Cuối năm tiết trời phương bắc thê lương từng đợt vụn trắng đọng trên ngàn vạn tầng cây khô khốc bên ngoài hoa viên.
Từ sáng sớm, Niệm Tư Huyền đã bắt đầu chuẩn bị tiến cung, sau lần diện kiến Thái hậu về sự vụ Hạ Lan Tường, nàng vẫn là chưa vào cung lần nào. Niệm Tư Huyền chọn một bộ lụa đỏ, choàng thêm áo lông thỏ trắng dày, tuy hai tay nàng ôm kỹ ấm lô, nhưng hơi thở vẫn từng cơn mờ mịt sương khói.
Xe ngựa lộc cộc một đường qua khỏi cổng lớn Sở Cung, Niệm Tư Huyền hơi vén rèm, ngắm nhìn tường đỏ ngói vàng bị bao phủ trong lớp lớp tuyết trắng. Đợi khi xe dừng hẳn, nàng mới bước xuống. Bên cạnh, Châu Ẩn đang giúp nàng chỉnh trang lại y phục. Niệm Tư Huyền đuôi mắt cong lại, nhìn về đối diện liền thấy một nữ tử hoàng y bước đến.
Tố Đan mở ô che tuyết, nhỏ giọng thì thầm:
-
Tiểu thư, là Huyện chúa Kỷ gia! Niệm Tư Huyền môi mọng hé cười, hóa ra đây là Kỷ Vân Hương, biểu muội của Trịnh Mẫn Doanh. Kỷ Vân Hương hiện tại vẫn chưa đính ước, nàng ta có lẽ trông chờ vào cuộc tuyển tú năm sau.
Kỷ Vân Hương trông thấy người quen liền tươi cười lại bên cạnh, thân thân thiết thiết:
-
Thuần Hi Quận chúa, tỉ tỉ hôm nay thật xinh đẹp a! Niệm Tư Huyền khoan khoái tận hưởng chút ấm áp từ ấm lô, điềm nhiên đáp lời:
-
Muội muội rất hợp với sắc vàng, nhìn thật tươi tắn rực rỡ! Kỷ Vân Hương trầm trồ ngắm nghía mai viên đỏ rực một góc Sở Cung, phiếm qua loa mấy chuyện bát quái kinh kỳ, lại nói:
-
Hôm nay Mẫn Doanh cũng vào cung, từ sáng sớm muội đã thấy xa mã Lăng Vương phủ khởi hành! Niệm Tư Huyền hơi nhếch môi, Trịnh Mẫn Doanh được Lăng Vương yêu chiều đã không phải là chuyện gì hiếm lạ. Lăng Vương ít khi dự yến, nhưng nếu hắn đã có mặt, cư nhiên liền đưa Trịnh Mẫn Doanh đi theo.
Niệm Tư Huyền nhàn nhạt cười:
-
Dẫu sao trong phủ cũng chỉ có một mình nhị muội, muội ấy...có lẽ còn muốn được phù chính đi! Gương mặt Kỷ Vân Hương đang đỏ hồng thoáng trắng bệch, nàng ta nhỏ giọng:
-
Không thể nào... Niệm Tư Huyền chau mày xoay gót hài quay lại, nghi hoặc:
-
Vì sao muội lại nghĩ không thể! Kỷ Vân Hương đồng tử đảo nhanh một vòng, cảm thấy không có người khác mới nói:
-
Ngày trước Lăng Vương phi không phải vì ba năm không hoài thai mà ở ẩn Phượng Hoàng lâu hay sao? Nay Trịnh Mẫn Doanh cũng đã hai năm, bụng vẫn chưa động tĩnh gì... Niệm Tư Huyền huyền mâu trầm xuống, năm đó Hạ Lan Lăng Quân hắn vốn không sủng nàng, chuyện hoa nguyệt đều không có, nàng vì thế mới hiếm muộn. Nhưng còn Trịnh Mẫn Doanh, rõ ràng Hạ Lan Lăng Quân luôn cùng nàng ta một chỗ tương ái, vậy mà Trịnh Mẫn Doanh thai tự cũng bặt vô âm tín.
