Đường Bảo Ngưu lại nổi nóng: “Tứ đại danh bổ thì đã sao? Cả dân buôn bán nhỏ ở phố chợ mà cũng bóc lột, chẳng bằng cường đạo!” Y cùng Phương Hận Thiểu, Thẩm Hổ Thiền, Cẩu Cẩu, Hạnh Bất Nhục Mệnh, Trần Lão Bản… được người ta gọi là Thất đại khấu, còn Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh. Lãnh Huyết là Tứ đại danh bổ, y vốn đã chẳng phục từ lâu, Truy Mệnh và Thiết Thủ bắt Trương Nham, y vẫn cố nhịn nhục, nhưng nay lại thấy Tứ đại danh bổ hoành hành ngang ngược, ép dân đút lót, nhất thời lửa giận bốc cao, trước mặt Chu Tiểu Yêu, y càng muốn tỏ rõ khí khái của mình, cho nên quát mắng mà chẳng kiêng dè gì.
Đường Bảo Ngưu quát tháo ầm ĩ, cỗ kiệu dừng lại.
Hình như trong kiệu nói ra vài câu.
Một thiếu niên khiêng kiệu cũng bước tới trước rèm kiệu nói vài câu.
Người trong phố chợ đều lặng thinh, trong bụng lấy làm lo cho Đường Bảo Ngưu.
Chu Tiểu Yêu thầm kéo áo Đường Bảo Ngưu, tỏ ý bảo y đừng sinh sự.
Nàng không kéo thì thôi, kéo một cái, “khí khái anh hùng” của Đường Bảo Ngưu liền tuôn ra, tuôn luôn cả nỗi ấm ức lâu nay mình và đồng bạn là “khấu”, không bằng bốn tên “bổ” này của y, y lớn giọng nói: “Tứ đại danh bổ cái quái gì! Tác oai tác phúc, nhất thời may mắn được làm quan cao, trong mắt chẳng có pháp kỷ, là cái quái gì!”
Một đồng tử khiêng kiệu chộp vai Đường Bảo Ngưu, quát: “Ngươi nói bậy cái gì thế?”
Đường Bảo Ngưu trở tay, thoát khỏi đòn cầm nã của y, đẩy y té bật ra, quát lớn: “Đừng đụng vào ta! Khiêng kiệu của ngươi đi!”
Chỉ nghe từ xa có giọng nói ôn tồn: “Được, chúng ta làm cường đạo sẽ cùng quan sai luận pháp lý, hay lắm, dân thường dễ bị bắt nạt, quan cao khó với tới, chúng ta thay trời hành đạo!”
Người cất tiếng là Phương Hận Thiểu.
Lúc này đám người xúm đen xúm đỏ xem náo nhiệt, y nhất thời không chen vào được, nghĩ bụng phải giúp Đường Bảo Ngưu nên đứng từ xa cất tiếng.
Y vừa cất tiếng, đám người sợ quá vội vàng dạt ra, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào y, nhất thời, khu thị tứ đều lặng thinh, chỉ có tiếng lửa cháy lét đét.
Một hồi sau chỉ nghe người trong kiệu nói: “Kẻ rỗi rãi từ đâu tới, sao lại nói lời điên khùng ở đây?”
Đường Bảo Ngưu gầm lớn như sấm sét: “Đại gia của ngươi là thiên hạ vô địch đệ nhất tịch mịch cao thủ tiền bối đao thương bất nhập duy ngã độc tôn ngọc diện lang quân Đường Công Bảo Ngưu cự hiệp!”
Người trong kiệu thong thả nói: “Là ngươi? Ngươi cùng Thẩm Hổ Thiền, Cẩu Cẩu, Phương Hận Thiểu, Hạnh Bất Nhục Mệnh, Trần Lão Bản lẽ ra đã bị bắt từ lâu rồi!”
Phương Hận Thiểu nói: “Ta chính là Phương Hận Thiểu đây, ngươi bắt đi!”
Đường Bảo Ngưu nói: “Dù sao Trương huynh đệ của bọn ta cũng bị ngươi bắt rồi, ngươi cứ việc bắt thêm hai bọn ta, chỉ sợ là…”
Người trong kiệu nói: “Ngươi sợ?”
