Mặc dù Tô đại dấm chua đã bôi đen số di động của Âu Dương Lai nhưng cuối cùng Đông Tâm vẫn trời xui đất khiến gặp lại Âu Dương Lai một lần nữa.
Thứ năm, rốt cuộc cũng đến lễ tạ thần núi Lâu Oanh. Từ sáng sớm Đông Tâm đã đi theo Văn Tử chen lên xe khách, tới giữa trưa thì đến chân núi. Hai người ăn qua loa bữa trưa rồi bắt đầu lên chùa ở đỉnh núi.
Có lẽ vì đang là trong tuần cho nên trên núi cũng vắng, hơn nữa hôm nay mặt trời cũng sáng lạn, cho nên hai người liền thả chậm bước chân vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Lúc sắp đến đỉnh núi, Văn Tử khoác vai Đông Tâm nói: "Chờ lát nữa thắp hương xong thì chúng ta về luôn nhá, tối nay cậu phải mời tớ ăn đại tiệc đó."
Đông Tâm liếc mắt nhìn Văn Tử, đến khinh thường cũng lười. Cái người này còn không biết xấu hổ bảo cô mời ăn cơm? Lại còn ăn đại tiệc? Món nợ lần trước cô vẫn chưa tìm cô ấy để tính sổ thì thôi!
"Chẳng lẽ không nên à?" Văn Tử ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đúng tình hợp lý nói: "Vì đi cùng cậu lên đây theo mong muốn của cậu, chị đây vừa phải ngồi xe vừa phải leo núi, cậu không phải nên khao tớ à? Còn nữa, tiền bản quyền phim điện ảnh của cậu được nhiều như thế, mời chị em tốt là tớ đây ăn một bữa có sao đâu! Đừng có ki như thế chứ Tiểu Tâm!"
Đông Tâm nghe xong không nhịn được kinh ngạc: "Sao cậu biết tớ bán bản quyền chuyển thể thành phim thế?"
Văn Tử chống nạnh nói: "Tiểu Đông Tâm à, cậu có chuyện gì có thể lừa gạt bổn cô nương được chứ? Bản quyền phim cũng đủ để cậu mua một căn phòng nhỏ chứ nhỉ? Cầm một món lớn như thế lại còn dám giấu chị đây? Xem đêm nay chị đây "thịt" cậu như thế nào đi...."
Đông Tâm phản bác: "Cậu xem tớ là loại người tiếc mấy đồng tiền mời cơm này sao? Không nói với các cậu vì việc này vẫn chưa chắc chắn, cuối cùng có được hay không còn chưa biết đâu!" Đông Tâm thực không nói dối, nửa tháng trước có một công ty điện ảnh đột nhiên liên lạc với Đông Tâm hỏi bản quyền bộ "Vân vụ nhân" còn ở trong tay Đông Tâm không, công ty bọn họ muốn mua lại. Sau khi Đông Tâm báo giá xong thì bên kia nhanh chóng đồng ý.
Vốn Đông Tâm thấy đối phương đáp ứng nhanh như thế, quá trình sau đó chắc cũng sẽ rất nhanh, không ngờ hợp đồng kéo dài đến tận bây giờ, đối phương cầm hợp đồng về sửa lại đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh. Sau đó Đông Tâm tìm biên tập Thúc Miên của mình hỏi một chút, Thúc Miên nói rằng ở trong cái vòng luẩn quẩn này chính là như thế, soạn rồi ký được một bộ hợp đồng tốn rất nhiều thời gian, bảo Đông Tâm cứ yên tâm chờ đợi.
"Cậu thấy đó", Đông Tâm buông tay, "Đã hơn một tuần rồi mà đối phương vẫn chưa trả lời lại. Thúc Miên nói cũng có thể hợp đồng này bị tạm dừng rồi, cho nên trong lòng tớ cũng không chắc chắn lắm, hy vọng cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn."