Kỷ Vân Hương vần vần khăn tay, hồi lâu mới hé miệng:
-
Có khi nào Lăng Vương vốn không có phúc khí... Niệm Tư Huyền lắc đầu, nàng nắm lấy tay Kỷ Vân Hương kéo vào trong điện, phát hiện lòng bàn tay Kỷ Vân Hương đã rơm rớm mồ hôi. Niệm Tư Huyền bất giác nhìn xuống bụng, nàng từng đã hoài thai, Hạ Lan Lăng Quân hắn không phải vô phúc. Chỉ là trước giờ Lăng Vương phủ lập ra đã nhiều năm, nhưng hắn vẫn chưa người nối dõi. Hắn chính là không muốn để các nàng sinh!
Niệm Tư Huyền ngồi vào bàn tiệc, Kỷ Vân Hương cũng cạnh bên nàng. Phía trên Niệm Tư Huyền còn một dãy bàn thượng dành cho các Công chúa, nàng vì thế kín kẽ quan sát được đối diện các Hoàng tử, bao gồm cả Lăng Vương. Niệm Tư Huyền nghĩ nghĩ, hôm nay đột ngột Kỷ Vân Hương hỏi về Lăng Vương phủ, lại không muốn tiếp cận Trịnh Mẫn Doanh, mặc dù là biểu tỉ muội, có lẽ Kỷ Vân Hương muốn nhắm đến vị trí Vương phi còn đang bỏ trống kia.
Chính điện được trang hoàng bởi hồng mai, tạo nên ít nhiều không khí ấm áp. Hạ Lan Lăng Quân lơ đãng trông ngang, bất giác liền thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
"Châu Ẩn?" Hạ Lan Lăng Quân mày dài cau hẹp, Châu Ẩn vốn là tì nữ thiếp thân của Niệm Tư Huyền. Hắn bề ngoài lãnh bạc với nàng, nhưng thực chất mọi nhất cử nhất động đều lưu tâm, cho nên không thể nào nhận nhầm Châu Ẩn được.
Hạ Lan Lăng Quân nhớ về lời Hạ Lan Tường từng nói, chính là Thuần Hi Quận chúa cố tình luyện tập điệu bộ của Niệm Tư Huyền để bước chân vào Lăng Vương phủ. Hắn khi đó nghe vẫn nghi ngờ, hiện tại nhìn thấy Châu Ẩn liền có thể khẳng định được Trịnh Thế Ninh đang nhờ vào Châu Ẩn để có được bộ dáng Niệm Tư Huyền ngày trước. Nàng ta thực chất chỉ đang lập kế, đánh vào yếu điểm của hắn.
Hạ Lan Lăng Quân cười buồn, hắn thật sự rất yêu Niệm Tư Huyền, yêu đến độ chỉ cần một thế thân năm phần khí chất tương tự lướt qua, liền tin tưởng ngay đó thật sự là Niệm Tư Huyền. Hạ Lan Lăng Quân hớp một hơi rượu mạnh, người đã chết có thể sống lại được sao, hắn điên rồi mới tin vào loại chuyện quỷ thần này.
Nếu Thuần Hi Quận chúa đã muốn vào Lăng Vương phủ đến độ đó, hắn liền giúp nàng thành toàn. Lăng Vương phủ vốn dĩ là một nắm mồ hoa lệ, mà chính hắn, cũng chẳng biết được bản thân sẽ vùi thây thời điểm nào. Hạ Lan Lăng Quân ngược lại bây giờ, càng nhìn Thuần Hi Quận chúa lại càng thấy chán ghét.
Niệm Tư Huyền cẩn thận dùng tiệc, lại chăm chú đánh giá xung quanh, vốn dĩ trước đây, loại tửu yến này thường có người của Niệm gia Viên Hầu phủ tham dự, mẫu thân nàng sẽ khoác triều bào nhị phẩm cáo mệnh phu nhân mà cùng một chỗ với Kỷ thị bên kia. Niệm Tư Huyền trong lòng nhói lên mấy bận chua xót, Viên Hầu phủ thuở hưng thịnh đã nâng đỡ không biết bao nhiêu quan lại, hiện tại vừa sa sút, liền biết ngay được thế nhân ấm lạnh.
