Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 39: Tăng vương Pháp Minh (hạ) – Quốc yến Đại Chu (thượng)

Long Ưng hỏi:

- Hai người đấu sức thế nào?

Bàn công công nói:

- Cuộc đấu giữa họ bắt đầu từ khi Pháp Minh dùng pháp quyền của Tăng vương, bổ nhiệm cho Giả hòa thượng và Tiết Hoài Nghĩa làm chủ trì Bạch Mã tự, khiến Võ Chiếu đành phải đồng ý bổ nhiệm sau khi sự việc đã thành, có thể nhận ra cái hay trong chuyện đó. Giờ đây Phật môn gần như bị thế lực Pháp Minh quét sạch, không ai dám nói gì. Giờ đây Từ Hàng tĩnh trai chỉ còn cách phái Đoan Mộc Lăng ra, xem có thể hồi thiên hữu thuật hay không. Mà việc này chính là ý của Pháp Minh khi bổ nhiệm Tiết Hoài Nghĩa trước đó. Pháp Minh có ma lực phi phàm. Nếu như có thể thu phục Đoan Mộc Lăng làm đối tượng sửa Hoan Hỉ Thiện cho y, không những có thể đột phá ở Thiền Công, mà danh tiếng của Từ Hàng tĩnh trai nhất định cũng sẽ mất hết. Bạch đạo võ lâm mất đi lãnh tụ tinh thần, có lẽ sẽ không gượng dậy nổi. Dã tâm của Pháp Minh không thua gì Võ Chiếu.

Long Ưng lại hít vào một hơi. Cuối cùng hắn đã hiểu được nguyên nhân tại sao Võ Chiếu gợi ý hắn tặng Tỉnh Trung Nguyệt cho Vạn Nhận Vũ. Bởi lẽ nỗi lo khẩn cấp của Võ Chiếu không phải là vấn đề người thừa kế hoàng tự. Thậm chí không phải là “Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp” nước xa không cứu nổi lửa gần nữa, mà là phải đối phó với sự uy hiếp của Pháp Minh. Có thể tưởng tượng được rằng, nếu thiên hạ hỗn loạn, ví dụ Võ Thừa Tự cho Lý Đán làm Thái tử, Pháp Minh nổi dậy, sự thay đổi do điều đó gây ra không ai có thể dự đoán trước được.

Bàn công công vui vẻ nói:

- Tiểu tử ngươi đúng là gặp thời, sự xuất hiện của ngươi đã phá vỡ sự cân bằng thế lực giữa Võ Chiếu và Pháp Minh.

Long Ưng cười khổ:

- Ta có ảnh hưởng lớn đến vậy sao?

Bàn công công nói:

- Nghĩ thử mà xem! Giả sử ở giữa Võ Chiếu và Pháp Minh mọc thêm một tên Hướng Vũ Điền, thì sẽ trở thành cục diện thế nào? Nếu ta là bất kỳ bên nào, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức kéo ngươi về. Pháp Minh đã không giết hại được ngươi thì đành phải đưa ra kế hoãn binh. Từ đó giết người diệt khẩu, để ngươi không thể truy tìm thân phận chủ mưu của y từ chỗ Tiểu Phật Gia. Nếu có một ngày ngươi có thể trừ Pháp Minh, ngươi có đòi Võ Chiếu gả Thái Bình công chúa cho ngươi cũng không thành vấn đề.

Long Ưng thở dài nói:

- Điều này tiểu đệ không có phúc hưởng rồi.

Bàn công công nói:

- Giờ đây có thể nói rằng không ai có thể khống chế được Pháp Minh, bao gồm cả Võ Chiếu cũng vậy. Còn ngươi đã trở thành kỳ binh của bà ấy, cũng trực tiếp khiến ta gặp lợi. Vì vậy bà ấy gả Nhân Nhã cho ngươi, chính là để ngươi không có dị tâm. Tình hình rất phức tạp. Cách duy nhất là đi đến đâu hay đến đó, tùy cơ ứng biến. Nếu như ngươi đứng vững ở trận tuyến của Võ Chiếu, thiên hạ Lý Đường sẽ có một đường sống. Nếu như Pháp Minh thay Võ Chiếu, thiên hạ sẽ có một bộ mặt khác.

Long Ưng chán nản nói:

- Nếu như bị Pháp Minh vạch trần thân phận Tà đế của ta, thì chẳng cần đánh cũng xử lý được ta.