Văn Tử nâng mi, "Cái gì mà
chứ?, phải là !" Đông Tâm cho rằng Văn Tử đang an ủi mình, cười: "Mượn mấy lời cát ngôn của cậu nhé!" Văn Tử nói: "Thế nào là mượn lời cát ngôn của tớ chứ? Phải là mượn lời cát ngôn của Âu Dương Lai!" Đông Tâm nghe xong bỗng nhiên sửng sốt, mãi vẫn không lấy lại được tinh thần. "Âu Dương Lai? Chuyện này thì liên quan gì đến Âu Dương Lai chứ?" Văn Tử lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ , "Không phải lúc nãy cậu hỏi tớ sao lại biết được vụ bản quyền sao? Chính là Âu Dương Lai nói với tớ đó. Bây giờ cậu ta là giám đốc của công ty phim ảnh, "Vân vụ nhân" là do cậu ta đề cử với công ty." Đáy mắt Đông Tâm hiện rõ sự kinh ngạc, đang định mở miệng nói chuyện, Văn Tử đã vỗ vỗ vai cô cướp lời: "Tớ biết cậu muốn nói gì. Yên tâm đi, Âu Dương Lai cũng không có thiếu nhân tình gì của người khác cả, cậu ta chỉ đề cử với công ty thôi, người quyết định vẫn là bộ phận văn học mà." Đông Tâm mím môi, lúc trước cô còn đang cảm thấy kì lạ là vì sao công ty phim ảnh lại có số điện thoại của cô, hóa ra là Âu Dương Lai cho.... Ơ mà từ từ đã, vẫn không đúng! Cô và Âu Dương Lai đã mất liên lạc nhiều năm rồi, sao cậu ta lại có số điện thoại của cô được chứ? Đông Tâm híp mắt nhìn về phía Văn Tử, Văn Tử lập tức hiểu Đông Tâm đang nghĩ gì, chống nạnh nói: "Đúng đó, chính tớ nói cho cậu ta số điện thoại của cậu đó. Lúc đó cậu ta nhắn tin Wechat với tớ, nói mấy hôm trước vô tình đọc được bộ , cảm thấy rất hay, logic hợp lý, tình tiết cốt truyện vừa phải, nét vẽ cũng khá ổn, rất thích hợp để chuyển thể thành phim. Sau đó lúc nhìn thấy tên tác giả là cậu, sợ nếu trực tiếp đến gặp cậu thì cậu sẽ hiểu nhầm cho nên mới bảo tớ làm người trung gian." Đông Tâm im lặng, đột nhiên nhớ tới hôm họp lớp, Âu Dương Lai đưa danh thiếp cho cô.... Cho nên... thực ra tối hôm đó cậu ta định nói với cô chuyện này sao? Đầu bên này Đông Tâm còn đang nhíu mày suy nghĩ, Văn Tử bên cạnh đã ríu rít nói: "Quá trình kí hợp đồng hơi chậm một chút nhưng cậu cũng không cần gấp. Chuyện kí hợp đồng này xác suất thành công nếu không được 100% thì cũng phải được 99,99% rồi. Còn cậu biết vì sao hôm nay tớ lại nói chuyện này với cậu không? Là vì Âu Dương Lai nhớ tớ chuyển lời tới cậu, hỏi cậu có đồng ý gia nhập công ty của bọn họ, cùng làm hạng mục này không. Cậu nghĩ mà xem, nếu bọn họ không mua bản quyền bộ truyện này của cậu thì còn tính đến chuyện mời người làm hạng mục làm gì nữa, đúng không?" "Mời người tới làm hạng mục?" Đông Tâm chớp mắt, "Cái gì gọi là mời người tới làm chứ? Tớ cũng đâu có viết được kịch bản mà." Văn Tử trợn mắt: "Ai cần cậu viết kịch bản chứ? Người ta cũng đâu phải không có mắt, ai lại mời cái loại người mà viết bài tổng kết cuối năm cũng phải lên mạng tra làm biên kịch chứ? Bọn