỗi từng thớ thịt trên mặt co rút lại, hệt như có cả biển dạng trên mặt vậy.
Phương Hận Thiểu bất giác thầm lo, nhưng vẫn cố cãi: “Không nói thì không nói, có gì ghê gớm đâu, có bản lĩnh thì hãy cứu tất cả mọi người, nếu không cho dù đâm mù mắt hết tất cả mọi người, ngươi cũng chỉ là một kẻ may áo…”
Hán tử ấy gầm một tiếng, cây kim trong tay vung ra.
Kiếm khí bùng lên.
Cây kim chỉ dài hơn một tấc.
Nhưng một cây kim ngắn như vậy lại có thể phát ra kiếm khí xa ngoài một trượng.
Cây kim trong tay của hán tử chính là kiếm của y.
Loại kiếm này đã không phải là kiếm thường, mà là dùng khí ngự kiếm, trở thành “kiếm khí” rồi!
Hán tử ấy sử ra “kiếm khí”!
Bọn Nhậm Lao, Nhậm Oán, Tiêu Sát, Tiêu Bạch, Thái Tiểu Đầu, Triệu Lan Dung đều biết sự lợi hại của hán tử ấy, cũng biết hán tử ấy không hề trúng dạng độc.
Người như thế, tốt nhất là đừng trêu vào thì hơn; thấy y cứu Ôn Nhu thoát đi, trong lòng bọn họ vừa thở phào, chẳng ngờ y lại trở về, thì ra là vì Phương Hận Thiểu.
Bọn họ đều nhủ thầm: “Cho dù hán tử ấy muốn cứu Phương Hận Thiểu, cũng cứ để mặc y, dù sao đi nữa, Phương Hận Thiểu không phải là mục tiêu chính, để y cứu đi cũng được.”
Không ngờ Phương Hận Thiểu trông bề ngoài tinh nghịch ham chơi, nhưng lại đầy hiệp khí, tìm đủ mọi cách khích cho hán tử ấy ra tay cứu quần hào ở đây, bọn Nhậm Lao đang lo lắng, chợt thấy hán tử ấy một lời không hợp, liền hạ độc thủ đối với Phương Hận Thiểu!
Kẻ địch lăn xả vào tàn sát lẫn nhau, phe mình khỏi mất công động thủ, đương nhiên là chuyện quá tốt.
Trong lúc Nhậm Lao đang định tụ thủ bàng quan, chợt phát giác một điều!
Kiếm khí đột nhiên bẻ ngoặt!
Cú bẻ ngoặt này khiến kiếm khí càng thịnh hơn!
Kiếm thì thẳng.
Kiếm không thể bẻ ngoặt.
Chỉ có loại kiếm ngự bằng khí mới có thể bẻ ngoặt tự nhiên được như thế!
Kiếm khí quét nhanh về phía Nhậm Lao.
Nhậm Oán quát lớn một tiếng, hai chưởng vung lên, chỉ thấy chưởng tâm đau nhói hai lần, y vội vàng sử dụng Sương Điền Hạc Bộ, phóng thẳng lên, rồi xoay người thối lui.
Khi Nhậm Oán hạ người xuống định thần lại, mới phát giác trên tay mình có hai điểm màu đỏ đang rịn máu, còn đồng bọn của y đã bị khống chế.
Tiêu thị huynh đệ, Thái Tiểu Đầu và Triệu Lan Dung đều đứng ở đấy.
Nhậm Lao không thể cử động.
Cằm dưới của y bị một vật kề vào.
Kim.
Đó là cây kim nhỏ nhưng còn đáng sợ hơn cả kiếm.
Cây kim nhỏ dính trong tay của hán tử ấy.
Lúc này Nhậm Oán mới thấu hiểu được câu nói của Chu hình tổng: “Một cao thủ thật sự, bất cứ vật gì trong tay y đều đáng sợ và khó ứng phó hơn thứ vũ khí giết người trong tay của kẻ tầm thường.”
Trên mặt Nhậm Lao không còn nụ cười thâm hiểm nữa. Mà chỉ còn nét kinh hoàng.