Bàn công công tức giận:

- Đừng tự coi nhẹ mình, năm xưa ai mà không biết Hướng Vũ Điền là Tà đế, nhưng y sống tới 200 tuổi vẫn nở mày nở mặt, không thấy bạch đạo võ lâm dám gây gổ với y. Ninh Đạo Kỳ và những người khác gặp y đều phải khách sáo. Chỉ cần Võ Chiếu không phát động lực lượng triều đình đối phó với ngươi, bản thân ngươi lại không kém cỏi, thiên hạ có ai làm gì được ngươi chứ? Nếu như Pháp Minh dùng cách này để đối phó với ngươi, nhất định đây là cùng đường mạt lộ, không còn cách nào mới phải dùng hạ sách này.

Rồi ông ta lại nói:

- Ta còn phải trở về điện Quan Phong xem thuộc hạ có làm hỏng chuyện gì không. Ngày mai có cơ hội ta sẽ tìm ngươi nói chuyện. Phần lớn thời gian ban ngày ta đều ở Thượng Thực Trù, buổi tối thì ở đại cung Giám Viện. Cần phải nhớ Nhân Nhã là thứ ai cũng muốn có được, phải bảo vệ nàng ấy cho tốt.

Nói xong ông ta liền rời đi.

Tiếng cười vang lên, ba cô gái không nhịn nổi, cười đến độ gập cả người, Nhân Nhã cười lớn nhất.

Long Ưng lúng túng nói:

- Khó coi lắm sao?

Lệ Lệ thở gấp:

- Không phải là khó coi, mà là xấu xí, khiến phu quân đại nhân của bọn thiếp giống như một tên làm xiếc vậy.

Tú Thanh nói:

- Đúng là không tự nhiên, nhưng chẳng còn cách nào nữa! Bộ quần áo mặc trong quốc yến này là do người ta đưa tới, đành phải mặc thôi.

Nhân Nhã cười giậm chân nói:

- Lệ tỷ Thanh tỷ! Sao chúng ta có thể để phu quân đại nhân xấu mặt trước mọi người chứ, mau nghĩ cách đi!

Thấy Nhân Nhã sốt sắng như vậy, Long Ưng để ý, và đã hiểu lý do.

Bộ lễ phục này vốn không xấu, là yến phục của thân vương tam phẩm trở lên, là một bộ áo bào màu tím, chiếc mũ làm bằng da hươu, cổ uốn khúc, vải đỏ thẫm phủ tới đầu gối, giày da chim, áo choàng dát vàng.

Vấn đề nằm ở bản thân hắn.

Khi hắn đối diện với giai nhân, ngay lập tức trở lại phong thái vô lại, háo sắc, chỉ muốn nhào vào họ. Đến khi mặc lên người bộ quan phục trang nghiêm, nếu không dùng câu “vượn đội mũ người” để hình dung thì không còn điều gì chuẩn xác hơn nữa.

Long Ưng bèn giơ ngón tay trỏ lên rồi nói:

- Ba vị kiều thê khỏi lo, tiên nhân nhất định sẽ có diệu kế.

Nhân Nhã nói:

- Đúng là chỉ có chàng mới còn tâm trạng nói đùa, người ta lo lắng lắm đây.

Lệ Lệ và Tú Thanh thì lắc đầu không tin.

Long Ưng mỉm cười nói:

- Ta biết làm phép đấy.

Rồi hắn chầm chậm quay người đi, hít vào một hơi thật sâu, vận chuyển ma công một chu thiên, rồi quay ra nhìn về phía ba cô gái.

Nhân Nhã là người đầu tiên “a” lên một tiếng.

Lệ Lệ và Tú Thanh thì nhìn ngớ người ra.

Thực ra họ chưa từng nhìn thấy dung mạo này của Long Ưng. Hai mắt hắn sáng ngời, sâu sắc không thể đoán định nổi, dường như cả cơ thể trông cao hơn. Trong tư thế bễ nghễ thiên hạ còn ẩn chứa một sự thoát tục thần kỳ không thể tả nổi, khiến họ không còn thời gian để đi để ý liệu hắn có hợp với bộ trang phục hay chưa.

Khóe miệng Long Ưng lộ ra một nụ cười ngạo nghễ, như hiểu được tất cả mọi điều, giả bộ quát:

- Ba cô gái kia đến đây ngay cho ta, để ta đây tìm chút khoái lạc trên người các ngươi.

