Sau khi Nhan Hạc Phát sắp xếp xong đâu đấy, Vương Tiểu Thạch đã nói chuyện một hồi với Trương Nham. Thấy Nhan Hạc Phát trở lại, gã liền nói ngay: “Không được, Trương lão ngũ không thể ở đây.”
Nhan Hạc Phát ngẩn ra: “Chắc là phải vài ba ngày nữa. Tứ đại danh bổ không thể thả người nhanh như thế.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Ta nghe Trương lão ngũ nói rồi, hắn từng nhờ đến bằng hữu trên giang hồ, cùng Đường Bảo Ngưu vượt ngục, nếu hắn còn ở đây, bị Nhậm Lao, Nhậm Oán của Hình bộ phát hiện, chỉ e hai vụ án gộp lại, còn khổ hơn!”
Nhan Hạc Phát khổ sở nói: “Chuyện này…”
Chỉ nghe một người lạnh lùng nói: “Cái gì chuyện này với chuyện nọ! Người này đánh cắp sách giữa phố, còn ra thể thống gì! Cứ nhốt thêm một thời gian nữa đi!”
Người vừa nói đó trẻ tuổi tuấn tú, khuôn mặt như tạc từ đá hoa cương, đường nét rõ ràng, nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác lạnh lùng khó tả.
Người này đeo một thanh kiếm, hẹp, mỏng, sắc, mà không có bao trên hông, áo vải giày cỏ, rắn rỏi như một cây lao, toàn thân chẳng hề có chút thịt thừa nào, đôi mắt đầy nhiệt tâm mà lạnh lùng.
Tên thư lại đứng bên cạnh y vội vàng giới thiệu: “Vị này là Lãnh tứ bổ gia, Lãnh gia, vị này, vị này… là danh túc Nhan Hạc Phát trong chốn võ lâm ở Kinh thành, còn vị này… vị này là… là…” Tuy tên thư lại có ý muốn giữ quan hệ tốt với những người trước mặt, nhưng chẳng biết nói thế nào mới phải, ấp a ấp úng một hồi, rốt cuộc cũng không nói được gì nữa.
Vương Tiểu Thạch vừa thấy người này, trong lòng đã dâng lên cảm giác kỳ lạ: chắc chắn gã sẽ giao thủ với đối phương, gã tin tưởng lúc này đối phương cũng có cảm giác như thế.
Lãnh Huyết nhướng mày: “Vương Tiểu Thạch?”
Vương Tiểu Thạch nhún vai: “Lãnh bổ đầu.”
Đôi mắt to của Lãnh Huyết lóe lên tia sáng kỳ dị: “Nghe nói Sầu Thạch trai trong ngõ Hồ Lô ở Kinh thành có một thư họa gia văn võ toàn tài, gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu chưa đầy ba ngày, thì đã khiến Lục Phân Bán đường binh bại nhân vong, thế nhưng lại cam chịu đạm bạc, một mình ở hẻm vắng, thủ chí không đổi, phải chăng người đó là các hạ?”
Vương Tiểu Thạch cười nói: “Lãnh bổ đầu một người một kiếm, kẻ gian ác trong thiên hạ nghe đến danh đều vỡ mật, một chút thành tựu nhỏ bé của ta, có đáng là chi, chỉ mong Lãnh gia nương tay cho, vị Trương huynh đệ này cũng là nhân vật có tiếng tăm trong hai đạo hắc bạch, nhưng lúc trước đã từng chịu giày vò, mắc phải chứng phong hàn, nếu ở đây mãi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thì cũng không hay lắm, chi bằng xin nể mặt Kim Phong Tế Vũ lâu, nể mặt ta, cứ bảo hắn ký tên chờ gọi! Ta có thể lấy đầu đảm bảo, chắc chắn hắn sẽ đến, Lãnh bổ đầu thấy sao?”
Lãnh Huyết nhíu mày: “Ngươi muốn ta tự tiện thả phạm nhân?”
Vương Tiểu Thạch nghe giọng điệu của y, biết chẳng hy vọng gì, nên cũng trầm giọng nói: “Đây chỉ là tùy theo tình hình mà định án. Trương huynh đệ cũng chẳng phạm phải tội gì lớn, theo luật lệ có thể về nhà đợi gọi, ta chỉ xin Lãnh gia một ân tình, mong các hạ nương tay mà thả người cho.”
Lãnh Huyết lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, nói: “Ngươi hỏi bằng hữu của ngươi, hắn đã ăn cắp sách của ai?”
Vương Tiểu Thạch cố nén giận nói: “Lúc đó hắn không biết đó là Thiết nhị gia và Thôi tam gia, không hề cố ý xúc phạm oai hùm.”