Nhìn bộ dạng của y tựa như muốn quỳ mọp xuống đất, cầu xin tha tội.
Cây kim chặn dưới cằm y, khiến y không nói nên lời, gật đầu cũng không thể được.
Hán tử ấy nói: “Thuốc giải.”
Nhậm Lao rất muốn trả lời, nhưng y không mở miệng được.
Hễ mở miệng, cổ họng sẽ thêm một cái lỗ.
Cho nên chỉ có Nhậm Oán trả lời: “Thuốc giải gì?”
Hán tử ấy không quát nạt, nhưng lại khiến Nhậm Oán đột nhiên cảm thấy có một luồng sát khí dồn vào, khiến y bất giác lui ra sau nửa bước: “Phí lời!”
Nhậm Oán đành kéo dài thời gian: “Ngươi muốn cứu bọn người này?”
Hán tử ấy không đáp, tay của y chỉ hơi động một chút.
Nhậm Lao đau đớn rú lên một tiếng, nhìn Nhậm Oán với ánh mắt van xin.
Nhậm Oán thấy thế, cũng cảm thấy cổ họng hơi tê rần.
Y cố trấn tĩnh nói: “Đám người này với các hạ chẳng thân thiết gì, nếu các hạ muốn đi, thì cứ việc ra đi, nếu muốn dắt theo Phương công tử, cũng chẳng sao cả, việc gì phải chống đối với chúng ta?”
Hán tử hỏi: “Các người? Các người là ai?”
Nhậm Oán không ngờ mấy câu của mình lại khiến y hỏi tới, chỉ đành nói: “Chúng ta? Thì là chúng ta!”
Đột nhiên một trận gió lốc quét tới.
Nhậm Oán mau chóng giở ra Sương Điền Hạc Bộ, hai chưởng chắp lại, Trúc Diệp Thủ đang định đâm ra, đột nhiên phát hiện người đó là Nhậm Lao!
Nhận Oán vừa thu thế công Trúc Diệp Thủ lại, một mặt lướt qua ngang hông Nhậm Lao, đồng thời mượn thế phóng vội ra, người hơi rùn xuống, đang định dừng lại, quan sát chiến cuộc, không ngờ chỉ cảm thấy phần cổ bên phải hơi lạnh, y lập tức cứng đờ.
Hán tử ấy đang ở bên phải của y.
Đến rất gần.
Nhưng chẳng hề lên tiếng.
Cây kim trên tay phải của hán tử ấy đang điểm vào cổ bên phải của Nhậm Oán.
Còn cây kim bên tay trái của y, vẫn chạm vào cằm dưới của Nhậm Lao.
Chỉ giao thủ trong chớp mắt, thế mà Nhậm Lao, Nhậm Oán, cả hai người đều bị hán tử ấy khống chế.
Hán tử ấy hỏi: “Các người rốt cuộc là ai?”
Nhậm Oán đổ mồ hôi ròng ròng, không đáp.
Hán tử ấy lại hỏi: “Các người có phải do Chu Nguyệt Minh phái tới hay không?”
Nhậm Lao mở to mắt nhìn Nhậm Oán, y không biết phải làm sao.
Mục quang của hán tử ấy sáng lên, y biết mình nên tập trung hỏi ai rồi.
Nhưng y không lập tức lên tiếng hỏi.
Trái lại còn khẽ giật mình.
Y thở dài một hơi. Rồi hít sâu.
“Ta thật sơ ý.” Y nói tựa như đang đau đớn tận cõi lòng: “Ta không nên ham tấn công, bán cả khoảng trống cho ngươi hạ thủ.”
Tất cả những người ngồi ở đại sảnh đều không biết y nói gì, cũng không biết y đang nói chuyện với ai.
Lúc này hán tử ấy đột nhiên đẩy Nhậm Lao về phía Nhậm Oán, Nhậm Oán đỡ Nhậm Lao mượn thế vọt ra, đã vọt đến gần bức trướng thọ, bức màn màu đỏ hơi lay động vì gió thổi.