Vừa nói xong, hắn ngay lập tức trở lại bộ dạng vô lại trước đó.

Ba cô gái vẫn ngớ ra, không tin vào sự thay đổi vừa rồi trên cơ thể Long Ưng.

Nhân Nhã ào vào lòng hắn, rồi thẹn thùng nói:

- Ưng gia đâu còn thời gian tìm khoái lạc chứ, mà cứ trêu chọc người ta.

Còn Lệ Lệ và Tú Thanh thì kêu lên không chịu.

Long Ưng bèn xin lỗi:

- Là ta không tốt, ta biểu đạt hơi thái quá. Ha! Đêm còn dài lắm, ngày mai có thể đến làm việc ở Ngự Thư Phòng muộn hơn một chút, nhất định sẽ làm cho ba vị phu nhân hài lòng, vui vẻ.

Nhân Nhã nghe xong mới bỏ hắn ra.

Long Ưng nói:

- Tối nay ai hầu bổn gia tắm rửa thay áo đây?

Nhân Nhã chỉ vào mũi mình, làm điệu bộ nhí nhảnh đáng yêu với hắn.

Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại, một dáng điệu rất tự nhiên ngây thơ của nàng, mà thắng cả thuật mê hồn của Thái Bình công chúa.

Sau khi thân mật với từng người một, lấy lại ý chí chiến đấu kiên cường, rời khỏi Cam Thang Viện, Long Ưng đi về phía điện Quan Phong, nơi tổ chức quốc yến.

Ánh trời chiều lần đầu tiên xuất hiện sau trận tuyết lớn, màu đỏ rực khiến cho lớp tuyết dày trên ngôi điện lấp lánh ánh sáng. Không biết có phải do tâm trạng vui vẻ hay không, mà hắn cảm thấy cung Thượng Dương đẹp đến mức không gì sánh được. Mối quan hệ giữa hắn và Võ Chiếu đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.

Hai bên quảng trường Quan Phong đã đỗ đầy xe ngựa. Những chiếc xe đến để tham dự bữa tiệc vẫn nườm nượp đi tới. Tất cả Phi Kỵ ngự vệ đều được gọi đến, áo giáp mới mẻ, quất ngựa tuần tra và giữ trật tự.

Bốn phía quảng trường và trên thường thành đã đốt hàng trăm ngọn đuốc, ánh sáng rừng rực, chiếu rọi một góc trời. Hai bên cửa chính điện có các tháp đèn trúc, ở mỗi tháp, số đèn đến hơn 1000 ngọn, cao đến ba trượng, khiến cho cửa điện, đoàn xe và đám ngự vệ tấp nập đều tắm trong ánh sáng rực rỡ đèn màu, vô cùng đẹp đẽ. Ở giữa quảng trường xa xa, đã dựng lên từng tòa tháp pháo hoa pháo tép, ít nhất cao tới năm, sáu trượng, có thể tưởng tượng được uy lực của nó sau khi đốt lên, nhất định sẽ chiếu sáng cả Thần đô, có thể nhìn thấy từ phía đằng xa.

Long Ưng là một tiểu tử quê mùa, nên dù ma tính thông thiên, vẫn không thể hình dung nổi bữa tiệc lại hoành tráng đến như vậy. Hắn nhất thời hơi e sợ, đang do dự có nên quay đầu nhanh chóng chạy về Cam Thang Viện an toàn yên ổn hay không. Có nhiều người đến như vậy, thiếu hắn cũng không thành vấn đề. Dù sao không làm tròn trách nhiệm một ngày, nhiều lắm Võ Chiếu cũng chỉ trách nhẹ vài câu. Nhưng hắn lại lờ mờ cảm thấy tình hình thực tế không phải như vậy. Đột nhiên như cảm nhận được điều gì, hắn quay đầu nhìn lại.

Một người đàn ông dáng dấp như ngọc thụ lâm phong, hiên ngang lẫm liệt, đầy khí chất văn hóa đến bên cạnh hắn, nắm ngay lấy tay hắn, rồi thở dài:

- Không ngờ lại nhìn nhầm, Chủng Ma đại pháp quả không phải loại bình thường.

Người đó là Phong Quá Đình, kiếm sĩ Ngự Tiền của Võ Chiếu, danh sĩ tài năng xuất chúng nhất trong các học sĩ Bắc môn.

