Như phu nhân của lão thừa tướng họ Lan, vốn là thiên kim Hữu bộc xạ của tỉnh Trung Thư.

Nghe nói hơn mười năm trước, thiên kim cũng là mỹ nhân danh tiếng vang xa, tài tuấn đến cửa cầu hôn nối liền không dứt.

Không biết làm sao Hữu bộc xạ đại nhân tâm cao khí ngạo, không coi trọng mấy vị công tử kia, dần dần khiến nữ nhi trễ nải.

Cho nên sau khi Lan thiên kim cập kê, lại để trong khuê phòng nuôi thêm năm năm nữa, nuôi đến châu tròn ngọc sáng.

Nhưng vẫn không khiến Hữu bộc xạ đại nhân nóng vội.

Đầu năm đó, Hữu bộc xạ đại nhân đột nhiên hứng thú với chuyện đem nữ nhi gả đi, một dạo liền trở thành đề tài nói chuyện của cả triều đình văn võ.

Nghe nói hắn ở đầu đường hợp ý một vị công tử vừa độ tuổi, liền hận không thể trói lại cùng khuê nữ nhà mình so bát tự.

Sau đó lão thừa tướng vì vị thiên kim Lan gia này làm mai, khung cảnh nhất thời náo nhiệt.

Ai ngờ trong tiệc rượu, thiên kim còn chưa nhìn thế gia công tử kia, đã nhìn trúng thừa tướng đại nhân.

Hai người âm thầm hẹn hò mấy lần, thiên kim liền mặt mày hớn hở lôi lão thừa tướng đến phủ Hữu bộc xạ tự mình xin cưới.

Lúc ấy, Hữu bộc xạ đại nhân liền ngu người.

Hắn cho là, dựa vào địa vị hiển hách của mình, nữ nhi dù có lăn lộn trở thành hoàng hậu cũng còn dư sức, sao có thể gả cho một lão già làm vợ bé?

Bên kia, lão thừa tướng cùng thiên kim hẹn hò, ban đầu chỉ vì tìm kích thích, đợi đến khi thiên kim dẫn gia đinh liên can đến tướng phủ đòi sính lễ, hắn mới ý thức được mình đã lên nhầm thuyền tặc.

Đáng tiếc là lúc đó, thuyền tặc đã sớm giương buồm đi xa, một lần là mấy ngàn dặm.

Lão thừa tướng hối hận đã muộn, không thể làm gì đành phi lao phải theo lao, trầm vào vũng nước đục, lưng mang tiếng xấu, đem thiên kim cưới về nhà.

Từ đây Lan tiểu thư thành Lan phu nhân.

Vu Nhàn Chỉ nói với ta về đoạn chuyện cũ này để trên đường đi thêm phần thú vị.

Nhưng ta cẩn thận nghe, không khỏi cảm thấy bi thương.

Ta uể oải nói: "Theo chàng nói, Lan phu nhân một khi cố chấp, lão thừa tướng cùng Hữu bộc xạ đại nhân cũng không thể làm gì, xem ra chuyến đi hôm nay, ta đã định trước thất bại, chi bằng sớm trở về phủ thôi."

Vu Nhàn Chỉ tựa như nhớ lại chuyện gì, nhàn nhạt liếc ta một cái: "Thất bại toàn tập cũng chưa chắc, nếu nàng cố chấp, đương kim Hoàng thượng cũng không làm gì được, có thể thấy so với Lan phu nhân, kỹ năng của nàng cao hơn một bậc."

Ta sầu khổ không thôi.

Hắn vừa cười vừa nói: "Nếu nàng không muốn khuyên Lan phu nhân hồi phủ, cũng không cần miễn cưỡng.

Chỉ sợ mấy ngày nữa, Hoàng thượng truy cứu, lại phạt nàng cấm túc một tháng.

Tuy ta có thể tiếp tục chép kinh cho nàng, không tránh khỏi phải ở lại cung nàng.

Ta nghe Tiểu Tam Đăng nói, nàng không ngừng oán trách, nói là vì phải chiếu cố bữa ăn cho ta, nàng đã tiêu tốn không ít bạc.

Ừ, nếu ta lại tới Thiên Hoa Cung ăn uống một tháng, bổng lộc của nàng liệu có đủ dùng?"

Ta cười khan một tiếng: "Trước ta vẫn nên đi gặp Lan phu nhân một chút."

Am ni cô tuy đổ nát, nhưng trong sương phòng vẫn tràn ngập ánh sáng mặt trời.

Lan phu nhân cả người bạch y, ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy động tĩnh, nàng đem mi mắt vén lên, sáng tỏ nói: "Công chúa tới khuyên ta hồi phủ sao, xem chừng không được rồi." Lại đưa tay chỉ bàn vuông, "Vừa pha trà hoa mai."

Vu Nhàn Chỉ mặt đầy hưởng thụ ngồi trước bàn, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ xem trò vui.

Ta suy nghĩ nửa ngày, sầu khổ nói: "Ngươi không nguyện hồi phủ cũng được, nhưng mà ta phải làm sao đây?"

