Sau khi Đông Tâm biết được chân tướng thì lập tức xuống lầu gọi điện thoại cho Văn Tử.

Nhưng sau khi cô nói hết chuyện của Hoàng Hiểu Thiến cho Văn Tử xong thì ngoài ý muốn là đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì.

"Tớ đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ là như thế này mà." Văn Tử chậm rãi nói, "Ai nha, Tô gia nhà các cậu đúng là một xô máu chó luôn mà, không trật tí nào luôn. Mối tình đầu của mợ nhỏ là cháu trai, mà mối tình đầu của cháu trai lại đi say mê cậu nhỏ. Đúng rồi, không phải cậu biết vẽ tranh sao, dứt khoát quay về nghề cũ vẽ luôn chuyện này thành một bộ truyện tranh đi, chắc chắn sẽ giàu to luôn. Tốt nhất là vẽ Hoàng Hiểu Thiến đã từng bị sảy thai, rồi vẽ thêm Tô Yến mắc cái bệnh nan y gì đó í..."

"Cút cút cút!" Đông Tâm nghe Văn Tử bịa chuyện liền mắng: "Trong lòng tớ thực sự đang nghẹn ứ một cục to tướng nên mới tìm cậu để xả ra, cậu lại còn móc mỉa tớ."

Văn Từ xì một tiếng: "Đại tỷ à, cho hỏi cậu thấy nghẹn khuất ở chỗ nào? Theo như lời Tô Lịch nói, từ trước đến giờ anh ta chưa hề nhìn Hoàng Hiểu Thiến lấy một lần nào, cậu ăn chút dấm nho nhỏ coi như tình thú giữa hai người thôi là được rồi, ngàn vạn lần đừng có làm lớn chuyện lên đó, nếu không mọi chuyện rùm beng lên thì đừng trách chị đây không nhắc nhở trước! Hừ, ai mà không có quá khứ cơ chứ, vớ vẩn!"

Đông Tâm nghiêm túc nói: "Tuy trước đây là không có gì, nhưng một bên thì cứ ôm lấy quá khứ không buông, một bên lại suy nghĩ đến tương lai, thế này là không ổn rồi đúng không?" Vốn Đông Tâm cho rằng Tô Yến với Hoàng Hiểu Thiến chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng vừa nãy nghe Tô Lịch nói như vậy, cô mới hiểu ra tình cảm của Tô Yến với Hoàng Hiểu Thiến là vô cùng sâu đậm. Nhưng nếu tình cảm đã sâu đậm như vậy, thì vì sao còn phải suy nghĩ đến chuyện kết hôn làm gì?

Đông Tâm bĩu môi: "Tớ không phải cảm thấy uất ức cho bản thân, chỉ là thấy tiếc cho Nhuế Thanh kia. Tớ luôn cảm thấy bản thân biết rõ hết mọi chuyện mà lại không nói cho cô ấy thì cứ như là đang đồng lõa với Tô Yến vậy. Cảm giác mình đang trơ mắt nhìn cô ấy bước vào vũng lầy không lối thoát."

Văn Tử ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy liền rầm rì nói: "Đại tỷ, cậu ngàn vạn lần đứng nói cho tớ biết là cậu chuẩn bị biến thân thành thánh mẫu bạch liên hoa trong trắng thuần khiết chuyên đi nhúng tay vào việc của người khác nhé. Hai người bọn họ đã bàn đến chuyện cưới xin rồi, chị gái của Tô Lịch thậm chị đã chuẩn bị sẵn tiền làm lễ hỏi rồi, nếu vì cậu mà chuyện này không thành thì chẳng phải cậu sẽ biến thành tội nhân số 1 của Tô gia sao?"

"Còn nữa, nói trắng ra thì chuyện của hai vợ chồng thật sự rất khó mở miệng. Nếu bởi vì cậu nói ra mà Nhuế Thanh và Tô Yến tan rã thì cũng thôi đi, nhưng nếu rủi là sau khi Nhuế Thanh biết mà vẫn mềm lòng mà tha thứ cho Tô Yến thì nói không chừng còn trách ngược cậu là bà tám lắm miệng đấy! Ai nha, đến khi đó cậu ở Tô gia mới thực sự trở thành hình ảnh của Trư Bát Giới - trong ngoài đều không phải người."