Đường Bảo Ngưu hừ mũi nói: “Chỉ sợ là ngươi bắt không nổi bọn ta, trái lại còn bị bọn ta lôi ra khỏi mai rùa!”
Câu này có thể nói là một lời cực kỳ ô nhục, thế mà y lại nói ra giữa đám đông, sự sắc bén chua cay khiến đối phương không thể nào xuống thang được, chỉ e việc này khó giải quyết ổn thỏa, ai nấy đều run.
Người trong kiệu từ tốn nói: “Ta không ra khỏi kiệu, cũng có thể bắt được hai ngươi.”
Phương Hận Thiểu lập tức mỉa mai: “Ngươi đi đứng bất tiện, ra hay không ra cũng đều như vậy!” Y nói câu này, bản thân cũng thấy hơi quá đà, người trong kiệu lặng lẽ, sát khí đột nhiên bùng lên.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu đã kịp tới nơi. Ôn Nhu ưỡn ngực, giống như một con tiểu phụng hoàng kiêu hãnh nói: “Ngươi muốn bắt người? Đừng quên còn có bổn cô nương.”
Người trong kiệu nói: “Người vừa mới cất tiếng là ai?”
Ôn Nhu càng kiêu hãnh hơn: “Kim Phong Tế Vũ lâu, nữ trung hào kiệt, cân quắc anh hùng, Ôn Nhu nữ hiệp!”
Có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nàng đi chung với Đường Bảo Ngưu lâu rồi, cho nên vô hình trung cũng nói giống Đường Bảo Ngưu mấy phần.
Chu Tiểu Yêu khẽ nói với Ôn Nhu: “Thế cuộc đa biến, không nên kéo theo Kim Phong Tế Vũ lâu vào nữa!”
Ôn Nhu tỏ vẻ thông minh, bồi thêm một câu: “Ta đã cắt đứt quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu, đôi bên không còn dây mơ rễ má gì.”
Người trong kiệu khẽ cười: “Vậy bây giờ ngươi có quan hệ với những ai?”
Câu nói này đầy vẻ khinh bạc, nhưng Ôn Nhu lại không hiểu ra: “Gia sư là Tiểu Hàn Sơn Hồng Tụ thần ni, nếu ngươi sợ, hãy mau chóng cụp đuôi chạy trốn, bổn cô nương có thể tha cho ngươi một mạng sống.”
Những người vây quanh thấy cô nàng kiêu ngạo, đều không khỏi bật cười, nhưng cũng lo cho nàng.
Ôn Nhu lại không hề lo lắng.
Suốt đời nàng rất ít lo lắng, bởi vì người ta lo cho nàng đã nhiều rồi.
Vì Bạch Sầu Phi, coi như nàng đã dốc hết lòng dạ, chịu hết mọi thiệt thòi rồi.
Người trong kiệu chỉ nói: “Nể mặt lệnh sư, chuyện này chẳng liên quan đến tiểu cô nương nhà ngươi.”
“Tại sao không liên quan đến ta? Chuyện của họ chính là chuyện của bổn cô nương.”
Ôn Nhu tràn trề hào tình, lại ưỡn ngực nói: “Này, ngươi là Vô Tình?”
Người trong kiệu cười nói: “Có lúc ta đối với người cũng có chút tình.”
“Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?” Ôn Nhu kiêu ngạo tựa như một bậc đại trượng phu đội trời đạp đất, giọng nói đầy hào tình: “Sao suốt ngày cứ trốn trong kiệu như một tiểu cô nương xuất giá thế?”
Cả Vương Tiểu Thạch cũng không cản nổi câu nói này.
Bị nói câu này trước bàn dân thiên hạ, Vô Tình là kẻ đứng đầu Tứ đại danh bổ, chắc chắn cảm thấy nhục nhã lắm.
Quả nhiên, Vô Tình từ trong kiệu nói ra: “Ngươi có một thói quen không tốt lắm.”
Ôn Nhu ngẩn người nói: “Cái gì? Ngươi làm sao biết thói quen của ta?”
