Quyển 4 – Chương 174: Lấy ít thắng nhiều (thượng).
Quay sang Long Ưng nói:
- Huynh đệ, chúng ta tạm thời tách ra. Sáng mai ta sẽ quay trở lại dịch trạm, lưu lại hai ngàn người cho ngươi. Điền Mộc Kim Phượng và Lâm Tráng sẽ đi theo ngươi. Đương nhiên cũng không thể thiếu được hai huynh đệ tốt kia.
Rồi y quay sang Điền Mộc Kim Phương và Lâm Tráng nói:
- Lần này toàn bộ hành động là do Ưng gia toàn quyền chỉ huy. Các người hãy thay huynh ấy chuẩn bị công việc hành quân, hiểu chưa?
Hai người liền vui vẻ đáp ứng.
Hoành Không Mục Dã cười nói:
- Ban đầu Mỹ Tu Na Phù không phục tùng ta. Nhưng sau khi nàng chuồn đi gặp ngươi thì ta không còn cách nào tức giận nàng nữa. Vừa rồi, khi nhìn thấy nàng, còn thiếu chút nữa đã khen nàng chuồn thật tốt, chuồn thật hay. Chỉ là ta cố nhịn không nói ra.
Mọi người đều mỉm cười.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Cái cảm giác lo lắng này không có cách nào hình dung. Chúng ta sợ nàng ấy tìm không ra huynh, chứng tỏ huynh không có cách nào ẩn náu ở cao nguyên. Nhưng lại sợ nàng tìm được huynh, khiến cho kẻ địch giật mình. Toàn bộ phía tây đều là địch nhân, muốn xông đến mấy ngàn dặm đường thì thật khó hơn lên trời.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta cũng đoán được huynh sẽ lợi dụng hoàn cảnh đáng sợ của Khương Đường để tránh né sự đuổi bắt của địch nhân. Chỉ là chúng ta không nghĩ tới huynh lại có thể bức lui được đại đội truy binh của đối phương.
Hoành Không Mục Dã tràn đầy phấn khởi hỏi:
- Huynh làm thế nào mà được như vậy?
Long Ưng nói:
- Ta vừa đánh vừa nói chuyện yêu đương. Ha ha, Khương Đường cũng không phải đáng sợ như vậy. Bất chợt còn có thể bắt được con cá to. Tiểu đệ sợ nhất là sa mạc. Nghe được hai chữ "sa mạc" là phát run. Nếu như Vương tử không ngại, xin cho Mỹ Tu Na Phù đi theo ta.
Hoành Không Mục Dã nói:
- Nàng là người phụ nữ của ngươi. Ngươi thích làm thế nào thì làm thế đó, không cần để ý đến sự đồng ý của ta.
Vạn Nhận Vũ sờ bụng, hớn hở nói:
- Nghe đệ nhất cao thủ của Trung Thổ nói chuyện xưa vẫn dùng phương thức khuếch đại của y trước sau như một. Ngươi nói cho ta biết làm thế nào để chạy trốn khỏi sa mạc rồi lại lướt qua vòng vây, leo lên cao nguyên. Sau đó băng qua ngàn dặm, từ cao nguyên phía tây chạy sang phía đông, như thế nào?
Mọi người cười rồi bước ra ngoài. Tới lúc này coi như đã xong hội nghị quận sư quyết định vận mệnh tương lai của cao nguyên.
Long Ưng cầm đầu hai ngàn chiến sĩ tinh nhuệ mà đi với tốc độ cao nhất. Hắn cho sử dụng con la và bò Tây Tạng để vận chuyển lương thực, vật liệu, từ hậu phương chạy đến. Sau hai ngày đội quân đã đến phía Đông Đạt Khả Khả Tây Lý Sơn, thiết lập doanh trại ở đây.
Có Thần Ưng của Phong Quá Đình làm thám tử, trong phạm vi trăm dặm, có chuyện gì gió thổi cỏ lay cũng đều không gạt được cặp mắt quan sát của nó. Khắp nơi có thể thấy được loài chim kền kền sinh sống ở cao nguyên, cơ thể rất giống với Thần Ưng, vàng thau lẫn lộn, nên địch nhân không thể nhận ra.