Lãnh Huyết vẫn không buông tha: “Ngươi có biết hắn ăn cắp sách gì hay không?”
Thật ra Vương Tiểu Thạch cũng rất muốn biết, đang định hỏi cho rõ ràng, không ngờ Trương Nham lại nổi khùng lên: “Ta ăn cắp Xuân Cung Đồ Tố Nữ Kinh cất giấu trong ngự thư phòng của hoàng đế lão tử! Có sá gì đâu, quá lắm là bị phán tử hình!”
Trương Nham ngoác mồm chửi, Vương Tiểu Thạch cũng không ngăn được. Nhan Hạc Phát lo cuống lên, chân di di xuống đất.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Có nghe thấy không?”
Vương Tiểu Thạch chỉ đành hạ giọng nói: “Hắn có bệnh, thần trí mê muội, xin đừng trách.”
Đương nhiên Trương Nham càng nổi cáu, quát lên: “Ta không bệnh gì cả, đôi tai của ta có bệnh, ta nghe cái gì Tứ đại danh bổ ngay thẳng nghĩa hiệp, đó toàn là những lời khoác lác.”
Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Những lời nói của hắn, nếu ta bẩm báo lên, chắc chắn sẽ mang tội chém đầu.”
Vương Tiểu Thạch kìm cơn giận: “Mong Lãnh đại nhân thứ tội, chẳng qua hắn chỉ nhất thời nổi giận.”
Lãnh Huyết nói: “Nhưng ta không làm chủ được.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Vậy thì ngài đừng báo lên.”
Lãnh Huyết nhìn chuôi kiếm hình loan đao của Vương Tiểu Thạch: “Trừ phi ngươi cho ta thử thanh kiếm ấy.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Thanh kiếm này chẳng qua dùng làm đồ trang sức, ta gan nhỏ sợ giữa đường bị cướp bóc, cho nên đem theo thanh kiếm này hù dọa hạng chuột nhắt, làm sao dám phô bày trước mặt danh gia kiếm thuật như Lãnh tứ gia.”
Lãnh Huyết đợi gã nói xong: “Nghe nói kiếm của ngươi đồng thời cũng là đao?”
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói: “Ta chỉ là người học đao chẳng tới nơi, học kiếm chẳng tới chốn.”
Lãnh Huyết nói: “Rút kiếm của ngươi ra.”
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Lãnh Huyết nói từng chữ một: “Rút kiếm hoặc đao của ngươi ra. Chúng ta đấu một trận, nếu ngươi thắng được ta, ngươi cứ dắt tên phạm nhân này đi.”
Vương Tiểu Thạch biết chuyện nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn: “Ta không phải là đối thủ của Lãnh tứ gia, động binh khí e rằng chỉ tự chuốc lấy nhục.”
“Ngươi không cần phải quá khiêm nhường, cho dù ngươi không rút kiếm, ta cũng sẽ ra tay.” Giọng nói bình thản của Lãnh Huyết mang một cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo khó tả thành lời: “Hoặc như thế này cũng được, nếu trong ba chiêu ta không thể ép ngươi rút kiếm hoặc đả thương ngươi, đánh bại ngươi, ngươi có thể dẫn người này đi, thế nào?”
Vương Tiểu Thạch mừng thầm, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ta muôn lần không dám, tứ gia là quan sai, ta chỉ là một tên bạch đinh, lỡ như Lãnh gia bảo rằng ta đã làm trái, chẳng phải ta cũng bị vạ lây hay sao?”
Lãnh Huyết lạnh lùng nói: “Tại ta ép ngươi ra tay, đương nhiên quyết không chỉ tội ngươi, trong vòng ba chiêu mà ngươi không cần dùng đến binh khí, coi như ngươi đã thắng rồi, ngươi có thể dắt hắn đi, sao không thử xem?”
Vương Tiểu Thạch suy tính trong lòng, gã cũng đang cần quan sát võ công của Tứ đại danh bổ.
Đây cũng là: “Biết người biết ta, thăm dò hư thực.”
Lãnh Huyết là người trẻ tuổi nhất, võ công lại tương đối yếu trong Tứ đại danh bổ, nay mình có được cơ hội trời ban sao không nhân lúc này đánh giá thử khả năng của y, ít nhất cũng biết được chút ít về ba vị danh bổ còn lại và Gia Cát tiên sinh.
Thử thì thử.
Trong mắt Lãnh Huyết tựa như có nét cười.
Một nụ cười sắc lạnh.
Nói là nét cười, chi bằng nói là ý chí chiến đấu mãnh liệt thì đúng hơn. Một loại đấu trí bất bại, khiến gương mặt y toát lên vẻ sắc sảo như đang nở nụ cười.