“Ngươi đừng ưỡn ngực nữa.” Vô Tình nói: “Ngực của ngươi nhỏ quá, ưỡn ra cũng chẳng lớn được đâu.”
Đám đông cười ầm lên.
Ôn Nhu đỏ ửng mặt, nhất thời không nghĩ ra được câu nào để phản bác.
Phương Hận Thiểu cũng kêu lên: “Thật là bất nhã! Thật là bất nhã!”
Cả Vương Tiểu Thạch cũng biến sắc vì câu nói này.
“Có một đồ đệ như thế, chẳng trách có sư phụ như thế.”
“Thật quá đáng!” Vương Tiểu Thạch nói: “Tứ đại danh bổ danh chấn thiên hạ, hôm nay mới gặp, chẳng qua chỉ có thế mà thôi.”
Giọng điệu Vô Tình không hề thay đổi.
“Ngươi là ai?”
Vương Tiểu Thạch nói: “Vương Tiểu Thạch!”
Vô Tình lặng lẽ một lúc, mới nói: “Ngươi sẽ trả giá vì câu nói vừa rồi.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Tùy ở các hạ, ngươi nói ra được lời như thế, ta cũng nói ra được lời như thế.”
Vô Tình trầm giọng nói: “Bọn võ phu tiểu tốt như các ngươi, xem việc giết chóc là anh hùng, nếu còn để các ngươi làm bậy trong Kinh thành, chẳng còn pháp kỷ, những người ở hình bổ ban phòng bọn ta cũng uổng tu được chút đạo hạnh này rồi.”
Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói: “Muốn bắt người thì phải có lý do, nhưng ta không gây án, ngươi muốn trị tội, phải có tang chứng mới được.”
Vô Tình nói: “Tốt lắm, chuyện này ta sẽ làm đâu ra đó, các hạ nên cẩn thận.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Đa tạ đã nhắc nhở.”
Bốn thiếu niên áo xanh lại nhấc kiệu lên, đi ngang qua hẻm, đám đông thấy không có gì xem nữa, nên tự động giải tán.
Ông chủ tiệm bán mũ chỉ chiếc mũ hoa được làm bằng nhung, ở giữa lại được trang trí bằng hoa phỉ thúy và chim phụng, nói: “Cô nương, chiếc mũ này cũng đẹp lắm, các sư phụ ở Ngọc Thanh cung thật là khéo tay!”
Lúc bấy giờ, hoàng đế các triều cũng có hạ chỉ xây dựng chùa chiền, nhưng nữ ni đạo cô trong am không hoàn toàn chỉ sống bằng tiền hương hỏa, có lúc phải tự mưu sinh, những vật phẩm thêu thùa đa phần đều do nữ ni đạo cô làm, thủ công khéo léo, cực kỳ nổi tiếng.
Vương Tiểu Thạch cũng thấy thích chiếc mũ hoa ấy, cúi người xem thử, rồi hỏi ông chủ: “Kim quang lấp lánh thế này, phải chăng là dùng vàng thật dát lên?”
Ông chủ bán mũ lắc đầu cười nói: “Cái này được tinh chế từ cánh và vỏ của một loài côn trùng gọi là kim trùng, trâm cài đầu của phụ nữ đều được dát bằng loại bảo bối này.”
Vương Tiểu Thạch cười nói: “Như vậy có thể tiết kiệm chút ít tiền.” Gã quay đầu thấy Chu Tiểu Yêu tóc mây búi cao, thật hợp với bộ y phục đang mặc trên người, toát ra một vẻ đẹp mơ màng, bèn nói: “Cô nương đội lên, nhất định đẹp lắm.”
Chu Tiểu Yêu e thẹn mỉm cười: “Thứ ta muốn phải là thứ tốt nhất, bây giờ không có thứ tốt nhất, xem loại bột của loài côn trùng là hoàng kim châu bảo, ta không muốn, nhưng Vương Tiểu Thạch huynh đã nói rồi, ta sẽ mua.”
Ôn Nhu nghe thấy, bực bội kéo tay áo Vương Tiểu Thạch, khẽ nói: “Ta cũng muốn.”
Vương Tiểu Thạch rất khó xử.
