Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 166: Như đã mấy đời (hạ)

Quyển 4 – Chương 166: Như đã mấy đời (hạ).

Mặt trời lùi xuống phía sau dãy núi phía tây, nhuộm đỏ một góc trời.

Trời đất tối lại, không thấy người nữa. Nhưng nàng đã sớm biết về trực giác của Long Ưng, nên nhẫn nại chờ đợi.

Một lát sau, bụi tung lên, hơn một trăm kỵ binh đang chạy nhanh tới.

Long Ưng lấy Chiết Điệt Cung ra, nhẹ nhàng nói:

- Đội hình không chỉnh tề, có thể biết rằng đối phương đã mệt mỏi, chỉ nhân lúc trời chưa tối hẳn, đi thêm một đoạn đường nữa.

Mỹ Tu Na Phù nhận Chiết Điệt Cung, cầm lên tay xem rồi kinh ngạc nói:

- Đây là thứ gì vậy? Thật tinh xảo.

Long Ưng vỗ vào mông nàng, dựng nàng đứng dậy, rồi lấy hai bao mũi tên từ bên cạnh, đưa cho nàng, tiện tay lấy lại Chiết Điệt Cung sau đó ung dung nói:

- Kẻ đang đến chỉ là đội dẫn đầu của kẻ địch mà thôi. Có điều chúng đều là cao thủ hạng nhất, một người trong đó có lẽ là Bạch Đế Văn đến từ Thiên Trúc. Bởi lẽ ta nhìn thấy có người vấn đầu. Một cơ hội tốt như vậy, giết được một người sẽ làm hao bớt một phần thực lực của đối phương, không còn chuyện gì có lời hơn thế nữa!

Coong!

Chiết Điệt Cung giương lên, mỹ nữ tóc vàng nhìn vậy liền ngớ ra, không ngờ trên thế gian lại có một thứ binh khí thần kỳ đến vậy.

Nhìn đối phương lại gần, Mỹ Tu Na Phù trở nên căng thẳng:

- Còn quá xa!

Long Ưng kẹp bốn mũi tên nàng đưa cho mình vào kẽ ngón tay, rồi kê một mũi lên dây cung, nhẹ nhàng nói:

- Đúng là hơi xa, nhưng vẫn nằm trong tầm bắn của ta. Điều quan trọng nhất là dù có người trúng tên rơi ngựa, chúng vẫn không biết được mũi tên đến từ hướng nào. Ha ha!

Nói đến hai câu cuối cùng, Chiết Điệt Cung đã được kéo thành hình trăng rằm. “vù”, cung bay khỏi dây, bắn về màn đêm đen kịt, sau đó ba mũi tên tiếp theo lần lượt được bắn lên nền trời.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp sau đó là ba tiếng kêu thảm nữa. Thủ pháp bắn tên của hắn vô cùng cao siêu, mắt thường không thể nào thấy được. Không thể tin tưởng nổi. Với một góc độ như thế này, lại phải nắm vững được tốc độ cưỡi ngựa của kẻ địch, điều này đã vượt khỏi khả năng bắn của bất kỳ xạ thủ nào.

Kẻ địch lập tức loạn cào cào, vội vàng rút trường cung và tiễn, tản ra về tứ phía. Có người nhảy xuống ngựa, nằm phục lên mặt đất. Nhưng nhất định không ai biết rằng người bắn tên vừa rồi đang ở vị trí cao ngoài hơn trăm trượng.

Long Ưng lại bắn ra hơn mười mũi nữa. Trong số đó chỉ bắn chệch hai mũi, lại có tám kẻ địch kêu thảm thiết rồi đổ gục xuống đất. Chúng đều trúng tên tại đỉnh đầu hoặc giữa trán, chết ngay tại trận.

Long Ưng thu Chiết Điệt Cung lại, nói:

- Quả nhiên là cao thủ, chúng ta bị phát hiện rồi.

Mỹ Tu Na Phù cũng nhìn thấy một người Thiên Trúc vấn đầu đang chạy như bay về phía họ, phía sau là hơn mười người nữa.

Long Ưng ôm lấy eo Mỹ Tu Na Phù, vừa hôn lên môi nàng, vừa nhảy xuống ngọn đồi, vọt người nhảy lên trên lưng Tuyết Nhi đang chạy tới đón họ.

Tuyết Nhi không đợi hắn ra lệnh, tung vó chạy vào màn đêm mênh mông phía đông.

Sắc trời dần sáng.

Tuyết Nhi vẫn chạy không ngừng. Đêm qua họ vào vùng núi, Long Ưng và Tuyết Nhi hợp lực triển khai bản lĩnh chạy nhanh trong đêm, coi vùng gập ghềnh như đất bằng, chạy cả một đêm dài.

Long Ưng gọi Mỹ Tu Na Phù đang say ngủ trong lòng dậy, nói thầm vào tai nàng:

- Trời sáng rồi!