“Thế nào?”
“Ba chiêu?”
“Thật ra một chiêu cũng đủ rồi.”
“Ba chiêu chưa đủ.” Vương Tiểu Thạch cũng cười: “Ba chiêu của Lãnh tứ gia vẫn chưa đủ để khiến ta rút kiếm.”
Gã cười cười bồi thêm một câu: “Ba mươi chiêu vậy!”
Gã vừa nói ra, cả Nhan Hạc Phát cũng toát mồ hôi lạnh.
Lãnh Huyết nhìn gã một hồi, không ngờ lại cất tiếng: “Ngươi nói cũng phải, vậy cứ dùng biện pháp chiết trung đi, bảy chiêu!”
“Tứ gia công bảy chiêu, ta không dùng binh khí, vậy là có thể thả Trương Nham?”
Vương Tiểu Thạch cẩn thận hỏi lại: “Tại sao muốn ta động thủ?”
“Ngươi yên tâm, ta chỉ thử võ công của ngươi, không lấy mạng của ngươi.” Lãnh Huyết nói: “Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết chúng ta ắt phải đánh nhau một trận.”
Khóe miệng y có thể gọi là đang cười: “Dù gì như ngươi nói đấy, vị Trương huynh này cũng chẳng phải mắc tội gì lớn.”
Vương Tiểu Thạch cũng có cảm giác y như vậy.
Giờ đây họ giống như hai con mãnh thú nhốt chung trong một cái chuồng vô hình, để sinh tồn, đành phải cắn xé lẫn nhau, cho dù không phân sinh tử, ít nhất cũng định được cao thấp.
“Được.”
Vương Tiểu Thạch nâng vạt áo dài lên, dứt khoát nói: “Chỉ cần tứ gia đừng hối hận.”
“Ta nhất định giữ lời.” Lãnh Huyết nói.
“Ta tin.” Vương Tiểu Thạch nói: “Bởi vì huynh là Tứ đại danh bổ.”
“Nếu ngươi bại, hoặc dùng đến binh khí, cũng phải nói cho ta biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Rốt cuộc sư phụ của ngươi là ai?”
Khi Lãnh Huyết nói đến đây, y không nhìn Vương Tiểu Thạch, y chỉ nhìn chòng chọc thanh kiếm của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên cảm thấy mu bàn tay nhói đau, suýt nữa đã định rút tay ra khỏi chuôi kiếm.
Nhưng gã cố kìm được.
Là ánh mắt của Lãnh Huyết, khiến mu bàn tay gã có cảm giác như bị kim châm.
Con người ở trước mặt gã, chưa rút kiếm mà mắt đã phát ra từng tia sắc bén như lưỡi kiếm.
Sau khi rút kiếm thì sẽ như thế nào?
Đó không phải là kiếm.
Đó là một cảm giác, cảm giác chết chóc!
Gã chưa hề có cảm giác gần với cái chết như thế!
Chưa bao giờ!
Gã lách người, lộn người, bật người… vừa mới đứng vững, cái chết đã lần thứ hai áp sát tới!
Suýt nữa gã phải rút kiếm, hoặc rút đao, để chặt đứt, chặn đứng, phá nát sự xâm lược của cái chết ấy!
Nhưng Vương Tiểu Thạch kìm được.
Cố nhịn.
Cái chết lướt qua cách cổ họng ba phân, sau đó lại mau chóng bật ngược về!
Cái chết xáp tới lần thứ ba!
Gã vừa lách người đã chen vào trong buồng giam.
Buồng giam đương nhiên không thể để cho người ta tự tiện ra vào, khoảng cách giữa các song sắt cũng không đủ cho người ta chui qua.
Nhưng gã vừa lách người đã vào được, không ai biết gã làm sao “len” vào trong ấy.
Nhưng cái chết vẫn đuổi sát theo.
Lần thứ tư cái chết lại tìm được gã.
Gã lập tức lao ra.
Song sắt bị bẻ cong.
Nhưng Vương Tiểu Thạch không hề thoát khỏi cái chết.
Nỗi chết chóc vẫn cách gã chỉ một bước.
Thậm chí đã đạt đến khoảng cách nửa bước.
Gã quát lớn một tiếng, đột nhiên trở người, một tay chụp lấy nó.
Không thể chụp được cái chết.
Nhưng gã rõ ràng đã chụp được cái chết.
Nhưng cùng lúc ấy, cái chết đã rụt trở về.
Bàn tay gã ướt đẫm, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu rơi xuống đất.
Cái chết lại từ một góc độ khác đâm tới.