Lúc này Đường Bảo Ngưu đang vội móc tiền ra, nói với Chu Tiểu Yêu: “Để ta tặng cô nương.”
Chu Tiểu Yêu liếc nhìn Đường Bảo Ngưu, khẽ chặn tay y lại: “Tại sao phải tặng?”
Nhất thời Đường Bảo Ngưu cứng họng, đột nhiên bật cười: “Cô nương đội lên, đẹp lắm!”
Chu Tiểu Yêu nói với giọng dịu dàng nhưng cương quyết: “Ta không cần huynh tặng.” Rồi nàng tự lấy ngân lượng ra trả.
Ôn Nhu thấy Vương Tiểu Thạch không có hành động gì, dẩu môi cao giọng nói: “Ta cũng muốn mua.”
Vương Tiểu Thạch đành chịu, chỉ khuyên nàng: “Cô nương mua cái khác được không? Cái mũ Lạc bình đó cũng đẹp lắm mà?”
Ôn Nhu bực bội nói: “Ta chỉ muốn mua chiếc mũ này.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Chu cô nương đã mua rồi, chi bằng chọn cái mũ Ngọc lan hoa kia…”
Ôn Nhu giậm chân, rất không vui.
Chu Tiểu Yêu lại đưa cái mũ vừa mua cho Ôn Nhu, dịu dàng nói: “Tặng cho cô nương.”
Ôn Nhu nhất thời mừng rỡ, cười toe toét rõ cả má lúm đồng tiền, tay nhận lấy mũ hoa, miệng thì nói: “Sao lại tặng ta? Thật ngại quá.”
“Cô nương đội lên đẹp lắm.” Chu Tiểu Yêu lộ vẻ tiếc nuối: “Cô nương hãy lấy đi!”
Ôn Nhu sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, mặt mày rạng rỡ, Vương Tiểu Thạch thấy thế cũng buồn cười.
Thương nhân ấy tựa như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Vương Tiểu Thạch đã nhận ra, nói: “Ông chủ, xin mời.”
Thương nhân béo ấy vội vàng trả lời: “Ta đâu phải ông chủ, chỉ là làm ăn nhỏ, thật sự không đủ nuôi thân.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Người lúc nãy chính là Vô Tình sao?”
Thương nhân nói: “Đúng vậy, cứ dăm bữa nửa tháng, hắn lại đến đây ba bốn lần.”
Vương Tiểu Thạch giả vờ ngạc nhiên nói: “Hắn mang danh ngự tứ thần bổ, đến đây làm gì?”
“Hắn lấy danh nghĩa tuần phòng, cho nên chúng ta phải nộp tiền hằng tháng, coi như là phí giữ gìn an ninh.” Lão chủ béo khổ sở nói: “Ngươi biết không, bọn họ muốn thu tiền, đều tìm cách hợp pháp.”
Vương Tiểu Thạch khẽ gật đầu, lúc này Chu Tiểu Yêu và Ôn Nhu vui vẻ đã rời đi, trời đang lạnh dần, đêm đã khuya.
Lão chủ béo ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “E rằng tuyết sắp rơi.”
Vương Tiểu Thạch phụ họa theo: “Đúng thế.”
Vương Tiểu Thạch dợm chân bước đi.
Lão chủ béo ấp úng nói: “Ta có một việc, không biết… có nên nói hay không…”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ông chủ cứ nói, đừng ngại.”
“Ta biết sẽ chuốc họa vào thân, nhưng vẫn phải nhắc nhở tiểu ca một câu.” Lão chủ béo ráng lấy hết dũng khí, nói: “Vô Tình đại gia không nói chơi đâu, ở trên đường… các ngươi phải cẩn thận mới được.”
Vương Tiểu Thạch ồ lên một tiếng: “Ý của ông là…”
Lão chủ béo dường như biết mình nhiều lời, vội vàng thu xếp mũ nón, trả lời chẳng nhằm vào câu hỏi: “Tuyết sắp rơi rồi, sắp có tuyết rồi.” Rồi đẩy xe gỗ đi.
Vương Tiểu Thạch đứng sững một hồi, tựa như suy nghĩ điều gì đó, rồi mới cùng bọn Chu Tiểu Yêu, Ôn Nhu, Phương Hận Thiểu, Đường Bảo Ngưu bỏ đi.
