Long Ưng đặt ống đầy tên xuống đất, rồi rút ra một cây, đưa lên dây, chưa ngắm đích đã kéo căng hết cỡ.

“Vù” một tiếng, mũi tên lao ra, trúng vào hồng tâm của cái bia cách đó một nghìn rưỡi bước.

Cả Tương phu nhân và những người khác đều phải trầm trồ khen ngợi.

Những người có mặt ở đây đều là những người giỏi bắn tên, nếu muốn bắn trúng bia, thì có một nửa trong số họ làm được. Nhưng nhất định sẽ không được chuẩn, bắn gần vào hồng tâm đã gỏi lắm rồi, và nhất định phải giơ cung lên phía trên, rồi bắn theo hình vòng cung, nếu bắn theo đường thẳng như Long Ưng, thì tên chưa đến đích đã rơi xuống đất mất.

Long Ưng đang muốn thừa thế truy kích, tiếp tục trêu ghẹo Tương phu nhân trước mặt mọi người, thì tiếng vó ngựa đã từ xa vang tới.

Mọi người dường như biết rằng người đến là ai, Thiên Bàng thì lộ ra vẻ bất an, Cao Kỳ Trạm thì trở nên dịu dàng, còn có chút kỳ vọng.

Long Ưng giả bộ hiếu kỳ, quay đầu nhìn, suýt nữa thì kêu lên kinh ngạc, đúng là việc này chưa xong, việc khác đã tới.

Một con ngựa lao băng băng qua cửa lũy, phóng nhanh về phía họ. Kỵ sĩ bên trên lưng ngựa mặc một chiếc áo choàng đen và đội nón. Nàng mặc bộ quần áo võ sĩ bó sát người màu xanh da trời. Bên trong chiếc nón có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt trần lạnh như băng. Nhưng Long Ưng biết rằng dưới ánh nhìn lạnh như băng đó là một con tim đang rực cháy.

Vạn Sĩ Cơ Thuần.

Giờ đây Long Ưng chỉ biết cầu thần bái phật, hi vọng nàng nể tình cũ, mà không làm theo đúng phép công. Có bí nữ ở đây, muốn chạy cũng không được.

Chớp mắt, Vạn Sĩ Cơ Thuần đã đến trước mọi người chừng hơn mười bước. Nói dừng là dừng, con tuấn mã dựng đứng hai chân lên. Ánh mắt sắc lạnh như dao của nàng nhìn về phía Long Ưng, không nói một lời nào.

Long Ưng đành phải nhìn lại nàng.

Khi vó trước của con ngựa chạm đất, gần như mọi người đều rất bất ngờ, nàng bèn quay đầu ngựa, rồi đi mất, giống như chỉ đột nhiên đi tới đây vậy.

Cao Kỳ Trạm muốn gọi nàng, nhưng cuối cùng không thốt nên lời, đành chán nản thở dài.

Long Ưng nhìn theo nàng ra ngoài cửa thành, rồi mới thở phào, giả bộ không hiểu nói:

- Cô gái xinh đẹp đó là ai vậy?

Tương phu nhân nói:

- Để sư phụ ta cho ngươi một lời khuyên. Có câu là “đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma”, ngươi đừng nghĩ bậy bạ về nàng ấy.

Long Ưng thầm nghĩ, nếu không tỏ vẻ hiếu kỳ thì thật bất thường, bèn nói:

- Nàng ấy vừa nhìn đã quay đầu bỏ đi, không cần kiểm tra những kỹ năng khác của ta sao?

Tương phu nhân điềm đạm nói:

- Hình như ngươi rất muốn lấy được nhiệm vụ này?

Long Ưng mỉm cười:

- Sư phụ vạn tuế, đến tận bây giờ, đồ nhi vẫn chưa biết là nhiệm vụ gì, chỉ biết rằng có thể ở cùng sư phụ ngày đêm trong vòng ba tháng, để tiểu đồ có thể tận chữ hiếu với sư phụ mà thôi.

Rồi hắn lại nói:

- Ta đạt rồi chứ?

Tương phu nhân ở trong Trích Tiên Các, một trong bốn các. Không phải tên các là do nàng thay đổi hay không, mà lại rất hợp với vẻ đẹp của nàng.