họ muốn mời cậu làm giám sát mỹ thuật, thiết kế tạo hình nhân vật với bối cảnh gì gì đó, còn có cái gì mà ảnh ọt gì nữa í." "Là phân cảnh kịch bản." Đông Tâm tiếp lời Văn Tử xong, đôi mắt đã sáng như đèn pha ô tô. Văn Tử thấy vậy hơi nghiêng đầu, "Ồ, nhìn qua thì có vẻ cậu cảm thấy rất hứng thú nhỉ?" Đông Tâm không hề nghĩ, cũng không chút do dự nói: "Đương nhiên rồi!" Mỗi một tập truyện tranh đều là tâm huyết của tác giác, tác giả phải vắt hết óc sáng tạo ra được đứa con tinh thần này. Con của mình được lên phim, mẹ nó đương nhiên là vô cùng cao hứng rồi. Nhưng đồng thời mẹ tác giả cũng rất lo lắng con mình lên phim sẽ bị người ta xào nấu thành cái mớ kì quái hỗn độn gì đó, thậm chí đến mức cuối cùng đến chính mẹ ruột cũng không nhận ra. Nhưng nếu như cô có thể tự mình làm chỉ đạo mỹ thuật, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi. Mỗi một tạo hình nhân vật, mỗi một bộ trang phục, mỗi một phân cảnh cô đều có quyền lên tiếng, thậm chí phân cảnh kịch bản cô cũng có quyền can thiệp! Đây đúng là CMN! Quá! Sảng! Khoái! Cô có thể tự mình chứng kiến quá trình được điện ảnh hóa, cũng có thể đóng góp thêm nhiều ý kiến trong quá trình thực hiện. Chỉ mới nghĩ đến thôi Đông Tâm cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động đến phát điên rồi: "A a a, nói như thế không phải tớ cũng sẽ là một thành viên của tổ sao? Emma, làm thế nào bây giờ, tớ kích động quá rồi!! Từ bé đến giờ tớ còn chưa được gặp một minh tinh nào đâu. Đúng rồi, tớ phải bắt đầu nghĩ xem diễn viên nào hợp vai nam chính nhất mới được, nhỡ may đến lúc đó họ hỏi ý kiến tớ thì sao??!!" Văn Tử nhìn Đông Tâm như được đánh máu gà thì không nhịn được nguýt một hơi giội một gáo nước lạnh: "Chị gái à, phiền cậu nghe tớ nói hết rồi hãy trồng hoa si được không? Công ty bọn họ ở đế đô, cho nên nếu cậu đồng ý việc này thì cũng phải đến đế đô." "Thì đi chứ sao," Đông Tâm mở to mắt nói: "Lại nói tớ cũng chưa đến đế đô bao giờ cả. Coi như đi ra ngoài va chạm học hỏi đi." Văn Tử nghe xong trợn mắt nói: "Chị à, cậu thực sự tưởng mình vẫn là cô gái 20 à, lại còn ra ngoài va chạm học hỏi, khám phá điều mới! Tớ cười ỉa! Bây giờ tớ hỏi cậu nhé, cậu đi rồi thì Tô Lịch phải làm sao bây giờ? Trong nhà làm sao bây giờ? Bố mẹ cậu thì sao bây giờ?" "Nên làm cái gì thì làm cái đấy chứ sao?" Đông Tâm lĩu lưỡi, "Không đúng, rốt cuộc ý cậu là gì? Cậu bị tâm thần phân liệt hay là đầu rớt vào hố phân rồi? Người nhắn tin chuyển lời là cậu, mà bây giờ ngăn cản cũng là cậu thế?" Văn Tử buông tay, "Âu Dương Lai nhờ tớ chuyển lời cho cậu, tớ đương nhiên sẽ giúp. Nhưng Tiểu Tâm à, tớ thực sự không tán thành việc câu đi cho lắm. Năm nay cậu đã 30 tuổi rồi, không phải như lúc trước khi trọng sinh mới có 24 tuổi, có thể không suy nghĩ mà xông