Quyển 4 – Chương 184: Biển Tử Vong.

Đầu tiên, Long Ưng từng đến phủ đệ nội thành của Lạc Đà Vương để tìm Thôi Lão Hầu. Sau đó, Thôi Lão Hầu lại đón được mỹ nữ Ba Tư cùng ở một nơi, rồi phá tan lũ buôn người, còn có người bị bắt áp giải về Trung Thổ. Chỉ Cần Lạc Đà Vương sai người gác cửa từng gặp Long Ưng đứng nhìn từ xa là hắn phải lộ rõ nguyên hình. Cho nên thái độ Lạc Đà Vương mới thay đổi như Thiết Cương đã nói.

Long Ưng quay sang Phong Mạc, nói:

- Bởi vì chúng ta thành khẩn nói với Lạc Đà Vương những chiến tích trong quá khứ của chúng ta.

Phong Mạc nói:

- Xin lắng nghe.

Long Ưng hưng phấn:

- Từ lúc chúng ta được mười sáu tuổi là đã bước chân vào giang hồ. Không, chỉ là ta mười sáu tuổi. Bọn họ theo thứ tự là mười tám và mười bảy tuổi. Hắc, cha của ta tính toán lợi hại không?

Phong Mạc nghe được càng cau mày, nhưng Vạn Phong hai người thì lại thảm hại hơn khi thật vất vả nín cười.

Long Ưng nghiêm mặt nói:

- Chúng ta vừa mới ra đời liền đại phá được một đám mã tặc phía bắc. Bảy lần bảy bốn chín ác tặc bị chúng ta làm thịt không còn một tên. Từ đó về sau chúng biến mất giữa nhân gian. Cho nên có khả năng Phong Mạc tướng quân chưa nghe qua tên bọn chúng. Bọn chúng được gọi là Tứ thập cửu đạo.

Phong Mạc mờ mịt gật đầu nói:

- Ta thực sự là chưa từng nghe qua.

Long Ưng ngạo nghễ nói:

- Đại ca năm hai mươi tuổi đã quyết chiến với cao thủ danh chấn nhất thời “Bá vương Cao Nguyên” , chưa đến trăm chiêu đã dùng lưỡi đao cắt lấy cái đầu thối của y.

Phong Mạc hỏi:

- Tại sao lại quyết chiến với y?

Long Ưng cười khan nói:

- Ra ngoài hành tẩu giang hồ, có khi không cần lý do cũng có thể chiến đấu đến chết. Chiến đấu quá nhiều, lý do sớm đã quên mất. Nhưng lần đó hình như là tranh giành nữ nhân. Đại ca, đúng không?

Vạn Nhận Vũ biết Long Ưng trêu cợt mình, suýt chút nữa là muốn bóp chết hắn, lẩm bẩm một tiếng, coi như là đáp lại.

Phong Quá Đình cố gắng nín cười, nhưng cũng hiểu là không nhịn được quá lâu.

Long Ưng muốn nói tiếp nhưng Phong Mạc đã không chịu nổi, cắt ngang nói:

- Đã hiểu.

Ba người nọ liền nhìn y chằm chằm.

Phong Mạc bán tin bán nghi dò xét Long Ưng, nói:

- Thì ra ba vị võ công cao cường như vậy. Hiện tại chúng ta lo lắng nhất chính là mã tặc mạnh hoạt động ở vùng sông nước Khổng Tước. Phạm vi gây án của bọn chúng rất rộng. Tại vùng biển cát rộng lớn cũng không ngoại lệ. Không ai biết được bọn chúng có bao nhiêu người. Nhưng thấp nhất cũng có hơn ngàn người.

Ba người thầm nghĩ, thật sự là có tổ chức mã tặc.