Lan phu nhân khá là bình tĩnh: "Ta cùng Triệu Lương hẹn hò, vốn là do cả hai, cùng việc công chúa dẫn đường không quá mức liên quan, ta cùng phu quân cũng chưa từng trách móc ngươi."

Ta lại suy nghĩ một chút, cũng rất bình tĩnh: "Mặc dù Đại hoàng huynh kêu ta đi khuyên giải ngươi cùng thừa tướng đại nhân, nhưng dù sao ta cũng là muội muội hắn, chính là dù phạm sai lầm lớn, bị giam hai tháng rồi cũng sẽ thả ra, cảm thụ của ngươi cùng Thừa tướng đại nhân, cũng không phải là việc ta quá để ý."

Nàng ung dung liếc nhìn ta.

Ta lại nói: "Đêm qua ta có suy tính một lúc, cho là cũng không nên cưỡng cầu kết quả gương vỡ lại lành.

Chung quy đều phải xem tình cảm của ngươi cùng Thừa tướng đại nhân.

Hôm nay ngươi lớn bụng, nhưng một mình ở am ni cô, chắc hẳn đối với lão thừa tướng cũng không có ý nghĩa.

Nếu như vậy, bổn công chúa liền đi Lễ bộ xin một ý chỉ, cho các ngươi cùng cách, như vậy ngươi khỏe hắn cũng khỏe, tất cả đều vui, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lan phu nhân trợn tròn mắt, hồi lâu, giải thích nói: "Ta hôm nay thân hình nặng nề, thích khẩu vị thanh đạm ở am ni cô.

Nếu như hồi phủ, phu quân sẽ ngày đêm sai người tẩm bổ cho ta, ta quả thực không chịu nổi, mới đến am này ở."

Ta học dáng vẻ của Vu Nhàn Chỉ, thản nhiên hớp một ngụm trà, gật đầu nói: "Nga, hắn lại không thể thông cảm cho ngươi, xem ra cùng cách là việc phải làm."

Nàng ngồi không yên nữa, chần chừ nửa ngày, dè dặt hỏi: "Công chúa, có thể nói chuyện riêng một chút được không?"

Vu Nhàn Chỉ rất biết điều, đặt chén trà xuống, cười nói: "Ta đi ra ngoài một chút."

Hắn vừa mới ra khỏi cửa, Lan phu nhân liền thẹn thùng bước xuống khỏi giường, tiến đến bên người ta: "Công chúa anh minh, công chúa nhìn là hiểu rõ."

Ta tuy đúng là một người anh minh, nhưng nàng diễn cũng quá vụng về.

Lúc nàng mới rời tướng phủ, liền không thích ứng được cơm nước bên ngoài, mỗi ngày đều tới phủ của Vu Nhàn Chỉ xài cơm chùa.

Hôm nay nàng cùng lão Thừa tướng tư tưởng đã giải, nhưng cố nén ham muốn ăn uống nương nhờ am ni cô không đi, rõ ràng là đặt bẫy chờ ta chui vào.

Ta nói: "Ngươi nhẫn nại chờ ta như vậy, chung quy cũng phải có một lý do, chính là vì lý do gì, ngươi cứ nói thẳng."

Lan phu nhân cắn môi, tựa như khó mở miệng.

"Nghe nói đương kim Thánh thượng, trừ hai Thường tại hầu hạ, phi tần hậu cung vẫn để trống?"

Ngô, đây có tính là dị văn cung đình----- Đại hoàng huynh ta đã hai mươi sáu, chớ nói đến sắc phong hoàng hậu, ngay cả phi tử chức vị cao cũng chưa từng nạp qua.

"Ta có một tiểu muội, lớn hơn công chúa một năm.

Bởi vì nàng một mực, một mực ái mộ đường kim Thánh thượng, cho nên đến nay cũng chưa gả."

Ta đột nhiên cả kinh: "Ngươi muốn ta làm mai cho Đại ca?"

Sắc mặt nàng chợt biến: "Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, nhân duyên của ngài, phụ nhân tầm thường như ta sao có thể luận đạo?" Nhưng lại hạ thấp giọng thêm một câu, "Chẳng qua là ta lắm mồn, bàn về nhân duyện, Hoàng thượng công chúa huynh muội ba người, không có ai thuận lợi."

Cái câu lắm mồm này của nàng, liền khiến tâm ta đau nhói, nhân duyên ba huynh muội chúng ta, há chỉ không thuận lợi, đúng ra là cực kỳ thảm bại.

Có vẻ nhìn ra sắc mặt bổn công chúa không tốt, Lan phu nhân kéo tay ta, khuyên giải an ủi nói: "Hiện tại thấy Nhàn công tử đối với công chúa quan tâm chu toàn, công chúa gả đi Viễn Nam, nhất định cả đời hưởng phúc.

Còn cái vị mà công tử nuôi trong biệt uyển, tuy là vì Vu gia sinh thêm hậu bối, nhưng Nhàn công tử cũng không vì vậy mà cho nàng danh phận gì, công chúa không cần lo lắng." Lại đem câu chuyện kéo về chủ đề chính, "Tiểu muội ta, là thật tâm thật ý ái mộ đương kim Thánh thượng, không hề tồn tại tâm tư dựa dẫm người quyền thế, chỉ muốn đi theo bên người công chúa làm cung nữ, thỉnh thoảng có thể gặp gỡ Hoàng thượng một chút, nàng liền thỏa mãn.."