pha theo đuổi giấc mơ, không màng tất cả mà xông tới một lần. Nhưng đến tuổi này của chúng ta, quan trọng nhất là sự ổn định." Đồng Tâm sờ mũi cười: "Sao tớ cảm thấy cậu đang nói không phải là 30 tuổi mà như 50 tuổi thế? Vì sao đến tuổi này thì chúng ta phải ổn định lại chứ? Đi ra ngoài xông pha không tốt à? Lúc Jack Ma sáng lập Alibaba thì ông ta đã 31 tuổi rồi kìa! Bây giờ tớ đi mở mang sự nghiệp là vừa chuẩn thời gian!" "Cậu mà cũng đòi so sánh với Jack Ma à?" Văn Tử mắng: "Người ta là đàn ông, còn cậu là phụ nữ." Đông Tâm nghe câu nói xong không nhịn được nguýt một cái, bĩu môi nói: "Liễu Văn, tớ nhìn không ra cậu cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ như thế này đấy. Phụ nữ thì sao? Phụ nữ thì không thể có sự nghiệp riêng, phụ nữ thì chỉ nên ở nhà nấu cơm giặt quần áo cho đàn ông rồi dần trở thành một bà cô già thôi à?" Văn Tử khoanh tay: "Cậu đừng có mà nói cái gì mà trọng nam khinh nữ nữa. Tớ hỏi cậu một câu, nếu sau này cậu đến đế đô làm việc thật, thì chuyện con cái tính thế nào?" Đông Tâm á khẩu, khí thế tụt mất một nửa. Gần đây đúng là cô và Tô Lịch đang lên kế hoạch sinh bảo bảo, vì việc này mà đến cà phê cô cũng không dám uống. Nếu không có chuyện phim chuyển thể này có lẽ khoảng 2 tháng nữa hai người sẽ bắt đầu kế hoạch tạo người rồi. Nhưng nếu cô đi đế đô thì việc này sẽ lại bị hoãn lại. Đông Tâm chột dạ, ho khan nói: "Cái này... ừm... cũng lắm thì hoãn lại nửa năm nữa thôi. Tớ cũng có đi luôn đâu mà, quay một bộ phim thôi, chắc chỉ cần nửa năm..... Nhỉ?" "Được, tớ coi như cậu chỉ bỏ phí mất nửa năm." Văn Tử nói tiếp: "Tớ lại hỏi cậu, nhỡ may quay xong bộ phim này, cậu trở nên nổi tiếng, lại có công ty điện ảnh hoặc đạo diễn khác tới tìm cậu, bảo cậu quay chụp thêm cái gì đó, cậu có làm nữa không?" Đông Tâm thiếu chút nữa thì buột miệng nói "hỏi thừa", nhưng lời nói ra đến miệng rồi mới nhận ra điều không thích hợp, cô cắn cắn môi dưới, nín nhịn không nói. Văn Tử nâng mắt: "Chính cậu cũng nhận ra vấn đề rồi đúng không? Con người đều là loài sinh vật không đáy, một khi cậu nhảy xuống cái hố này thì sẽ không bao giờ lên được nữa. Đến lúc đó cứ nửa năm rồi lại nửa năm, cậu định kéo dài đến bao giờ mới có con đây? Hơn nữa nếu cậu và Tô Lịch cứ luôn ở hai nơi như vậy, cậu xác định cậu sẽ không thấy lo lắng chứ?" Đông Tâm bị Văn Tử tạt liên tiếp mấy gáo nước lạnh, chỉ cảm thấy một ngọn lửa vô danh trong lòng đang lách tách bùng lên. "Theo như lời cậu nói thì có phải tớ chỉ nên đần mặt ở trong nhà, làm bảo mẫu miễn phí cho Tô Lịch thôi đúng không??" "Ai bảo cậu làm bảo mẫu miễn phí? Cậu cho rằng tớ nói nhiều như vậy là vì nghĩ cho Tô Lịch sao?" Văn Tử hừ một tiếng, hạ giọng nói tiếp: "Tiểu Tâm, nếu cậu đã hạ quyết tâm rồi thì coi như cái gì tớ cúng chưa