Phong Mạc nói tiếp:

- Đám mã tặc này hoàn toàn không phải đám ô hợp. Tất cả đều là hậu nhân chiến sĩ chính thức. Năm đó, Tiết Duyên Đà bị diệt, một mãnh tướng của y mang theo mấy trăm chiến sĩ thoát ra khỏi vòng vây, trốn vào vùng núi. Vì duy trì sinh kế mà đánh cướp tứ phương. Ban đầu thì chúng đoạt gia súc lương thực, sau đó là đến các cô gái trẻ, càng đoạt càng hung. Cho tới hôm nay, chúng đã trở thành một thảm họa. Khu vực này mấy năm nay chiến loạn liên tục, càng khó đánh dẹp bọn chúng. Bây giờ đầu lĩnh của đám mã tặc đó tên là Tặc Vương Biên Ngao. Võ công cao cường. Đối với sa mạc bình nguyên chung quanh rõ như lòng bàn tay. Chúng đi và đến như một cơn gió. Hiện tại, chúng ta chỉ hy vọng có thể nhanh chóng qua được nơi này, tránh né bọn chúng. Chính điện đối chiến thì chúng ta chẳng phải là đối thủ của bọn chúng.

Y lại cười khổ rồi nói:

- Chỉ có điều, hiện tại là thời điểm xuân hạ, chưa từng nghĩ tới lại trở thành như hiện nay.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Hiện tại Biên Ngao đang ở ngoài ngàn dặm. Các người lại bí mật làm việc. Vận chuyển không phải hàng tầm thường. Mã tặc cũng không mạo hiểm tiến vào sa mạc. Bởi vì biển cát không phải là ưu thế của bọn chúng.

Phong Mạc lo lắng nói:

- Việc này nói rất dài dòng. Nhưng có tin tức sớm lộ ra ngoài, Hồi Hột Vương từng sai sứ cảnh cáo chúng ta. Xin thứ cho ta không tiện giải thích, nhưng có thể nói cho các người biết, trước khi lên đường đã xảy ra một sự kiện bất hạnh. Tình huống chúng ta sợ hãi nhất đang phát sinh.

Ba người vội vàng hỏi.

Phong Mạc nói:

- Trong tệ quốc không ai có thể xuyên qua Vu Điền tiệp đạo vào mùa thu đông được, đành phải tới Vu Điền tìm nhân tài về phương diện này. Người duy nhất được tuyển là một người có tên là “Sa Mạc Thử”. Không ai biết được danh tự thật sự của y. Ai cũng gọi y là “Sa Mạc Thử”. Trang Văn đại nhân nhìn y thì biết y là người tâm thuật bất chánh, đồng thời nhắc nhở Lạc Đà Vương. Trong vụ án Tiết Duyên Đà bị mã tặc cướp sạch đều là do y dẫn đường. Đại nhân đã phái người đi bắt y nhưng không biết kết cuộc ra sao.

Long Ưng nói:

- Vốn tướng quân lo lắng chính là mã tặc. Việc này hãy để chúng ta lo liệu. Đảm bảo giết bọn chúng không chừa mảnh giáp, thay đời trừ hại.

Sự lo lắng của Phong Mạc chỉ tăng lên chứ không giảm đi:

- Cho dù thế nào cũng không được khinh địch. Biên Ngao tinh thông binh pháp, lại quen thuộc hoàn cảnh. Không đến thì thôi, nếu chúng đến thì có phòng ngự bao nhiêu cũng không ngăn cản được.

Long Ưng nói:

- May mà Phong Mạc tướng quân tín nhiệm chúng ta. Nhắc đến chuyện của mã tặc, Tặc Vương tinh thông binh pháp thì lại càng chóng chết. Ha ha, ta đã hoàn toàn nắm giữ thủ đoạn của Tặc Vương.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nghe qua thì bó tay, nhưng dù sao cũng đã quen với bản lĩnh liệu sự như thần của Long Ưng.

Phong Mạc khó tin nói:

- Tặc Vương sẽ áp dụng loại thủ đoạn nào?

Long Ưng tỏ ra quen thuộc nói:

- Tướng quân tín nhiệm ba huynh đệ chúng ta như vậy, chúng ta làm sao lại không hồi báo chứ? Bí quyết nằm ở bốn chữ “Một đầu một đuôi”. Bảo đảm không có phạm sai lầm. Khả năng dùng “Một đuôi” là lớn nhất.

