Quân thủ thành lặng lẽ tỉnh dậy, chuẩn bị cho cuộc chiến tranh quyết định thắng thua đang đến gần.

Từ khi hơn hai trăm chiến sĩ Bạch Tộc đến viện trợ, cuối cùng những chiến sĩ Ưng tộc và Mông Xá tộc đã được thở phào, trở về vương bảo nghỉ ngơi, sống được mấy ngày với cuộc sống bình thường. Đến giờ mọi người đều rất tỉnh táo, đầy lòng tin và sức lực để quần nhau với địch.

Hai nghìn chiến sĩ của Thi Lãng tộc, đều là những chiến sĩ tinh anh, chưa có cơ hội để chiến đấu. Chỉ nghỉ ngơi một, hai canh giờ sau, đã xóa tan những mệt mỏi sau cuộc hành trình, ở vào trạng thái chiến đấu đỉnh cao.

Sau khi Long Ưng nói ra kế hoạch ứng chiến, Bì La Các, Trạch Cương và Dạ Tê Dã lại gọi thuộc hạ của mình xuống để mở cuộc hội nghị tóm tắt đơn giản. Những thủ lĩnh mà Bạch Tộc đề cử ra cũng tham dự, sau đó truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới, nhất định phải làm cho mỗi người đều hiểu được cương vị và nhiệm vụ của mình. Bì La Các và Trạch Cương cùng chỉ huy thực chiến khi lâm trận, đưa ra hiệu lệnh chỉ huy.

Sau khi họp xong và chuẩn bị toàn lực, chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là đến đêm. Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã, Bì La Các và Trạch Cương đều tới quảng trường ở giữa tường vương bảo và chính điện, quan sát thực tế tình hình. Phong Quá Đình đi từ thành lâu xuống.

Bì La Các trêu chọc:

- Xá muội có thổ lộ tâm tình với Đình Ca không? Có thể tiết lộ một chút với ta, để ta hiểu thêm về xá muội không.

Mọi người đều cười, chỉ Long Ưng là chau mày không nói gì.

Thần sắc Phong Quá Đình cũng rất nghiêm nghị, nói nhanh:

- Ta và công chúa không nói gì với nhau, bởi lẽ dường như não của ta không chịu sự khống chế của ta nữa, nó nghĩ tới rất nhiều khả năng mà kẻ địch có thể thực hiện.

Mọi người không cười nữa.

Mịch Nan Thiên nói:

- Nghĩ ra vấn đề mới sao?

Phong Quá Đình nói với Long Ưng:

- Đại kế ứng phó với kẻ địch của ngươi thế nào?

Long Ưng cười khổ:

- Chỉ có thể ứng phó với đợt tấn công pháo lửa độc đầu tiên của địch thôi.

Phong Quá Đình nhìn hắn thật lâu rồi nói:

- Ngươi cũng nghĩ tới rồi.

Long Ưng thở dài nói:

- Đây là lần thứ ba Đan Nhiễm đại quỷ chủ nhắc nhở chúng ta, nói với chúng ta rằng tuyệt đối không được coi thường Tông Mật Trí. Hai lần trước đều có thể khiến chúng ta nghịch chuyển tình thế bất lợi. Hi vọng lần này cũng không ngoại lệ.

Mọi người cảm thấy một cảm giác rất lạ.

Vừa rồi Trạch Cương được Vạn Nhận Vũ kể về thân phận kỳ bí của Nguyệt Linh, nên khi nghe thấy chuyện này, chưa hề có sự chuẩn bị tâm lý, cảm giác mạnh mẽ hơn hẳn những người khác.

Cuộc chiến xuyên thời gian của Đan Nhiễm đại quỷ chủ và “Quỷ Tôn” Tông Mật Trí đã đến thời khắc quyết định. Thắng bại của họ quyết định trực tiếp đến vận mệnh của khu Nhĩ Điền trong tương lai. Bên thua sẽ không bao giờ có cơ hội làm lại.

Dạ Tê Dã trầm giọng nói:

- Các ngươi nghĩ tới điều gì?

Phong Quá Đình nói:

- Các ngươi đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa? Trong cuộc chiến đấu ở cầu đá, Tông Mật Trí luôn có pháo lửa độc trong tay, mặc dù không có máy bắn đá, nhưng vẫn có thể dùng tay không ném pháo lửa độc đến đây. Nhưng y không làm như vậy. Đó là do đâu?

Trạch Cương trầm ngâm nói:

- Uy lực của pháo lửa độc ở một nơi rộng rãi không thể bằng việc phóng vào trong vương bảo. Có lẽ đây là một nguyên nhân trong số đó.

Phong Quá Đình nói:

- Bất kỳ người tấn công thành trì nào, đều sẽ không đưa hết mọi công cụ tấn công thành lên chiến trường cùng lúc. Nhất định phải có sự phòng ngừa, để bổ sung. Giả sử giả thiết này là đúng, thì trong tay Tông Mật Trí có lẽ vẫn còn những máy móc để tấn công thành. Chúng ta đã nhìn thấy xe công thành, nhưng có lẽ vẫn còn một số máy bắn đá. Đó là vũ khí lợi hại nhất để quyết định sự tồn vong của vương bảo trong lúc này. Tại sao trong cuộc chiến ở cầu đá, lão Tông nhất quyết không dùng máy bắn đá?