Long ỷ nguy nga, mặt rồng điềm tĩnh, Thiên Thụy Đế đang xem ca múa đột ngột gõ gõ tay xuống bàn ngọc, chuỗi âm trầm đục làm bao ồn ào trò chuyện dừng lại. Niệm Tư Huyền nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, quy củ hướng lên trên, nàng biết Hoàng thượng đang có điều cần nói.
-
Trường Khanh, mai tửu hôm nay có vừa ý con không? Hạ Lan Lăng Quân đồng tử thoáng chốc ngưng đọng, điệu cười trên môi nhạt đến khó nhận ra:
-
Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi thần cảm thấy vô cùng tốt! Hoàng thượng gật đầu hài lòng, lại nhìn sang Hoàng hậu, tựa như phiếm chuyện:
-
Thê tử Trường Khanh mất cũng đã nửa năm, Trường Khanh tuổi trẻ lại chưa có hài tử, vẫn nên chọn một Vương phi mới thì tốt hơn! Niệm Tư Huyền mắt đẹp chớp nhẹ, liếc qua Kỷ Vân Hương, chỉ thấy nàng ta khe khẽ run rẩy. Niệm Tư Huyền thầm cười, nếu như Kỷ Vân Hương là tân Vương phi, vậy thì Trịnh Mẫn Doanh liền gặp không ít rắc rối. Dẫu sao cũng là biểu tỉ muội, cùng chia sẻ trượng phu càng khó khăn hơn người thường.
Đúng như Niệm Tư Huyền nghĩ, Thượng Quan Hoàng hậu phượng vị tươi cười, âu yếm trỏ xuống Kỷ Vân Hương:
-
Kỷ gia Huyện chúa xuất thân đích nữ danh môn tướng gia, vẻ ngoài xinh đẹp, đứng cùng một chỗ với Trường Khanh hẳn là sẽ xứng đôi đi! Thiên Thụy Đế tán thành:
-
Một cái Vương phi cũng không tệ! Hạ Lan Lăng Quân vẫn một bộ dáng thong thả, không chút ý định phản đối nào, đáy mắt sâu thẳm hướng về Kỷ Vân Hương, tựa hồ như đang đánh giá. Niệm Tư Huyền ngồi cạnh bên Kỷ Vân Hương, đành phải vờ cúi xuống, che đi biểu tình, tránh chiếm mất nổi bật của nhân vật chính.
Bất giác, Niệm Tư Huyền phát hiện, Hạ Lan Lăng Quân còn đang nắm lấy tay của Trịnh Mẫn Doanh, dường như trấn an nàng ta trước ý định ban hôn của Hoàng thượng. Niệm Tư Huyền hít lấy một ngụm khí lạnh, chân tình lộ rõ đến bực này, Kỷ Vân Hương nếu có trông thấy thì còn thật sự muốn bước vào Lăng Vương phủ hay không.
Thượng Quan Hoàng Hậu đã mở lời, Hạ Lan Lăng Quân cũng không tiện từ chối, hắn tao nhã bước ra trước điện, lưu ly thủy mâu tỏa sáng hơn ánh nến trong sương tuyết:
-
Vốn dĩ thiếu vắng thê tử nhi thần cảm thấy có phần cô độc trống trải, nhưng dù sao nàng cũng là người đầu tiên nhi thần thề nguyền kết tóc...nửa năm trôi qua tựa hồ một ngày...nhi thần vẫn chưa chuẩn bị để đại hôn lần nữa! Thượng Quan Hoàng Hậu ý cười càng đậm, cái mà bà mong muốn nhất chính là Lăng Vương phản đối hôn sự này, bà liền nắm lấy lời nói:
-
Trường Khanh...việc này... Hạ Lan Lăng Quân hắc y lắng đọng, toàn thân như được bao phủ bởi một tầng khí tức cao lãnh bức người, hắn hơi nghiêng gương mặt, dung mạo như tạc như họa dần hiện lên nét trào phúng:
-
Nhưng mà...phủ nhi thần vẫn còn trống một vị trí Trắc phi! Thượng Quan Hoàng hậu cả kinh, Lăng Vương thật sự yêu cầu Kỷ Vân Hương - nữ nhi duy nhất của Kỷ Vân Hà Đại Nguyên soái lão luyện chinh chiến sa trường, được Kỷ gia coi như hoa ngọc - đi làm thiếp, Lăng Vương này thật sự đã nhận thánh sủng của Hoàng đến mờ mắt rồi.