Mỹ Tu Na Phù mở mắt, phát hiện mình vẫn đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng vùng đồi núi bình nguyên đã biến thành cùng sơn u cốc.

Nàng vui vẻ nói:

- Đã cắt đuôi được kẻ địch rồi sao?

Long Ưng nói:

- Chỉ có thể nói đã cắt đuôi được kẻ địch cưỡi ngựa, vẫn có người kiên trì đuổi theo chúng ta từ xa. Người này có lẽ là người Thiên Trúc tên Bạch Đế Văn, công lực của y hơn hẳn những người khác. Người này rất dẻo dai, có khả năng đây là cao sĩ tu luyện Yoga lâu năm.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Chỉ có một mình y sao?

Long Ưng nói:

- Tạm thời chỉ có y đuổi theo chúng ta, những người khác bị bỏ lại ở đằng xa phía sau rồi. Nhưng chỉ cần y đánh dấu lại ven đường, có thể khiến đám người đó đi theo. Lúc đó nếu chúng ta dừng lại vui vẻ, sau khi Bạch Đế Văn chờ đồng bọn đến đủ, có thể đánh cho chúng ta trở tay không kịp.

Mỹ Tu Na Phù nũng nịu:

- Lại còn nhắc đến chuyện này nữa, khiến lòng ta như có lửa đốt rồi. Thật đáng ghét, chúng ta hãy mai phục, chờ chúng đến chịu chết.

Long Ưng chạy chậm lại, để Tuyết Nhi đi xuống sườn núi men theo một con suối nhỏ, rồi nói:

- Đây là người từng khổ luyện kỳ công tinh thần. Muốn giết y không dễ, muốn dụ y sập bẫy càng khó hơn. Có điều không phải là không có cách. Ha ha! Sau khi giết được y, chúng ta liền có thể tìm một nơi, dưới ban ngày ban mặt, hưởng thụ hết mình với niềm vui nam nữ rồi.

Mỹ Tu Na Phù mừng rỡ:

- Có cách gì vậy?

Long Ưng nói:

- Rất đơn giản, nàng tiếp tục cưỡi Tuyết Nhi đi về phía trước, tìm một khu rừng rậm rạp rồi trốn trong đó, cởi yên ngựa của Tuyết Nhi xuống, để nó được nghỉ ngơi. Đợi sau khi người đàn ông của nàng giết xong tên Thiên Trúc kia, sẽ đến tìm nàng. Chỉ cần cưỡi Tuyết Nhi đi thêm một ngày nữa, khiến kẻ địch không nắm được hành tung là chúng ta có thể hưởng thụ niềm vui trời ban rồi.

Mỹ Tu Na Phù ngây thơ nói:

- Người ta không muốn xa chàng một khắc nào đâu!

Hai tay Long Ưng giơ ra làm loạn, hắn cười ha ha, rồi bật người rời khỏi lưng ngựa, hạ xuống trên một tảng đá lớn không xa đó, vẫy vẫy tay với Mỹ Tu Na Phù vẫn đang không muốn rời đi.

Nhìn người ngựa dần đi xa, Long Ưng thu tầm mắt lại, trốn vào phía sau tảng đá. Hắn nhắm mắt lại, bước vào trạng thái cao nhất một cách tự nhiên.

Ngày hôm đó, hắn rời khỏi Thần Đô, có nằm mơ cũng không thể ngờ sẽ gặp phải sự thay đổi hoàn toàn bất ngờ này. Thứ ảnh hưởng lớn nhất đến hắn có lẽ là bí mật Tiên Môn và việc luân hồi chuyển kiếp.

May mà thông tin chính biến Thổ Phiên truyền tới, khiến hắn vội khởi hành, và thay đổi tuyến đường. Cuộc hành trình gian khổ và những kẻ địch khó đối phó, đã chiếm hết thời gian và tinh thần của hắn, Tiên Môn đã trở thành như một giấc mơ xưa.

Giờ đây cuối cùng hắn đã gặp được mỹ nữ tóc vàng yêu dấu của mình, lại biết Hoành Không Mục Dã vẫn bình yên, đang phản kích toàn diện, lòng hắn đã yên tâm hơn. Giấc mộng tiên lại như một u linh được sống lại, chiếm cứ lấy một khoảng không gian nào đó trong não hắn, không thể đuổi đi nổi.

Tiếng xé gió vang lên đập vào màng nhĩ tinh gấp trăm lần người thường của hắn.

Long Ưng biết rằng Bạch Đế Văn chết chắc. Đuổi theo ngựa thần Tuyết Nhi như vậy, với khả năng của hắn cũng không chịu nổi, huống gì là Bạch Đế Văn?

Mà thất sách lớn nhất của đối phương là không biết rằng hắn cũng cảm nhận thấy y. Giống như những kẻ địch khác của Long Ưng, Bạch Đế Văn không biết rằng mình phải đối mặt với thứ gì.