Nghe xong mấy lời này của Văn Tử, Đông Tâm mới bừng tỉnh đại ngộ, cong mắt trêu chọc: "Cô à, quả nhiên cô nói rất có lý, cháu không còn gì để phản bác nữa. Được, cháu nghe cô, sẽ mặc kệ chuyện của nhà người ta."

Văn Tử hừ hừ: "Cậu đây chính là thiếu đòn mà! Nhất định phải đổ một xô máu chó lên đầu cậu mới có thể hoàn toàn hủy diệt được hào quang thánh mẫu sáng lấp lánh kia của cậu!"

Đông Tâm nghe vậy bật cười thành tiếng: "Đại tỷ à, cậu có cần thiết phải độc miệng như vậy không?"

Ha người nói tới nói lui, lại nói đến Tô Minh Nguyệt. Nghe Đông Tâm kể chuyện hôm ở bệnh viện, Văn Tử liền thở dài: "Cậu đã nhìn rõ chưa Tiểu Tâm, lão thái thái nhà cậu công phu mắng người dữ dội như vậy, nhưng đối với chuyện lớn lại không hề hàm hồ đâu. Cậu không biết hồi đó lúc cậu và Tô Lịch kết hôn, lão thái thái đã giúp nhiều như thế nào đâu, vừa xuất tiền, vừa xuất lực. Theo lý mà nói, bà ấy chỉ là chị của Tô Lịch, không phải mẹ đẻ, nếu là người khác, người ta không giúp đỡ các cậu thì các cậu cũng chẳng làm gì được cả. Nhưng lão thái thái lại đem toàn bộ tài sản tích góp nhiều năm ra dùng, cho nên, bây giờ bà ấy có gay gắt với cậu một chút thì cậu cũng cố chịu đi. Ai nha, cậu cũng có thể nhìn mọi chuyện dưới một góc độ khác thử xem, bà ấy dạy dỗ cậu như vậy, nói chuyện với cậu không chút khách khí nào, vì bà ấy đã coi cậu là người nhà rồi. Mấy chuyện vặt vãnh đó, cậu liền cố nhịn cho qua đi. Còn chuyện lớn ư, cậu cũng không cần lo lắng, để Tô Lịch xách súng ra trận là được rồi."

Nghe xong một tràng này, Đông Tâm liền giật mình líu lưỡi. Thì ra lúc cô và Tô Lịch kết hôn, lão thái thái liền đem cả tiền quan tài của mình ra....... Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền cảm thấy thái độ của mình lúc ở bệnh viện thật là không đúng, cũng may mà có Tô Lịch ngăn lại, nếu không cô đúng là làm trò cười trước mặt Tô Minh Nguyệt rồi.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định nói gì đó thì Văn Tử lại nói: "Nói tóm lại, cậu hãy nhớ kĩ một điều cho tớ, về sau cậu chịu khó nhường nhịn bà ấy nhiều một chút, đừng làm khó Tô Lịch là được."

----------

Sau khi Đông Tâm nói chuyện điện thoại xong thì liền đi lên lầu. Vừa lên đến nơi liền thấy cửa nhà đang khép hờ, đúng lúc ấy, cô liền nghe được bên trong một giọng nữ xa lạ truyền ra. Người phụ nữ kia lải nhải rất nhiều, mà hình như còn mơ hồ nhắc đến tên cô. Đông Tâm thật sự tò mò là ai đang nói đến mình, nên liền lặng lẽ tới gần hai bước.

Đợi cô đi đến cạnh cửa, liền nghe người phụ nữ bên trong thấp giọng oán giận: "....... Nhuế gia kia cũng thật là, nói đến là đến, không hề đề cập hay báo trước gì cả, không hiểu là nghĩ thế nào nữa. Mà đứa nhỏ Nhuế Thanh kia cũng vậy, ba mẹ nó không hiểu chuyện, chẳng lẽ nó cũng như thế sao? Sao lại không nghĩ đến chuyện nên báo trước một tiếng chứ? Công việc của chị thì chị cũng biết rồi đấy, gần đây cả nhà ai cũng bận bịu vô cùng, sao lại cố tình chọn đúng lúc này mà đến chứ!"

Đông Tâm nghe một hồi lâu mới từ những lời lải nhải vô nghĩa kia tổng kết ra được mấu chốt câu chuyện. Thì ra là ba mẹ Nhuế Thanh ngày kia muốn tới thành phố H, thứ nhất là muốn đến thăm con gái bảo bối của mình, thứ hai là muốn nhân tiện tới thăm nhà trai, thuận tiện bàn bạc chuyện hôn sự của đôi vợ chồng son.