nói. Nhưng đời này nếu cậu vẫn muốn sinh còn thì hãy tranh thủ cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, mau mau sinh lấy một đứa đi. Năm nay chúng ta đã 30 rồi, không phải 23 nữa, đã bỏ qua thời gian sinh sản tốt nhất rồi, cho nên phải cố gắng sinh sớm chút nào hay chút đó. Cậu sinh xong rồi thì muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cậu cả!" Đông Tâm nghe xong trong lòng cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua. Thì ra Văn Tử nói nhiều như vậy là vì suy nghĩ cho sức khỏe của cô. Thực ra nếu suy xét cẩn thận thì lời của Văn Tử cũng không phải không có ý, từ lúc Đông Tâm trọng sinh, cảm nhận lớn nhất chính là sự thay đổi của cơ thể. Hoàn cảnh thay đổi, mối quan hệ xung quanh thay đổi, Đông Tâm đều có thể tiếp nhận, chỉ có thân thể 30 tuổi này là khiến cô cảm thấy không thể yêu thương nổi. Trúng gió một cái sẽ bị đau đầu, không chú ý giữ ấm một cái là bị đau khớp, rồi thì buổi tối mới 10h đã díp hết cả mắt lại, vân vân và mây mây.... Tất cả những điều này đều chứng minh thân thể này không còn trẻ trung nữa. Vốn Đông Tâm còn nghĩ chỉ có mình là như vậy, nhưng sau khi trò chuyện tiếp xúc với những người bạn cùng tuổi cô mới biết, phần lớn thân thể mọi người đều gặp chút vấn đề nho nhỏ. Đáng sợ nhất chính là, bên cạnh Đông Tâm đã có vài người bạn học lo lắng đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có con, tậm chí có người còn khuyên Đông Tâm nên bắt đầu chuẩn bị trước một năm. Trái lại mấy người hai mươi hai mấy tuổi thì dường như chỉ cần một giây lơ là sẽ lập tức mang thai. Chính vì như vậy nên Văn Tử mới khuyên cô không nên kéo dài, nhanh chóng sinh lấy một đứa. Về lý thì cô đều hiểu, nhưng về tình thì sao cô cứ cảm thấy cứ sai sai?? Nghĩ đến đây, Đông Tâm hơi cúi đầu, còn đang phân vân không biết nên trả lời Văn Tử thế nào thì trong đầu linh quang chợt lóe, không nhịn được kêu lên: "Không đúng! Chị gái à, cậu khuyên mình cho sướng mồm, nói như thể cậu còn trẻ lắm ấy! Cậu còn lớn hơn lão tử một tuổi đấy! Sao cậu không sinh đi!" Văn Tử mất tự nhiên ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "Đừng vội mà, tháng tám sang năm là sinh rồi!" Đông Tâm nghe xong giật mình, mãi mới phản ứng lại, kinh ngạc thốt lên: "Cậu! Có! Rồi??!!" Văn Tử khẽ vỗ phần bụng hơi nhô lên của mình: "Biết rồi thì còn không mau tăng tốc len? Tớ nói cho mà biết, nếu tuổi kém nhau nhiều quá thì sẽ không đính ước từ nhỏ được đâu!" PS: Xin lỗi mn vì bây giờ mới hiện hồn. Chẳng là tui ms mua một con dog, suốt thời gian qua đang phải dành cả thanh xuân để đi hốt shit vs chăm nó nên k có nhiều thời gian lên mạng. Bây giờ nó đã ngoan và vào nề nếp hơn được một chút nên tui sẽ có nhiều thời gian lên mạng hơn. Cảm ơn mn đã ủng hộ tui suốt thời gian qua.:>