Phong Mạc ngơ ngác, quên mất cái lạnh giá trong sa mạc về đêm, quên mất ngoài trướng gió lạnh vù vù thổi qua, hỏi:

- Là cái gì? Một đầu một đuôi?

Long Ưng trả lời:

- Nếu mã tặc muốn công kích chúng ta, một là đuổi theo từ phía sau, nhưng khi nhập đạo sẽ bị quân Vu Điền phong tỏa. Nếu muốn đến từ hướng biển Bồ Xương, sợ chưa đi được một nửa thì đã phải chôn xác. Cho nên chúng chỉ có thể theo từ cửa bắc tiến vào chặn đường chúng ta. Sách lược tốt nhất của Tặc Vương chính là tìm ốc đảo gần nhất. Bọn họ thì nghỉ ngơi dưỡng sức, còn chúng ta thì lao sư viễn chinh. Chỉ cần ngăn chúng ta ngoài ốc đảo, khi đó chúng ta phải đầu hàng hiến vật quý. Cam đoan ngay cả phu nhân Thải Hồng cũng không phản đối.

Phong Mạc biến sắc, dụi mắt nhìn Long Ưng hỏi:

- Dưới tình huống như thế, bọn họ đứng ở thế bất bại, vì sao huynh lại nói Biên Ngao sẽ càng chóng chết?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình thì đã hiểu. Lúc này tinh thần của Long Ưng hưng phấn nói:

- Sa mạc là tuyệt địa, nhưng ốc đảo cũng có thể biến thành tuyệt địa. Chỉ cần khiến cho mã tặc hoảng hốt rút lui, không kịp mang theo lương thực và nước, đồng nghĩa với việc đẩy bọn chúng bước vào tuyệt lộ.

Phong Quá Đình thừa cơ cười to vài tiếng, ma quyền sát chưởng nói:

- Trận này gọi là Ốc đảo tranh phách chiến.

Phong Mạc nói:

- Địch nhân có trên ngàn người, chúng ta làm sao mà đánh bại bọn họ? Thực lực cách xa nhau quá.

Long Ưng duỗi người một cái, ung dung nói:

- Việc này cứ để huynh đệ chúng ta lo. Tướng quân chỉ cần làm hậu thuẫn, kẻ địch sẽ chết vì không hiểu tại sao. Bởi vì bọn họ đối mặt chính là chiến thuật sa mạc có nằm mộng cũng không nghĩ tới. Ha ha, thoải mái vô cùng.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Tướng quân trở về ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai đường đi chắc chắn không dễ dàng như ngày hôm nay.

Mặt trời từ nơi tận cùng bên phải biển Tử Vong lộ ra tỏ rõ sự oai hùng của vị chủ sa mạc, bao trùm cồn cát, tỏa ra thứ màu sắc mỹ lệ. Những hạt cát phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, chói mắt, khó có thể nhìn thẳng.

Nhớ tới Lâm Tráng đã từng đề cập qua “Sa manh”.

Mất hết nửa canh giờ treo hàng hóa lên lạc đà. Sau một phen hỗn loạn, đoàn người lại tiếp tục cuộc hành trình. So với sa mạc biển cả, cả người và lạc đà giống như con thuyền nhỏ trôi trên dòng nước.

Một ngày gian khổ lại bắt đầu.

Tâm trạng của ba người Long Ưng so với hôm qua còn tốt hơn rất nhiều. Nói cho cùng, bọn họ cũng không phải thường nhân, lại trải qua tôi luyện ở Khố Mẫu Tháp Cách, nên cũng dần dần quen với biển Tử Vong. Lại biết được mã tặc tội ác chồng chất đang đợi ở một chỗ khác, liền kích thích ý chí chiến đấu của cả ba. Đột nhiên bọn họ cảm thấy sa mạc cũng không khó chống cự như vậy.

Đối với đám lạc đà đang cưỡi, bọn họ cũng sinh ra tình cảm.