Điểm độc đáo nhất của Trích Tiên Các, là toàn bộ kiến trúc nằm ở điểm cao nhất của núi, mặc dù bên ngoài có tường, nhưng lại xây ở điểm thấp trên sườn dốc nên từ trong các nhìn ra ngoài hoàn toàn không nhìn thấy tường bao quanh, mà tầm mắt lại rất rộng.

Trích Tiên Các có bốn nhà, nằm ở phía đông bắc soái lũy phải, lưng dựa vào núi, phía sau có thác đổ tạo nên cảnh tượng rất đẹp.

Nhà đầu là phòng khách, thứ hai là phòng trà, rộng rãi, phía trước có hành lang, những cột nhà lớn, có khắc các họa tiết long phượng. Trong phòng có cửa sổ chạm đất, năm cây trụ chính, mái hiên uốn khúc. Chính giữa có một câu đối. Một bên là “Tiểu lâu dung ngã tĩnh”, bên kia là “đại địa nhâm nhân mang”, hàm ý hết sức sâu sắc.

Hai gian sau là hậu đường và phòng ngủ, có lối đi nhỏ và khu đường nối với nhau. Hai bên còn có nhà bếp và phòng tắm. Trong nhà lát gạch vuông, bên ngoài có giếng trời và đường đi được lát bằng đá.

Mặc dù Trích Tiên Các là một nơi cổ kính, là một thánh địa giữa nhân gian, nhưng điểm hấp dẫn nhất vẫn là một đám mỹ nữ đang được luyện tập ở đây. Họ là những tỳ nữ của Tương phu nhân, nhưng Long Ưng nhận ra đây là những thiếu nữ được lựa chọn kỹ càng, mua từ khắp nơi, để Tương phu nhân “đào tạo thành tài”, trở thành vũ khí bí mật của Đại Giang Liên.

Tương phu nhân ở trong phòng trà ăn cơm trưa, đến khi đã cơm no rượu say, nàng mới thay đồ thường phục rồi ra ngoài với hắn, trên người ngào ngạt mùi thơm sau khi tắm.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, sức hấp dẫn của Tương phu nhân với hắn chưa bao giờ thuyên giảm.

Long Ưng nói một cách quen thuộc:

- Bao giờ thì sư phụ mới cho đồ nhi gần gũi?

Tương phu nhân tì hai tay lên bàn, đỡ lấy cằm, đôi mắt sáng nhìn hắn rồi nói:

- Đối với phụ nữ, ngoài việc dính chặt lấy họ, ngươi còn chiêu gì nữa?

Long Ưng cố ý làm ra vẻ nghiêm túc:

- Dính chặt lấy họ là môn cơ bản nhất của tất cả những chiêu thức khác, ít nhất còn tốt hơn là không có cơ hội gì. Người ta có ba suy sáu vượng, mỹ nữ cũng có lúc không làm chủ được lục thần, chỉ cần bám dính đến khi đối phương động lòng, là có thể tiến quân vào rồi. Nói không chừng có một ngày, sư phụ sẽ thất thân trong tay tiểu đồ như vậy đấy. Ha ha!

Tương phu nhân nói:

- Ngươi là đồ vô lại, ăn nói không lựa lời, là do tính ngươi như vậy, hay là do ngươi đóng giả?

Long Ưng nói:

- Tiểu đồ có mấy gương mặt, gương mặt mà sư phụ nhìn thấy là gương mặt thật.

Tương phu nhân lườm hắn rồi nói:

- Sư phụ bắt đầu hiểu ra tác dụng của việc bám dính của nhà ngươi rồi, tức là không bỏ qua một cơ hội nào. Nhưng tốt quá lại hóa lốp, nếu như để ngươi đi thực hiện nhiệm vụ với cái cách đó, thì đảm bảo ngày đầu tiên đã bị Thương Nguyệt Lệnh đuổi ra khỏi Phi Mã Mục Trường.

Long Ưng ngớ người:

- Phi Mã Mục Trường?

Tương phu nhân đứng dậy nói:

- Đi theo sư phụ.