Long Ưng yêu cầu đám thủ hạ nghỉ ngơi cho thật tốt để ứng phó cho trận đại chiến sắp tới. Còn hắn, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và mỹ nữ tóc vàng thì quất ngựa chạy đến bờ sông Đà Đà.
Từ Ba Oa đến nơi này, phải lướt qua cửa núi Đường Cổ Lạp. Cho nên, một khi nắm giữ được sách lược của địch nhân, tính toán tất cả lộ tuyến của chúng thì chắc chắn sẽ nắm được.
Bốn người ba ngựa chạy như bay trên vùng thảo nguyên không nghỉ.
Cho đến khi gần đến đồi núi hoang dã nằm ở phía đông bắc bờ sông thì mới ngủ lại một đêm.
Bốn người ngồi trên một tảng đá cao, quan sát mặt trời đang lặn từ xa trên cao nguyên. Cảnh đẹp xung quanh họ khiến cho lòng người dao động.
Mỹ Tu Na Phù biết lễ, không ngồi lên đùi Long Ưng mà tựa sát hắn, nói:
- Chúng ta ở đầu nguồn sông Hoàng Hà, lại nhớ tới đầu nguồn sông Đại Giang.
Vạn Nhận Vũ ngồi bên kia Long Ưng cũng gật đầu nói:
- Cảm giác hoàn toàn chính xác, khiến cho ý chí của người mở rộng, nhưng biết sẽ không thể nào quay lại như trước kia. Cái này gọi là quá khứ.
Phong Quá Đình đứng dậy, bước vài bước sang bên kia, dựa lưng vào một tảng đá lớn, ngửa đầu tìm bóng dáng của con ưng yêu quý, nghe vậy nói:
- Chỉ có ba huynh đệ chúng ta mới có thể ở chỗ này nhìn cảnh trời chiều của sông Đà Đà. Đây là chuyện đáng quý biết bao. Cũng chỉ có sau khi xuất sanh nhập tử, mới có được cảm giác động lòng người như vậy.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Phong công tử nói rất có lý. Chúng ta hoạn nạn gặp chân tình. Hiện tại lại có thể kề vai chiến đấu ở đại địa cao nhất thảo nguyên. Nhân sinh như vậy còn cầu cái gì nữa.
Mỹ Tu Na Phù say mê nói:
- Lời nói của mọi người thực êm tai.
Long Ưng quay đầu lại nhìn nàng như nhìn một con linh sơn, cười nói:
- May mắn là Mỹ Tu Na Phù gặp gỡ tiểu đệ trước. Nếu không nhất định sẽ gả cho một trong số hai người này rồi.
Vạn Nhận Vũ nhịn không được bật cười:
- Tên tiểu tử này thật đúng là biết vuốt mông ngựa. Biết dùng những lời lẽ đẹp nhất để nịnh nọt. Mỹ Tu Na Phù rất xinh đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái thì cũng giống như đầu nguồn Đại Giang, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Mỹ Tu Na Phù lập tức phát ra tiếng cười trong như chuông bạc.
Phong Quá Đình nói:
- Ưng nhi có phát hiện đấy.
Ba người liền nhìn lại hướng Nam, tại đường chân trời Đường Cổ Lạp Sơn liên tục có gió tuyết bốc lên. Thần Ưng như một cái chấm đen đang bay tới chỗ bọn họ.
Khi đến bên trên bọn họ, Thần Ưng trước bay vòng mấy cái rồi mới đáp xuống khuỷa tay của Phong Quá Đình.
Mỹ Tu Na Phù nhịn không được hỏi:
- Phong công tử hiểu được những gì mà ưng chuyển đạt sao?
Phong Quá Đình không nói gì, trên mặt xẹt qua thần sắc thương cảm, nặng nề nói:
- Có cơ hội sẽ nói cho Mỹ Tu Na Phù.
Rồi y chuyển sang Long Ưng và Vạn Nhận Vũ:
- Người tới là quân tiên phong bên địch, nhân số không nhiều, chỉ mang tính chất dò đường.