Ôn Nhu và Chu Tiểu Yêu đi phía trước, cười nói huyên thuyên.
Một cái mũ đã có thể khiến Ôn Nhu xem Chu Tiểu Yêu là bằng hữu thân thiết.
Phương Hận Thiểu và Đường Bảo Ngưu đi phía sau.
Phương Hận Thiểu đang mỉa mai hành động lúc nãy của Đường Bảo Ngưu: “Người ta không nhận tình đâu.”
Đường Bảo Ngưu thấy mất mặt, lại bực mình Phương Hận Thiểu, nên giận cá chém thớt, ngoác miệng ra mắng chửi Tứ đại danh bổ, nhất là Vô Tình.
Vương Tiểu Thạch đi ở phía sau, mặt đầy vẻ trầm tư nặng nề.
Tuyết rơi rồi.
Hoa tuyết bay bay.
Tuyết đầy trời.
Tuyết đổ.
Trời lạnh, thuyền trên dòng Biện Hà thưa thớt, hai ba nhà thuyền mặc áo tơi to xù, neo thuyền gần bờ.
Khách sạn trà quán bên bờ sông, lá tửu kỳ ủ rũ, đèn đuốc ảm đạm, ngoại trừ lãng khách giang hồ, có mấy ai lang thang trong đêm khuya buốt giá mà chẳng chịu quay về?
Cây cối hai bên bờ sông um tùm chen chúc, nhưng hoa lá lưa thưa, chẳng còn tươi tốt.
Có cây khô gầy yếu đuối, buông cành lả lơi trong gió, không biết hương mai từ đâu xộc vào mũi.
Trên cầu người đi lại thưa thớt, đều là những khách dạ hành cầm dù, đang rảo bước về nhà.
Cả đám người đang trên đường đi về Kim Phong Tế Vũ lâu, Vương Tiểu Thạch nhìn thấy cảnh tàn tạ ấy chợt nghĩ:”Trong Kinh thành quan tướng đông nghịt, sĩ thương tề tựu, phồn thịnh tráng lệ, thành lâu hùng vĩ, có thể nói một thời hưng thịnh, nhưng giả sử, có một ngày, đất phồn hoa này đột nhiên trở nên điêu tàn thì sao?”
Vẫn là ánh trăng tàn này.
Vẫn là tuyết lạnh lùng vô tình.
Đó là một nỗi hoang lương như thế nào!
Thế nhưng đây là chuyện rất có khả năng xảy ra.
Năm xưa chẳng phải có bao nhiêu hùng đô đại quốc, nay đều trở thành hoang thành phế tích hay sao? Chỉ cần quân giặc đánh vào, ngoại tộc xâm lăng, vận mệnh rơi vào tay người khác, cho dù là kinh đô phồn hoa đến mấy, cũng bị hủy trong một ngày; cho dù là cung A Phòng hoa lệ hùng tráng, cũng chẳng chịu nổi một trận lửa.
Đột nhiên trên cành cây khô có mấy con chim ngước lên, kêu váng trong không trung lạnh lẽo, rồi mau chóng mất hút vào bầu trời đêm.
Ôn Nhu và Chu Tiểu Yêu đi phía trước vẫn cười nói khúc khích.
Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiểu đi giữa, hình như họ đang cãi nhau.
Vương Tiểu Thạch đi sau rốt.
Ngay lúc này gã chợt cảm thấy sát khí.
Một loại sát khí còn lạnh hơn cả khí trời.
Ngay lúc này, gã nhìn thấy nó!
Một cỗ kiệu!
Kiệu của Vô Tình.
Trong kiệu không có Vô Tình.
Trong đêm khuya giá lạnh, cỗ kiệu thoạt trông giống như một cái am, nó đã đợi họ trong xó tối lâu lắm rồi, đã đợi rất lâu rất lâu.
Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi, xoa ngón tay.
Tiết trời quả thật lạnh quá.
Gã đang định lên tiếng, nhưng đột nhiên lại phát hiện không cần lên tiếng nữa.
Cũng không thể lên tiếng.
Bởi vì…