Long Ưng bị y áp giải vào quảng trường, hắn cười khổ nói:

- Đi đâu vậy?

Trên quảng trường đầy khách mời chưa vào điện, họ túm năm tụm ba nói chuyện cười đùa, không khí rất tấp nập. Thấy hai người đến, những người đó hoặc là mỉm cười chào, hoặc giơ tay gọi họ tới. Phong Quá Đình không ngừng đáp lễ, nhưng lại không dừng bước chân, dẫn Long Ưng đi qua quảng trường, đến một góc tường thành khá khuất, rồi mới buông tay hắn.

Phong Quá Đình nhìn hắn một hồi lâu, rồi lắc đầu thở dài:

- Trên thế gian còn nhân vật phong lưu như Long huynh, thật là không ngờ được.

Mặc dù Long Ưng bị ánh mắt sắc bén của y nhìn đến độ cả người khó chịu, nhưng từ khi gặp y, hắn đã có thiện cảm với y. Trong lòng hắn rất vui, bèn nói:

- Đây chính là điều mà tiểu đệ muốn nói trong lần đầu tiên gặp Phong công tử.

Phong Quá Đình nói:

- Long huynh khách sáo rồi.

Long Ưng nói:

- Ta còn phải cảm ơn Phong công tử đã cứu mạng tiểu đệ.

Phong Quá Đình vui vẻ cười:

- Long huynh không coi Quá Đình là kẻ thù giết thầy, Quá Đình đã rất vui rồi.

Long Ưng hừ một tiếng rồi nói:

- Tiểu đệ ghét nhất loại người giả tạo, hại người khác làm lợi cho mình. Lão Đỗ từ lúc đầu đã có dã tâm với tiểu đệ. Thực ra ông ta chưa từng để ta gọi ông ta là sư phụ, chỉ cho phép gọi ông ta là Đỗ tiên sinh.

Rồi hắn thuận miệng hỏi:

- Đã có học sĩ Bắc môn, nhất định phải có học uyển Bắc môn, ở đâu vậy?

Phong Quá Đình nói:

- Long huynh hiểu nhầm rồi. Cái gọi là Bắc môn, tức là Huyền Vũ môn ở đằng sau cung thành. Thánh thượng sửa đổi thành tên này, chiêu mộ một nhóm người. Quá Đình là một trong số đó. Rồi cho phép chúng ta ra vào vùng cấm từ Huyền Vũ Môn, đưa ý kiến cho Thánh thượng. Vì vậy mới được người ta gọi là học sĩ Bắc môn, không hề có những thiết bị của quan trường đâu.

Rồi y lại nói tiếp:

- Vừa rồi ta cố ý nắm lấy cánh tay của Long huynh, nhưng dù Quá Đình suy đoán thế nào, cũng không thể đoán được sự thâm sâu của Long huynh. Đó là một cảm giác thực sự đáng sợ, may mà Long huynh không phải kẻ địch của Quá Đình.

Long Ưng ngạc nhiên nhận ra, học sĩ Bắc môn là những phần tử mưu trí mà Võ Chiếu bồi dưỡng, là công cụ chấp chính quan trọng trong tay bà ta.

Hắn nói:

- Phong công tử biết rõ về tình hình của tiểu đệ mà.

Phong Quá Đình cười:

- Chiều nay Quá Đình vừa tới kinh thành, được Thánh thượng triệu kiến ngay lập tức. Ta dùng nửa canh giờ để báo cáo, nhưng nói về ngươi lại dùng cả một canh giờ, đến tận khi Thánh thượng nói rằng Quá Đình có thể tin tưởng Long huynh tuyệt đối. Ta thật sự không dám tin vào tai mình nữa. Ta mà lại có thể tin tưởng Ma môn Tà đế sao? Đến bây giờ gặp được Long huynh, ta mới bái phục sát đất con mắt nhìn người của Thánh thượng.

Long Ưng ngạc nhiên hỏi:

- Ta thì có gì đáng để bàn chứ?

Phong Quá Đình thật thà:

- Điều này phải bắt đầu nói từ nhiệm vụ cơ mật của Quá Đình.

Long Ưng nhớ tới trong cung có nhiều loại cấm kỵ, bèn vội đáp:

- Đã là cơ mật, vậy thì tốt nhất công tử đừng tiết lộ.