Hai bên cha mẹ gặp mặt, đương nhiên nhà trai phải mở tiệc rượu tiếp đón, hơn nữa cha mẹ Nhuế Thanh là người bên ngoài tới nên không tránh khỏi phải có người đón tiếp đưa đi tham quan dạo phố. Nhưng bởi vì hai người đến quá gấp, cũng không báo trước, nên Tô Yến và Nhuế Thanh không kịp xin phép nghỉ, Tô Minh Nguyệt ở bệnh viện cũng là bận đến chân không chạm đất, nhưng hai người đến mà không có người tiếp đón thì thật đúng là không hợp lễ nghĩa, cho nên hiện giờ Tô Minh Nguyệt đang vì chuyện này mà sốt ruột đến nóng ruột nóng gan, mà âm thanh oán giận, là của chị hai của Tô gia, Tô Minh Tâm.

Bởi vì để đề phòng việc Đông Tâm trọng sinh lộ ra sơ hở, Tô Lịch đã từng nói qua với cô, trên anh còn ba chị gái nữa. Chị cả Tô Minh Nguyệt, chị hai Tô Minh Tâm, chị ba Tô Minh Huy. Trừ chị ba lập gia đình ở thành phố bên, chị cả và chị hai đều định cư ở thành phố H. Hai hôm trước Tô Lịch bị bệnh, chị hai Tô Minh Tâm đang đi du lịch ở bên ngoài nên Đông Tâm chưa được gặp mặt trực tiếp, chỉ thông qua điện thoại nghe được giọng nói của bà ta. Lúc đó Đông Tâm còn cảm thấy giọng nói của chị hai thật là thanh thúy dễ nghe, nhưng bây giờ nghe lại cô lại chỉ cảm thấy nó thật là đau đầu.

Bên này Tô Minh Tâm sau khi oán giận cha mẹ Nhuế Thanh không hiểu chuyện xong, quanh đi quẩn lại một lúc, lại chuyển sang nói Nhuế Thanh có bao nhiêu điểm không tốt. Cái gì mà Nhuế Thanh chỉ là một nha đầu từ nơi khác đến, không hiểu phong tục lễ nghi ở đây, rồi thì thành phố H cách quê của Nhuế Thanh quá xa, ba mẹ cô ấy sau này nhất định sẽ lại dựa dẫm vào đôi vợ chồng son gì gì đấy, rồi lại nói Nhuế Thanh còn không đồng ý sau khi kết hôn sẽ lập tức sinh con.....

Đứng nghe cả buổi, Đông Tâm liền thấy cả người tràn đầy u ám.

Mấy lời này quanh đi quẩn lại cũng chỉ là xung quanh chuyện hôn lễ của Tô Yến và Nhuế Thanh, sao lúc nãy cô lại nghe được tên của mình nhỉ? Việc này thì liên quan gì đến cô chứ? Chẳng lẽ do cô nghe nhầm?

Bên này Đông Tâm còn đang hoài nghi bản thân, bên kia Tô Minh Tâm lại tiếp tục nói, nói một hồi liền nói đến cô. "Cho nên em mới nói, Đông Tâm chính là sự lựa chọn tốt nhất. Không phải Tô Lịch mới xuất viện sao, Đông Tâm đương nhiên là sẽ lại nhàn rỗi rồi, để nó đi bồi ba mẹ Nhuế Thanh đi chơi là tốt nhất. Phải rồi, việc hẹn gặp mặt ăn cơm rồi thì đặt khách sạn nhà hàng gì đó cũng để nó làm luôn đi, dù sao con bé cũng chỉ là một bà chủ gia đình, không kiếm ra tiền, thời gian rảnh lại nhiều, để nó đi là phù hợp nhất. Nếu con bé làm tốt, chị liền giao hết mọi việc chuẩn bị hôn lễ giao luôn cho nó, không phải chị sẽ càng bớt việc sao?"

Đông Tâm nghe đến đây liền hơi nhíu mày. Theo lý thuyết, nếu Tô Yến và Nhuế Thanh kết hôn, cô thân là mợ nhỏ, về tình về lý đều nên giúp đỡ một tay. Nhưng vì sao khi nghe những lời này của Tô Minh Tâm cô lại thấy khó chịu như thế chứ? Cái quái gì gọi là "bà chủ gia đình nên cũng không có việc gì làm", nguyên cả ngày cô hết giặt giũ quần áo, lại cơm cơm nước nước, từng ấy việc còn không đủ sao? Chưa kể đến mấy việc vặt vãnh hàng ngày nữa, nếu bà chủ gia đình dễ làm như vậy, thì bà ta thử tự làm đi xem nào?