Vạn Nhận Vũ như trút được gánh nặng, nói:
- Vừa rồi ta còn lo lắng địch nhân không đến. Hiện tại thì yên tâm rồi. Long tiểu tử đúng là liệu chuyện như thần.
Phong Quá Đình nói:
- Địch nhân rất có bản lĩnh. Chúng đến rất nhanh.
Long Ưng nói:
- Trước khi mặt trời mọc có thể nhìn thấy được đội ngũ tiên phong của địch nhân, như thế thì thắng bại đã phân. Chỉ xem bọn chúng sẽ có bao nhiêu người còn sống để rời khỏi.
Một trận gió thổi tới, hơi lạnh tăng lên, nhắc nhở bọn họ cao nguyên đang ở trong trạng thái nóng lạnh giữa ngày và đêm. Thời khắc này chính là thời điểm phân giới nóng lạnh.
Phong Quá Đình đồng ý:
- Nói đúng. Nếu như địch nhân cả đêm không ngủ tiến quân cho tới khi đến bờ nam sông Đà Đà mới lập doanh trại nghỉ ngơi thì lúc đó sức lực đã mệt mỏi, càng không ngăn cản được trận tập kích của chúng ta.
Vạn Nhận Vũ quay sang Long Ưng nói:
- Vậy huynh hãy đoán chừng, khi nào thì đại quân chủ lực của địch nhân tới?
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Bởi vì la và bò Tây Tạng đi rất chậm. Trước hoàng hôn ngày mai có thể đến được sông Đà Đà đã là rất có năng suất rồi. Có thể tưởng tượng, bởi vì Đa Mã bị Vương tử cắt đứt mạch giao thông, thiếu đi vật tư lương thực, lại phải ứng phó với quân lính từ phía nam đánh tới. Lần này, đội kỳ binh của địch tất phải kiêm luôn trọng trách vận chuyển lương thực hàng hóa.
Phong Quá Đình nói:
- Như thế, địch nhân sẽ ở bờ nam sông Đà Đà để nghỉ ngơi, hồi phục thể lực. Sau đó mới vượt sông Đà Đà.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Có lập tức thông báo cho Điền Mộc Kim Phượng và Lâm Tráng không?
Ánh mắt Long Ưng hướng ra bờ sông, cười nói:
- Nơi này vừa nhìn là biết ngay. Chúng ta nhìn thấy, bọn chúng cũng nhìn thấy. Huống chi chúng ta đã sớm vạch ra kế hoạch tác chiến. Cứ để cho bọn chúng an tâm nghỉ ngơi đi. Nhờ có bóng đêm hỗ trợ, càng thêm thỏa đáng.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Địch nhân ỷ vào dựng doanh trại ở bờ sông, quân lính của chúng ta phải vượt qua con sông Đà Đà rộng lớn chảy xiết thì mới có thể công kích.
Long Ưng thản nhiên nói:
- Địch nhân sẽ xây cầu sửa đường cho chúng ta đi, cần gì phải lo lắng vấn đề qua sông chứ? Trước khi đến đây, ít nhất bọn chúng đã đi qua con sông còn lớn gấp đôi sông Đà Đà. Có thể nói kinh nghiệm của chúng rất phong phú.
Mỹ Tu Na Phù ghé sát lỗ tai hắn nói:
- Nhìn thấy chàng trong phong thái dụng binh như thần này, Mỹ Tu Na Phù sẽ động tình đấy.
Long Ưng sợ rằng lời này sẽ bị hai người kia nghe được, vội vàng nói:
- Cho nên đêm nay chúng ta hãy ngủ một giấc thật ngon. Hết thảy để ngày mai nói. Nếu có địch nhân tiếp cận, ta tất nhiên sẽ cảm giác được.
Phong Quá Đình nói:
- Huynh có thể an tâm thoải mái ôm ấp Mỹ Tu Na Phù, nói những lời nói tình cảm. Giám sát địch nhân cứ giao cho Ưng nhi của ta. Nếu như có động tĩnh lạ, nó sẽ đánh thức ta.
Mỹ Tu Na Phù không thuận theo, uốn éo cơ thể mềm mại, sẵng giọng nói:
- Phong công tử nghe trộm người ta nói chuyện.