Mặc dù trời sinh chúng nó có tính nhút nhát, nhưng điều đó cũng làm cho chúng nó trở nên rất thận trọng. Dựa vào khứu giác và thính giác nhạy bén, nếu ngửi được chỗ nào có đồ ăn thì chúng không bỏ qua.

Điều này khiến cho chúng nó trở thành sinh vật hiểu được nguy hiểm của cát nhất trong sa mạc. Gặp chuyện gì cũng có thể ăn ngon. Dựa vào hai cái bướu chứa đầy chất dinh dưỡng cao ngất như hai ngọn núi, so với bất cứ sinh vật nào chúng càng có khả năng chịu khát giỏi hơn.

Đến tối chúng lại dùng cơ thể làm thành bức tường, vì chủ nhân mà cản gió rét và cát.

Bởi vì quan hệ không thể cho ai biết giữa bọn họ và lạc đà, cho dù tay thuần hóa lạc đà cao cấp cũng không thể hiểu được tình cảm này.

Hai ngày qua, mỗi ngày đều như lặp đi lặp lại. Nhưng một ngày bình thường lại đại diện cho một ngày may mắn.

Đến ngày thứ năm, chuyện đáng sợ đã đến.

Giữa trưa qua đi, Long Ưng là người thứ nhất cảm thấy không ổn.

Bình thường là bầu trời xanh thẳm, trong vắt bao la nay chuyển thành mờ nhạt. Ánh nắng mặt trời cũng không mạnh mẽ. Rõ ràng là ban ngày, nhưng lại có cảm giác như ban đêm. Bốn phía bụi màu vàng tung bay, rồi lại không biết có gió thổi qua.

Sa mạc yên tĩnh bỗng trở nên âm trầm khủng bố, giống như báo trước điềm xấu nào đó.

Vạn Nhận Vũ dẫn lạc đà đến bên cạnh Long Ưng, nói:

- Thời tiết có điểm bất thường. Lạc đà của ta đang rất lo lắng.

Long Ưng nhắm mắt lại, bỗng trợn mắt, hét lên:

- Mau ngừng lại, để lạc đà thành vòng tròn, xây thành bước tường lạc đà, bảo vệ mọi thứ.

Đoàn người ngạc nhiên dừng lại.

Người người đều gọi lạc đà khiến cho tất cả trở nên rối loạn.

Trang Văn nghe thấy liền cùng Phong Mạc đuổi lên, hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Long Ưng nhảy xuống đất, chân lún sâu, quát to:

- Bão cát lớn đang tới. Nếu như không dự phòng, thì toàn bộ hàng hóa sẽ bị thổi bay. Lạc đà lạc đường thì không ai có thể sống mà đến ốc đảo kế tiếp.

Trang Văn và Phong Mạc nghe xong lập tức biến sắc, chạy về dùng ngôn ngữ Mạt lớn tiếng quát, ra lệnh cho thủ hạ làm theo lời Long Ưng.

Tính mạng con người rất quan trọng, cho nên ai cũng dốc sức, kết thành một vòng tròn lạc đà, bỏ tất cả đồ vật vào trong. Mỗi người lại sắp xếp lạc đà vào cùng một chỗ. Bão cát mà Long Ưng đoán rốt cuộc đã tới.

Mọi người theo Long Ưng phân phó, dùng lạc đà làm thành hai vòng tròn, trói người và chúng cùng một chỗ, tạo thành một chỉnh thể. Lúc vừa hoàn thành xong, thanh âm gió rít như lệ quỷ phá vỡ hư không, tiến vào màng nhĩ mỗi người, nhất thời làm cho người ta không nghe được thanh âm nào khác.

Bão cát xuất hiện, nhấc cát lên cao mấy trăm trượng, dùng một vận tốc kinh người chuyển động như con quay, từ phía tây lao đến. Nhìn thì chậm chạp, nhưng thoáng cái nó đã trở nên khổng lồ. Đúng là vòi rồng đáng sợ nhất trong sa mạc.