Mà chị cả ở trong phòng nghe vậy cũng nói: "Nghe cô nói kìa, không phải chính cô cũng là bà chủ gia đình cả ngày nhàn rỗi sao? Hơn nữa, việc này đâu phải chỉ cần cô nói thôi là được, còn phải xem Đông Tâm có thời gian, rồi thì con bé có đồng ý không đã chứ?"

Tô Minh Tâm đáp: "Ôi dào, việc này còn cần nói với con bé sao? Không phải Tô Lịch vẫn còn ở đây sao, đàn ông trong gia đình đã lên tiếng rồi, nó còn dám nói gì nữa chứ."

Đông Tâm vừa nghe liền khiếp sợ, Tô Lịch cũng đang ở đó sao? Tô Lịch vậy mà lại đang ngồi ngay ở đó! Con hàng Tô Lịch chết tiệt, ngồi ngay bên cạnh mà suốt từ nãy đến giờ không nói đỡ được cho cô câu nào. Cái gì mà "đàn ông trong nhà đã lên tiếng thì còn dám nói gì nữa", cô đây là bị bán vào Tô gia chắc?!

Nhưng chẳng còn cách nào, Tô Lịch bên trong vẫn không hé răng lấy nửa chữ. Mà Tô Minh Tâm ở bên cạnh vẫn tiếp tục lải nhải: "Cơ sở kinh tế chính là nhân tố quyết định đến kiến trúc thượng tầng. Em trai à, em là người kiếm tiền nuôi gia đình, con bé chỉ ở nhà không, mấy việc thế này nào đến lượt nó lên tiếng chứ? Phụ nữ bây giờ chính là số quá tốt, lại còn được hỏi ý kiến, nếu là ngày trước mà dám như vậy chắc chắn sẽ bị ăn no đòn rồi."

Tô Minh Tâm vừa dứt lời, liền nghe Tô Minh Nguyệt chỉ hận rèn thép không thành sắt nói: "Lão Nhị ơi là Lão Nhị, cái quan điểm vặn vẹo này của cô là thế nào vậy? Cô đây là đang sống ở nông thôn vào cuối thập niên 60 à? Mấy lời nói như vậy sao có thốt ra từ miệng cô chứ. Lại nói, cô cũng sinh con gái, có phải sau này sau này Tiểu Ảnh nhà cô gả đi rồi thì sống chết thế nào cũng là mặc kệ nó phải không?"

"Tiểu Ảnh sao có thể giống như vậy được chứ? Tiểu Ảnh nhà em còn có cả của hồi môn đấy. Hơn nữa con bé còn có thể tự kiếm tiền được. Còn Đông Tâm ư? Của hồi môn năm đó của Đông Tâm có cái gì chứ? 8 vạn kia có mua đồ dùng trong nhà thôi còn không đủ, hiện tại nó lại mỗi ngày nằm nhà ăn chơi thoải mái, trong khi Tô Lịch thì làm việc mệt đến chết đi sống lại ở bên ngoài, nó nghe lời em trai là không đúng sao?"

Nghe nghe nghe cái em gái nhà bà í! Đông Tâm nghe đến đây, bức tường nhẫn nhịn trong lòng liền bị đánh sắp, vén cao tay áo, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ muốn lập tức xông vào xé nát miệng người đàn bà chanh chua kia. Nhưng tay Đông Tâm vừa cầm vào tay nắm của cửa liền bị sự lãnh lẽo của kim loại làm cho bình tĩnh trở lại. Lời nói lúc trước của Văn Tử vẫn còn quanh quẩn bên tai, "Nói tóm lại, cậu hãy nhớ kĩ một điều cho tớ, về sau cậu chịu khó nhường nhịn bà ấy nhiều một chút, đừng làm khó Tô Lịch là được."

Đúng, không thể làm khó Tô Lịch được. Cô không thèm quan tâm đến người nhà kia có vấn đề gì, nhưng nể tình mặt mũi của Tô Lịch, cô nhịn. Không thể lặp lại sai lầm lúc ở bệnh viện được, tuy rằng bà chị hai này nói chuyện rất muốn đấm, nhưng nhỡ may........