Lần thứ sáu, cái chết lại phủ lên gã, bao trùm lấy gã, nuốt chửng gã, với tư thái của kẻ chiến thắng.
Xem ra gã đành phải rút đao, tuốt kiếm.
Gã không còn sự chọn lựa nào khác.
Nhưng gã vẫn có sự chọn lựa trong lúc không có chọn lựa.
Gã tấn công.
Gã tấn công cái chết.
Gã không thể tấn công được cái chết, cái chết là cái chết, cái chết là bất tử.
Có điều cái chết lại bị gã ép thối lui.
Song le, cái chết ấy lại lập tức dùng uy thế hung mãnh hơn cuộn ngược trở lại.
Cái chết lớn mạnh vô song, chẳng gì bằng.
Tử khí cuồn cuộn mạnh mẽ, khiến người ta sinh ra cảm giác, con người sống tới đây, có thể chết được rồi.
Vương Tiểu Thạch đã hết đường.
Đã hết đường lui, cũng có nghĩa là không còn đường sống.
Trừ phi rút kiếm, rút đao.
Có điều hễ rút đao, rút kiếm thì coi như đã thua.
Nếu Trương Nham ở trong buồng giam, Nhậm Lao, Nhậm Oán quyết chẳng tha cho y.
Cái chết đến gần.
Cái chết đã đến trước chân mày.
Chỉ có rút đao.
Chỉ có tuốt kiếm.
Không xuất đao, chỉ có tử.
Không rút kiếm, nhất định vong.
Vương Tiểu Thạch làm sao?
Gã làm sao ứng phó?
Ai có thể đối phó được cái chết? Chiến thắng được tử vong?
Không ai có thể đối phó với cái chết.
Vương Tiểu Thạch cũng không thể.
Gã không thể rút kiếm, cũng không thể xuất đao.
Nhưng gã có thể làm một việc.
Việc gì?
Lãnh Huyết gầm lớn một tiếng, thanh kiếm vừa đâm ra lập tức rút ngược về chặn đỡ, keng một tiếng, một viên đá vỡ ra thành mười mấy mảnh, bắn tứ phía, rơi ra cách một trượng, bên ngoài song sắt.
Vương Tiểu Thạch không hề rút kiếm.
Gã rốt cuộc vẫn chưa hề xuất đao.
Gã chỉ phát ám khí.
Ám khí trong ống tay áo của gã.
Phi thạch.
Phi thạch của Vương Tiểu Thạch.
Lãnh Huyết tức giận thu kiếm. “Hay lắm!” Y buông ra hai từ, rồi lập tức bước đi, không quay đầu lại.
Vương Tiểu Thạch không rút binh khí, nhưng gã phát ám khí.
Song Lãnh Huyết chẳng hề tranh biện.
Y cho rằng ám khí không phải là vũ khí.
Y cảm thấy mình đã thử được võ công của Vương Tiểu Thạch.
Hay là y không muốn thắng hoặc là vì giữ lời hứa?
Sau khi Lãnh Huyết ra ngoài, có tên ngục tốt bước vào, cung kính mở cùm cho Trương Nham.
Trương Nham đương nhiên nhận ra người này, đó chính là ngục tốt tên gọi Trư Bì Đản, cũng là một nhân vật trong võ lâm. Trương Nham từng nhận ơn của y, nên rất khách sáo cung kính.
Trư Bì Đản hạ giọng cười nói: “Ngươi đến đây, đúng là đến đi tự nhiên!” Lời nói đầy vẻ ngưỡng mộ.
Trương Nham biết lần này hoàn toàn nhờ Vương Tiểu Thạch, y mới có cơ hội nhìn lại mặt trời, đang định bước tới cảm tạ, mới phát hiện Vương Tiểu Thạch đang nhìn lòng bàn tay trái của mình.
Lòng bàn tay gã toàn là mồ hôi.
Mồ hôi lạnh.
Bàn tay phải vẫn đang rớm máu.
Gã đang nhìn vân tay!
Khi một người nhìn vân tay hỏi vận mệnh, đó là lúc cảm thấy lo sợ không nắm được tương lai trước mắt, chẳng lẽ tâm trạng của Vương Tiểu Thạch cũng là như thế?
Có phải là như thế hay không?
Tại sao lại như thế?
Ít nhất bây giờ Trương Nham cũng không hiểu được tại sao Vương Tiểu Thạch lại như thế!
Trương Nham nhìn Nhan Hạc Phát, Nhan Hạc Phát cũng nhìn Trương Nham, họ đều không biết nên thế nào.
Cho đến khi Vương Tiểu Thạch nói: “Chúng ta đến ngõ Ngõa Tử.”
Giọng nói của gã cực kỳ nặng nề.