Song cây kim trên tay phải hán tử ấy, đã chặn vào bên phải cổ Nhậm Oán, cây kim bên tay trái, vẫn chặn dưới cổ họng Nhậm Lao, trầm giọng nói: “Ngươi chiếm được thượng phong, song muốn giết ta, cũng không dễ, nhưng ta muốn lấy mạng của hai người này, thật dễ như trở bàn tay.”
Thọ trướng hơi dập dềnh.
Hán tử ấy vẫn đứng yên tại chỗ.
Người ở trong sảnh đều cảm thấy mồ hôi lạnh của y toát ra chảy xuống lưng.
Võ công của hán tử ấy, thực tình cao đến nỗi kinh thế hãi tục, có thể dùng cây kim chỉ dài hơn một tấc, phát ra kiếm khí dài hơn một trượng, nhưng rõ ràng, lúc này y đang sợ hãi.
Bởi vì tại đây còn có một địch thủ đáng sợ hơn nữa.
Địch thủ ở đâu?
Ai là địch thủ?
Địch thủ là ai?
Ngay lúc này, đột nhiên một bóng người vọt lên, tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái đã lướt ra sau bức màn!
Trước khi người này lao vào bức màn, còn quát lên một tiếng: “Để ta lôi hắn ra cho ngươi.”
Hán tử ấy vội vàng quát lên: “Đừng…”
Nhưng y không kịp nữa rồi, chỉ đành giơ tay kiềm chế.
Người nhảy vọt vào sau bức màn đương nhiên là Phương Hận Thiểu.
Trong lúc kiềm chế Nhậm Oán, y đã giải huyệt cho Phương Hận Thiểu.
Nếu biết Phương Hận Thiểu lỗ mãng như thế, y đã không giải huyệt rồi.
Y coi Phương Hận Thiểu là bằng hữu của mình.
Y đương nhiên không muốn bằng hữu chết.
Nhất là không muốn thấy bằng hữu mất mạng vì y.
Cho nên y phải toàn lực cứu vãn.
Trong chớp mắt, y đẩy cả Nhậm Lao, Nhậm Oán vào trong bức màn, y biết đằng sau bức màn có địch thủ ghê gớm.
Y không nắm chắc phần thắng.
Nhưng y chỉ còn cách mạo hiểm thử xem sao.
Bởi vì lúc này, đã chẳng còn cách gì hay hơn.
Đây đều là do tình thế xui khiến.
Tình thế buộc y phải ra tay, tình thế buộc y xuất kiếm, tình thế khiến y phải bỏ hai con tin!
Người đằng sau bức màn là ai, mà có thể khiến cho Thiên Y Hữu Phùng chưa ra tay đã thất thế?
Trong khoảnh khắc như điện chớp lửa xẹt, Phương Hận Thiểu, Nhậm Lao, Nhậm Oán, đồng thời lao vào sau bức màn.
Điều khác nhau là: Phương Hận Thiểu tự mình nhảy vào.
Nhậm Lao và Nhậm Oán bị “đẩy” vào.
Đồng thời hai cây kim của Thiên Y Hữu Phùng va vào nhau, nhuệ khí bắn ra, phá không bay tới!
“Kiếm khí”!
Bức thọ trướng biến thành vải vụn.
Vải vụn bay lả tả.
Trong khoảnh khắc ấy, Thiên Y Hữu Phùng cảm nhận được ba sự việc, hơn nữa, còn là ba sự việc gần như xảy ra cùng một lúc:
Một, sát khí đằng sau tấm màn, đã bất ngờ biến mất, chẳng còn dấu vết, như một kỳ tích.
Hai, kiếm khí đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, ngay ở sau lưng y, sự chuyển dời, sự ngưng tụ, sự phát sinh của kiếm khí, hầu như diễn ra chỉ trong một chớp mắt.
Ba, tiếng kêu hoảng hốt, quần hào phía sau lưng kêu lên hoảng hốt.
Sau đó y cảm thấy một chuyện.
Kiếm khí.
1. Một bộ sách lớn của Đạo giáo, được biên soạn vào thời Tống Nhân Tông.