Người kia hồi xưa cũng từng giúp đỡ đám cưới của cô với Tô Lịch thì sao? Hơn nữa nghe giọng điệu của bà ta thì từng câu từng chữ đều là vì mặt mũi của Tô Lịch, chẳng lẽ vì như vậy nên Tô Lịch mới không tiện lên tiếng?

Đông Tâm hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu một hơi nữa, không ngừng tự nói với mình nhịn, nhịn, nhịn, cô không còn là cô tiểu công chúa trong lòng ba mẹ nữa, năm nay cô đã 30 tuổi rồi, cô cần phải học sự thành thục ổn trọng nhìn về phía đại cục. Nhưng ba mẹ cô đâu có trêu chọc ai chứ? 8 vạn đồng, đối với Tô gia có thể không là gì cả, nhưng đối với ba mẹ cô, số tiền này thực sự không hề dễ dàng gì.

Mấy năm trước gia đình Đông Tâm vì mua nhà nên đã tiêu hết tiền tiết kiệm, trước khi cô trọng sinh, trong nhà vẫn còn đang nợ tận 3 vạn đồng. Lúc ấy là năm 2009, mà dựa theo thời gian sau khi cô trọng sinh, thì chỉ hai năm sau cô đã kết hôn rồi. Vậy mà khi đó ba mẹ lại lấy ra tận 8 vạn cho cô làm của hồi môn, số tiền đó chứa biết bao nhiêu gian khổ khỏi cần nói cũng biết.

Nghĩ đến 8 vạn này là kết quả của biết bao mồ hôi và nước mắt của ba mẹ, Đông Tâm liền không nhịn được cay cay khóe mắt. Nhưng cánh tay đang nắm trên tay vặn kia vẫn từ từ hạ xuống.

Mà ở bên kia cánh cửa, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tô Minh Tâm thấy cả chị gái và em trai đều không tiếp lời mình liền cho rằng mình đúng, lại rầm rì nói tiếp: "Cứ để Đông Tâm ở nhà mãi như vậy cũng không phải là cách, nói muốn sinh con mà mãi vẫn không thấy có động tĩnh gì, không phải là có bệnh gì rồi đó chứ? Nếu không thì hôm nào tìm cơ hội đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra một lần xem sao? Nếu thật sự không được thì nên ly hôn luôn, không thể để em trai chậm trễ việc nối dõi tông đường được. A đúng rồi, chị có một người hàng xóm con gái năm nay vừa tròn 24 tuổi, Tô Lịch chú xem xem rồi hôm nào qua nhà chị chơi một chút coi sao."

Tay Đông Tâm vừa mới buông ra liền nắm chặt lại, nghiến răng kèn kẹt. Mọe nó chứ, bà chị hai này thật đúng là không còn gì để nói. Cô còn chưa ly hôn đâu, vậy mà đã nhanh nhanh chóng chóng muốn giới thiệu đối tượng rồi?!!! Nếu đến nước này rồi mà bà đây còn nhịn được thì bà đây không phải họ Đông nữa!!!!!!!!

Nghĩ đến đây, Đông Tâm cắn chặt rằng thầm nghĩ dù chết cũng phải xông vào, nhưng chân vừa giơ lên, lại nghe một giọng nói khác từ bên trong vọng ra: "Chị hai."

...... Là Tô Lịch.

Đông Tâm vừa nghe, động tác mở cửa trên tay liền cứng đờ, theo bản năng, cô liền cảm thấy nhất định Tô phiền phức chuẩn bị ra đại chiêu. Quả nhiên, ngay sau đó Đông Tâm liền nghe được Tô Lịch dịu giọng êm tai nói: "Chị hai đã lớn tuổi rồi, cho nên một số việc xảy ra lúc em kết hôn năm đó chắc chị cũng không nhớ rõ. Lúc đó, bởi vì một số nguyên nhân phức tạp, nên hạng mục trên tay em đột nhiên bị đình chỉ, sau đó lại không hiểu tại sao lại bị cuốn vào việc ân sư nhận hối lộ phải chịu án tử, bị buộc từ chức. Lúc ấy, em liền coi như bị liệt vào sổ đen của toàn bộ cái vòng luẩn quẩn ấy rồi."