Tuy vậy, Thiên Thụy Đế một lời cũng không từ chối, phất vạt long bào:
-
Trường Khanh có tình có nghĩa thật hiếm thấy, cứ như vậy đi, chọn ngày lành tháng tốt để Kỷ gia Huyện chúa vào phủ! Niệm Tư Huyền khẽ nhếch môi, tấn kịch vừa rồi thật khiến người khác suy nghĩ. Lăng Vương tình thâm là thế, lấy danh nghĩa đối với người chết như nàng để bảo vệ người sống Trịnh Mẫn Doanh không bị tân Vương phi đè nén một đầu. Sợ rằng trong tâm Hạ Lan Lăng Quân đã mở đường để Trịnh Mẫn Doanh được phù chính. Hoặc là, chỉ cần Trịnh Mẫn Doanh hoài thai liền lập tức phù chính!
Niệm Tư Huyền xoay người sang bên cạnh, nhìn Kỷ Vân Hương tiến lên tạ ơn Đế Hậu, khẽ vuốt lấy tay nàng ta:
-
Chúc mừng muội muội! Đông phong thê lương thổi qua mái ngói vàng rực nơi cấm cung, tàn tiệc, Hạ Lan Lăng Quân một mình lưu lại Phiêu Vân các, nơi ở ngày xưa khi hắn còn là một hoàng tử chưa được phong Vương.
Hạ Lan Lăng Quân tự rót thêm rượu, hắn tháo đai lưng ngọc họa tiết kỳ lân vứt lên mộc sàng, lại lặng nhìn ngọc bội khảm vàng ròng hai chữ "Hạ Lan", minh chứng cho xuất thân thiên gia cao quý. Mảnh ngọc tuy nhẹ bẫng, nhưng kỳ thực có sức nặng vô cùng lớn, sức nặng ấy bao năm qua vẫn đè nén trong tâm trí hắn, đã bao lần khiến hắn gần như gục ngã.
Vị trí Vương phi ấy, ngoài Niệm Tư Huyền ra, chính là không ai được quyền bước lên.
Hạ Lan Lăng Quân nhớ lại rất nhiều năm trước, tháng tư mẫu đơn rực rỡ khắp Sở Cung, hắn lần đầu tiên tương kiến Niệm Tư Huyền. Nàng là chất nữ của Hoàng hậu, còn hắn là dưỡng tử của Hoàng hậu. Dung mạo nàng ngày ấy, hắn không còn nhớ rõ, ấn tượng xuyên suốt tâm trí hắn hiện tại chính là nụ cười, nụ cười tươi đẹp hơn bất cứ loài mẫu đơn nào trên thế gian này. Trái tim Hạ Lan Lăng Quân hắn, cứ thế trầm luân trong điệu cười khuynh thiên hạ ấy.
Chuyện đã cũ, hiện tại người cũng chẳng còn, Hạ Lan Lăng Quân có cố gắng bao nhiêu nữa cũng chẳng thể vãn hồi. Một kiếp này của hắn coi như toàn bộ những gì tốt đẹp nhất đều đã bị hủy hoại. Hạ Lan Lăng Quân cười buồn, hắn đang từng ngày tồn tại vì gì, nếu không bởi thù hận.
-
Niệm Tư Huyền, nàng phải đợi bản Vương, Nại Hà nơi ấy, bản Vương sẽ nhanh đến cùng nàng mà thôi... Hạ Lan Lăng Quân đánh rơi ly rượu, mơ hồ chìm vào giấc ngủ, mộng mị hiện lên đỏ rực thương tâm, hắn chỉ thấy nàng, đứng giữa Sở Cung bốc cháy, bốn chữ Sơn Hà Xã Tắc treo trong Chính Long Điện rơi đổ tan tành. Hạ Lan Lăng Quân cố sức nắm lấy góc áo Niệm Tư Huyền, kỳ lạ, Sở Cung bị hủy, trong lòng hắn một chút luyến lưu cũng chẳng có. Hắn chỉ sợ bản thân không đuổi kịp nàng.
___________________