Mịch Nan Thiên sợ hãi nói:

- Ta hiểu rồi. Tông Mật Trí không những không sợ chúng ta có viện binh đến cứu, mà còn mong việc đó xảy ra. Điều y sợ nhất là chúng ta thấy tình hình bất ổn, bèn bỏ lại thành rồi chạy theo đường bí mật sau núi, sau đó lại kêu gọi các tộc tới chiếm lại Phong Thành. Y để mặc cho nhà kho bị cháy, chính là vì muốn mượn sự yểm trợ của khói, để tấn công vào vương bảo.

Bì La Các nói:

- Chúng ta phải thay đổi sách lược. Ôi!

Long Ưng cười nói:

- Đình ca của chúng ta thật tuyệt. Công chúa đã nghe thấy chưa? Từ khi trăng là “Nguyệt”, những ý tưởng của Đình ca của nàng, còn nhiều hơn so với tất tật những suy nghĩ trong nửa đời trước đó. Điều này cho thấy huynh ấy đang yêu nàng cuồng nhiệt đấy!

Âm thanh lặng yên như mặt hồ không dao động của Nguyệt Linh công chúa vang xuống từ bờ tường:

- Chỉ có ngươi còn tâm trạng để cợt nhả thôi. Tông Mật Trí sẽ dùng pháo lửa độc để tấn công chúng ta trước, rồi đến đạn đá, cộng thêm cung nỏ, đến khi chúng ta tường đổ nhà sập, sau đó dùng xe công thành tấn công toàn diện, dù chúng ta có số lượng người gấp đôi cũng không thể nào địch lại được.

Ngoài Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, những người khác đều chán nản im lặng.

Trạch Cương cười khổ:

- Dường như cách duy nhất, là bỏ lại vương bảo để tấn công xuống phía dưới, nhưng nhất định sẽ trúng kế Tông Mật Trí.

Tiếng Nguyệt Linh công chúa vang lên:

- Có thống soái ở đây, sao lại không có cách được chứ?

Long Ưng ngạc nhiên:

- Công chúa nhìn thấy được biểu cảm trên mặt tiểu đệ sao?

Nguyệt Linh điềm đạm nói:

- Ta cảm nhận được ngươi, ngươi còn mạnh mẽ hơn Tông Mật Trí hiện đang ở trạng thái sung mãn nhất.

Giờ đây không ai còn có thể coi nàng là một cô bé chưa đầy mười sáu tuổi nữa. Nàng thực sự là hóa thân của Đan Nhiễm đại quỷ chủ, đến để quyết chiến với Tông Mật Trí. Chỉ có nàng, mới hiểu rõ về Tông Mật Trí đến vậy, làm cho những âm mưu quỷ kế của y không còn đất dụng võ.

Long Ưng lấy Chiết Điệp Cung ra, mở rộng, đưa cho Dạ Tê Dã, rồi ung dung nói:

- Nếu như nói về thuật bắn tên, thì Dã ca là người giỏi nhất ở đây, là một thần lực bẩm sinh.

Dạ Tê Dã không hề ngại ngần, vui vẻ nhận lấy rồi hỏi:

- Bắn thứ gì đây?

Long Ưng nói:

- Nếu theo tình hình hiện tại, lão Tông vẫn chưa thể tấn công kịp vào giữa đêm nay. Khi đối phương bắt đầu xử lý bức tường đổ một nửa của nhà kho bị thiêu, thời khắc tấn công mới tới. Chúng ta đứng trên cao nhìn xuống, cả tầng thứ tư đều nằm trong tầm bắn của Chiết Điệp Cung. Ta sẽ tự mình xuất kích, phá hủy những máy móc tấn công tầm xa của đối phương, thứ yểm hộ cho chúng ta là bóng đêm, vì vậy phải trông cậy vào thuật bắn tên kinh người của lão ca, phá hủy những thứ có thể chiếu sáng của đối phương.

Trạch Cương hít vào một hơi rồi nói:

- Có thể làm vậy sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Người khác thì không thể, nhưng Ưng gia nhất định làm được. Đây cũng là con đường sống duy nhất của bọn ta.

Phong Quá Đình nói:

- Có cần hai chúng ta đi cùng không?

Long Ưng nói:

- Sơn nhân ắt có diệu kế, người càng ít càng phát huy tốt hơn. Vẫn dùng “Con quay đại pháp”, có điều lần này sẽ là con quay sống. Ha ha! Nếu không phải là trong một môi trường đặc biệt như sơn thành, lần này chúng ta chết chắc.

Phong Quá Đình đề nghị:

- Nếu sau pháo lửa độc là đạn đá, sẽ có một thoáng ngừng nghỉ trước khi kẻ địch phá cửa xông vào. Tại sao không bố trí lôi thạch trận ở cửa vương bảo, để phối hợp với “Con quay đại pháp”?

Mọi người cùng khen hay, lòng tin tưởng chừng đã mất đi lại quay về.

Dạ Tê Dã nói:

- Xin thất lễ, ta phải đến sau núi luyện bắn, để làm tròn trách nhiệm.

Long Ưng đưa tay nắm vai y, rồi cười nói:

- Mọi người cùng đi đi, lão ca ngươi đi luyện bắn, còn tiểu đệ đi nhặt đá. Ha ha!

Những người không hiểu mấy về “Con quay đại pháp” của Long Ưng, cuối cùng đã bắt đầu hiểu ra.

Long Ưng vác hai hòn đá nặng cả trăm cân trên hai vai, bước lên tường thành.