"Chướng mắt công việc mới, lại bị giới giám định châu báo cho vào sổ đen. Hừ, cái gì mà giáo sư trẻ tuổi nhất, cái gì mà thiên tài giám định chứ, đến tận lúc đó em mới biết tất cả đều là hư vô hết. Điều chân thật nhất ư? Chính là cái cảm giác đau đớn khi ngã từ trên cao xuống."

"Những người đã từng là bạn bè là đồng nghiệp, vậy mà nói trở mặt liền trở mặt, khoa trương nhất chính là hôm đó tình cờ gặp được đối tượng xem mắt, cô ta vừa thấy em liền như thấy quỷ, lập tức lôi kéo tay mẹ cô ta quay đầu tông cửa mà chạy. Em chính là trong tình huống như vậy gặp được Đông Tâm.......không tiền, không việc, cả người trong trạng thái dở sống dở chết."

"Chính là cô ấy từng chút kéo em ra khỏi vũng lầy đó. Cũng chính là cô ấy ở thời điểm em nghèo túng nhất mà vẫn đồng ý kết hôn với em. Lúc chúng em đi đăng kí kết hôn, ngoài căn hộ đơn bé xíu kia ra thì chả có gì cả. Sau khi bọn em nhận giấy đăng kí trở lại nhà cô ấy, mẹ cô ấy đã kéo em vào phòng rồi lặng lẽ đưa cho em cuốn sổ tiết kiệm bên trong có 8 vạn đồng của bà ấy, nói số tiền này là do bán căn nhà của bà ngoại cô ấy để lại ở dưới quê, nói là cho em lấy ít tiền để đi mua nhà, còn bảo em đừng nói với Đông Tâm là tiền này do bọn họ cho, sợ con gái thấy tủi thân trong lòng."

"Chị hai à, chị biết tâm trạng lúc đó của em là như thế nào không? Em lúc đấy chính là thật muốn CMN ôm lấy mẹ vợ mà khóc. Mọi người đưa bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là số tiền này chính là phần lớn số tiền trong sổ tiết kiệm của bà ấy rồi. 8 vạn này, đối với chị có thể chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng đối với Đông gia lão thái thái thì đây chính là nhà tổ của bà ấy! Mãi sau đó bọn em mới biết, bà ấy vì chuyện bán nhà tổ này mà còn cãi nhau với người nhà mẹ đẻ một trận. Đây chính là 8 vạn mà chị nói dù để mua đồ dùng trong nhà cũng không đủ đấy!"

"Còn về Đông Tâm, từ ngày bọn em kết hôn thì đúng là cô ấy liền không ra ngoài làm việc nữa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ấy không kiếm tiền. Mỗi tháng cô ấy đều nhận rất nhiều đơn đặt hàng của mọi người, vẽ minh họa cho người ta, hôm nào cũng phải thức đến 1, 2h sáng, mà sáng hôm sau lại phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho em. Bây giờ bọn em mua được căn hộ chung cư có hoa viên, hơn một nửa đều là công sức của cô ấy. Cho nên, cô ấy hoàn toàn không phải như chị nói, cô ấy vì cái nhà này đã phải trả giá rất nhiều, cho nên em sẽ không thay cô ấy đưa ra bất kì quyết định nào. Nếu cô ấy có thời gian, bằng lòng giúp chị cả thì giúp. Mà nếu cô ấy không muốn thì em cũng sẽ không miễn cưỡng, cũng sẽ không trách móc cô ấy nửa câu."

"Bởi vì từ trước đến này cô ấy không phải là món đồ thuộc quyền sở hữu của em, cô ấy chính là bảo bối trong lòng em."

Nghe đến câu cuối cùng, Đông Tâm rốt cục không nhịn được, đứng ngoài cửa khóc không thành tiếng. Khóc vì tấm lòng của cha mẹ, vì Tô Lịch, cũng vì bản thân mình.

Thực ra không chỉ một lần Đông Tâm đặt tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc cô có gì tốt mà đáng để Tô Lịch đối xử với mình như vậy. Cô đã từng nghĩ có khi nào là mình cho Tô Lịch ăn bùa mê thuốc lú gì đó, cũng từng nghĩ chẳng lẽ do thẩm mỹ của Tô Lịch quá mức kì lạ, nhưng trăm đoán vạn đoán cũng không thể ngờ được, hóa ra chân tướng là như thế này.