Sau lại nhắc tới cái vị Hoạn quan Từ Linh cái gì mà "Hậu cung trống không, liên quan đến vận mệnh đất nước", nhưng ta hoàn toàn không nghe vào, trong lòng lại bị "Cái vị Vu Nhàn Chỉ nuôi trong biệt uyển kia" lấp đầy.

Ta lại nói bóng nói gió dò hỏi mấy câu, Lan phu nhân tựa hồ không ý thức được ta không biết chuyện, liền tiết lộ: "Nhàn công tử không cho nàng danh phận, cũng có thể hiểu được.

Nàng lớn hơn công tử năm tuổi, hôm nay đã là từ nương bán lão, không thể so với dung mạo công chúa."

Từ trong phòng đi ra, bên ngoài tuyết lại rơi.

Tuyết rơi loạn xạ, ngay cả ánh mặt trời cùng chìm trong sương mù mỏng.

Vu Nhàn Chỉ dựa vào gốc bạch mai chờ ta, bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống đầu vai hắn.

Thấy ta, hắn đi tới, vô cùng tự nhiên kéo lấy tay ta, lại cởi áo khoác của mình xuống khoác lên cho ta, cười nói: "Nàng quả thật không chịu nổi lạnh, rời lò sưởi nửa ngày, đôi tay còn không ấm áp bằng ta đứng chờ dưới tuyết."

Bên trong hắn mặc trường sam xanh trắng, kiểu dáng gợn sóng, tựa như đặt mình trong thủy mặc sơn sắc, phía cuối cầu đá, tự thành một cảnh náo nhiệt.

Đáng tiếc phong cảnh này chỉ là biểu tượng, hắn rốt cuộc đang ở độ tuổi khí huyết phương cương.

Không hiểu tại sao, ta vừa nghĩ tới Vu Nhàn Chỉ ở Viễn Nam đã có con, tâm tình liền hết sức phức tạp.

Cũng không phải vì hắn mà ăn giấm.

Cảm giác này, giống như trên trang giấy trắng như tuyết bị nhiễm một giọt mực, tấm vải uyên ương rực rỡ có một đường thêu lệch, chán ghét đến hoảng hốt.

Vu Nhàn Chỉ nhìn ta chằm chằm, chợt cười hỏi: "Sao lại có dáng vẻ mất mát kia? Có phải từ chỗ Lan phu nhân nghe được bát quái gì không, tự mình lại suy nghĩ lung tung?"

Ta bí hiểm nhìn hắn, phun ra ba chữ: "Chàng đoán xem."

Hắn không quá để ý, đem ta đỡ lên xe ngựa, đặt lò sưởi vào tay ta: "Lan phu nhân có một tiểu muội, một mực ái mộ Đại hoàng huynh của nàng.

Nàng ta ở am ni cô chờ nàng, chắc hẳn chính là việc này." Lại dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, "Nàng trong cung thiếu người, thêm một cung nữ để nói chuyện cũng không phải chuyện xấu.

Lại nói, Hoàng thượng đến nay chưa từng nạp phi, tiểu muội của Lan phu nhân thân phận tướng mạo không phải không tốt, nếu Hoàng thượng chịu muốn nàng ta, đối với hậu cung, đối với triều đình, đều coi là chuyện vui."

Dứt lời, hắn đưa tay nhéo mi tâm, nói một câu không liên quan: "Giấy tờ bên Viễn Nam đúng là thiên đầu vạn tự, liên tục thức mấy đêm, lại có chút mệt mỏi." Giọng nói tựa hồ cùng ta nói chuyện nhà.

Nhưng ta không nhịn được lấy lời hắn chế nhạo hắn: "Vương tôn công tử các chàng đến độ tuổi nhất định, suốt ngày suy nghĩ thú phi nạp thiếp.

Đường đường chính chính là vì nối dõi tông đường, nhưng rốt cuộc là do tuổi tác đang độ khí huyết phương cương, ai biết ngoài sáng trong tối không phải vì dục vọng cá nhân?"

Vu Nhàn Chỉ bỗng dưng mở mắt, nhìn thẳng ta một lúc lâu, bật cười nói: "Bộ dạng này của nàng, là học được ở đâu?"

Ta không để ý đến hắn.

Hắn rất tự nhiên nói: "Nói là vì dục vọng cá nhân, cũng là chuyện hiển nhiên, không có gì phải khó chịu." Lại nheo mắt, tựa tiếu phi tiếu quan sát ta: "Nàng nghĩ như vậy, chẳng lẽ cho là ta từ xa tới cầu hôn nàng, cũng là vì cái này?"

Ta bị hắn làm nghẹn họng, đáng muốn trả lời, Vu Nhàn Chỉ lại dựa vào thành xe, lười biếng nói tiếp: "Tất nhiên nàng muốn nghĩ như vậy cũng không sao.".