Vạn Nhận Vũ cười to, cùng Phong Quá Đình bước ra chỗ xa hơn, nói:
- Chúng ta qua đỉnh núi khác ngủ đi, để tránh trong lúc vô tình nghe được những lời bên gối của Mỹ Tu Na Phù với Long tiểu tử.
Sáng sớm hôm sau, đội tiên phong hai trăm người của quân địch đã đến sông Đà Đà. Chúng phái ra trinh sát, thăm dò ven bờ sông.
Những người khác thì dựng hơn mười doanh trại ở bờ nam, dò xét sâu cạn của khúc sông.
Đám người Long Ưng ẩn thân trong khu rừng thưa bên kia đồi núi, nhìn xem hoạt động của địch nhân.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Là lúc này sao?
Long Ưng ung dung nói:
- Cứ để cho bọn chúng nghỉ ngơi đến chiều, sau đó cùng chúng ta chống cự cái lạnh ở đây.
Phong Quá Đình nói:
- Lời của huynh nghe qua là thấy không hợp. Biết trước sẽ có mưu ma chước quỷ khác.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Phải chăng muốn kéo vạt áo của huynh thì huynh mới bằng lòng nói?
Long Ưng nhìn ra ngoài, cười nói:
- Tiểu đệ sao dám. Chỉ muốn để cho địch nhân dựng cầu nổi trước. Một số người qua sông. Cứ để qua nửa ngày, tiểu đệ sẽ đưa ra tuyệt chiêu đặc biệt. Mục tiêu là không để hao tổn người nào. Giành được một thắng lợi sẽ thay đổi toàn diện tình thế ở cao nguyên.
Mỹ Tu Na Phù dịu dàng nói:
- Phu quân đại nhân, làm thế nào mà không có hao tổn chứ? Binh lực địch nhân còn cao hơn chúng ta.
Long Ưng thả lỏng nói:
- Tiểu mỹ nhân không nghe rõ sao? Ta không phải nói là không hao tổn người nào mà là không giao chiến với quân địch.
Phong Quá Đình nói:
- Đã nói là huynh sẽ có quỷ kế khác mà.
Long Ưng nói:
- Chiến tranh có thủ đoạn của chiến tranh. Chính trị có thủ đoạn của chính trị. Huynh nói chính trị là thứ gì chứ? Bất kể ngụy biện như thế nào, cũng phải quang minh lẫm liệt nói ra khỏi miệng, tạo ra cái nét kinh thiên động địa. Huống chi, ta nói lẽ phải, cộng thêm ưu thế áp đảo, cam đoan sẽ công thành thành công. Ha ha, dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết một cuộc chiến tranh không phải thoải mái hơn sao?
Rốt cuộc Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình cũng đã hiểu.
Sau giờ ngọ, đại quân của quân địch lục tục đi tới, dựng doanh trại ven bờ sông Đà Đà, thành lập hàng rào phòng ngự đơn giản nhưng hữu hiệu. Chúng còn bố trí đài cao canh gác, hiển thị rõ sự tinh nhuệ và oai hùng.
Vào lúc hoàng hôn, đại đội la, bò Tây Tạng vận chuyển hàng đến. Khu bờ nam rộng lớn vang lên tiếng kêu của la, bò, ngựa. Âm thanh náo nhiệt như một cái chợ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nội bò Tây Tạng không đã vượt qua con số ba ngàn.
Phong Quá Đình nói:
- Nhân số hẳn nhiều hơn chúng ta đoán cũng phải gần hai mươi lăm ngàn người. Chỉ riêng nhóm người này có đầy đủ thực lực đánh vào Long dịch trạm.
Long Ưng nói:
- Càng nhiều người càng tốt. Nhiều người thì càng dễ xử lý.
Vạn Nhận Vũ không hào hứng cười nữa mà trầm giọng nói:
- Nếu thủ đoạn chính trị của huynh không thực hiện được thì làm sao bây giờ?
Hai mắt Long Ưng tảo ra ma mang rực rỡ nói:
- Đó chính là thời cơ của bọn chúng không được tốt. Không có cách nào về đoàn tụ cùng với gia đình.