Cô tự cảm thấy bản thân là một người rất không ra gì, nhưng không ngờ trong mắt Tô Lịch cô lại là trân bảo. Nghĩ đến đây, Đông Tâm đột nhiên lại muốn cười, từ khi nào cô lại trở nên mỏng manh dễ vỡ như thế chứ. Khóc khóc cái lông, Tô phiền phức đã giúp cô vả miệng chị hai như thế, cô hẳn là nên vỗ tay sung sướng mới đúng.

Cân nhắc như vậy, Đông Tâm lau khô nước mắt trên mặt mình, lại nghe giọng nói Nhuế Thanh vang lên đằng sau: "Chị Đông, chị đứng canh ngoài cửa làm gì thế này?"

Đột nhiên nghe được giọng nói, Đông Tâm liền giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn liền thấy Tô Yến và Nhuế Thanh đang dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô, mà cùng lúc đó trong phòng cũng vang lên một trận ồn ào, hiển nhiên là người bên trong cũng đã nghe được động tĩnh bên ngoài.

Lần nọ, Văn Tử và Đông Tâm nói chuyện phiếm, nói nói nói liền nói đến chuyện Tô Lịch và Đông Tâm kết hôn. Văn Tử vô cùng khó hiểu nói: "Thật ra tớ vẫn không tài nào hiểu được lý do hai cậu kết hôn gấp gáp như vậy. Ban đầu tớ còn tưởng là do cậu có thai, nhưng theo tình hình hiện tại thì hình như cũng không phải. Thế rốt cuộc lúc đó sao cậu lại gấp rút như thế? Lúc đó hình như công việc của Tô Lịch cũng bắt đầu khôi phục lại quỹ đạo rồi đúng không? Nếu cậu cố gắng chờ thêm một năm, tiết kiệm đủ tiền, thì việc gì phải ở trong căn phòng tân hôn chật chội kia chứ?"

Lúc đó Đông Tâm đã trợn trắng mắt nói: "Cũng chính vì công việc của anh ấy sắp thuận lợi lại cho nên tớ mới phải gấp rút kết hôn đó! Dệt hoa trên gấm ai mà không làm chứ? Tớ chính là muốn ở thời điểm anh ấy nghèo khó nhất mà đề nghị kết hôn, đây còn không phải chính là hành động đưa than ngày tuyết sao? Có như thế, anh ấy mới nhớ đến tớ cả đời, cả đời sẽ đối xử tốt với tớ!"

Văn Tử nghe xong liền phục sát đất trước tầm nhìn xa trông rộng của Đông Tâm.

Nhưng, chân tướng lại là........

Một ngày nọ, Đông Tâm cùng thái hậu nhà mình cùng nhau gói sủi cảo. Đang gói gói gói, đột nhiên mẹ Đông hỏi: "Nghe nói, sắp tới hạng mục kia của Tô Lịch sẽ lại được tiếp tục tiến hành đúng không?"

Đông Tâm ừ một tiếng, thuận miệng kể: "Bận đến chân không chạm đất. Nếu cho anh ấy thêm đôi cánh chắc anh ấy bay thẳng lên trời luôn mất."

Nghe vậy, mẹ Đông lập tức ném luôn cái vỏ sủi cảo trong tay xuống, lời lẽ hùng hổ chính đáng nói: "Vậy lập tức kết hôn luôn đi!!"

Đông Tâm líu lưỡi: "Cái gì? Mẹ à, mẹ chuyển đề tài thì đừng có chuyển nhanh như vậy chứ, trái tim con không theo kịp a."

Đông thái hậu nghe xong liền giật luôn miếng vỏ sủi cảo trong tay Đông Tâm ném đi, dí đầu con gái nói: "Con xem con ngốc chưa kìa, nếu bây giờ không kết hôn, sau này cậu ta còn cần đến con nữa chắc? Ai da, đứa nhỏ này bây giờ chính là đang trong trạng thái bị đả kích, thấy hết được nhân tình ấm lạnh. Xem phản ứng của cậu ta, nhất định lúc đó đầu óc bị nóng hỏng rồi nên mới vừa mắt con. Nếu chờ cậu ta hoàn thành hạng mục kia, đầu óc thanh tỉnh trở lại, ngốc như con nghĩ gì mà còn có thể tiếp tục lọt mắt xanh của cậu ta nữa chứ? Thế nên, bây giờ thừa dịp đầu óc cậu ta đang say xe, lập tức kết hôn luôn đi!"

Đông Tâm: "........"

Mẹ à, mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!