Nếu không phải đang ở vào cảnh giới Ma Cực, Long Ưng nhất định sẽ la hét thất thanh, rơi từ tiên cảnh chín tầng mây xuống thẳng mười tám tầng địa ngục.

Người đến không phải một, mà là hai người.

Từ đó có thể thấy rằng một người trong số đó luôn nằm ngoài cảm ứng của hắn. Đó là một cao thủ đáng sợ, đạt đến cấp bậc như Khoan Ngọc, Pháp Minh và Tịch Diêu. Chỉ một mình người này thôi đã đủ khả năng để giết chết hắn.

Chẳng lẽ người đến cùng Bạch Đế Văn là cao thủ siêu cấp của Thổ Hỏa La – Mịch Nan Thiên sao? Chỉ có y mới hơn hẳn Bạch Đế Văn như vậy.

Suy nghĩ chạy nhanh qua đầu hắn như dòng điện. Hiện giờ có hai lựa chọn, đánh hoặc chạy.

Mịch Nan Thiên và Bạch Đế Văn đã vào trong phạm vi trăm trượng, chạy theo tuyến đường họ đã đi. Có thể thấy rằng bọn chúng là những người truy lùng tung tích chuyên nghiệp, không bao giờ để mất dấu.

Nếu chạy, hắn phải chạy ngay lập tức, trước khi chúng đuổi kịp, nhảy lên ngựa rồi dựa vào sức của Tuyết Nhi cùng Mỹ Tu Na Phù trốn đi. Mà có thể thoát thân hay không, chỉ chắc được năm phần. Suy từ bụng ta ra bụng người, dù Tuyết Nhi chạy nhanh đến đâu, nó cũng phải cõng hai người trên lưng, lại đã chạy cả một đêm dài. Nếu đối phương dốc toàn bộ thân pháp, giữa ban ngày, rất có thể sẽ đuổi kịp họ trong một đoạn đường ngắn. Lúc đó họ chỉ cần phân ra một người để đối phó với hắn, một người ra tay với người phụ nữ của hắn, nếu nàng bị bắt sống, Long Ưng sẽ bắt buộc phải tử chiến.

Tình hình hiện tại của hắn như hồi bị Pháp Minh và Mạc Vấn Thường đánh kẹp vậy. Khác nhau là bây giờ vừa không có sự chuẩn bị từ trước, vừa không có sự giúp đỡ của Hoa Gian mỹ nữ, và sự việc xảy ra quá đường đột, thế trận đại loạn.

Một lựa chọn khác là đánh tập kích theo kế hoạch. Nhằm vào việc hai người đối phương đã đuổi theo cả đêm, chân nguyên hao tổn và đến giờ đây vẫn chưa biết nơi mà hắn mai phục. Có điều suy bụng ta ra bụng người, dù hắn có chạy cả ba ngày ba đêm, chân nguyên cũng chỉ hao tổn ở mức có hạn. Mà khi hai bọn chúng hợp sức lại, một chút khác biệt nhỏ này sẽ không giúp hắn giành được nhiều thế mạnh.

Nhất thời, hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng tinh thần của hắn lại càng thông suốt, không bỏ sót bất cứ điều gì. Dù không nhìn bằng mắt, nhưng hắn vẫn có thể nắm được tất cả động tĩnh của hai kẻ địch đáng sợ.

Hắn bắt buộc phải tấn công trước khi kẻ địch phát hiện ra trên lưng Tuyết Nhi vì thiếu mất một người, nên vết chân trên bùn bên dòng sông trở nên nông hơn trước. Nếu để đối phương nghi ngờ do vết chân nông hơn, kế hoạch đột kích của hắn sẽ trở thành lao đầu vào cái chết.

Ngay lập tức, hắn đã đưa ra quyết định chính xác nhất, nghĩ ra sách lược tấn công.

Tất cả vượt quá tự nhiên, cảm giác như một dòng nước ngầm ào ạt phun lên trên nền đất sa mạc khô cằn. Đột nhiên, sức sống và ý chí của hắn đạt tới cảnh giới chưa từng có, hắn không còn chút lo sợ nào nữa.

Hai kẻ địch đã cách vị trí khi hắn rời xa Tuyết Nhi và Mỹ Tu Na Phù không tới hai mươi trượng. Dựa vào nhãn lực của chúng, chỉ trong chớp mắt nữa sẽ phát hiện ra vết chân ngựa có sự thay đổi.

Long Ưng khom lưng, hai chân bộc phát ma kình, bật người lên từ phía sau tảng đá, với tốc độ mà người thường khó nhìn thấy, hắn vượt qua một khoảng không gian hơn mười trượng, lao về phía kẻ địch.

Bạch Đế Văn lóc xóc ôm lấy khăn trùm đầu. Tuổi y vừa qua bốn mươi, mũi cao, mắt sâu, mặt giống than lửa, đầy vết nhăm, dưới môi là một bộ râu ngắn, giống như chiếc bàn chải. Y không cao, nhưng lại ẩn chứa khí độ kinh người.

Một người còn lại thể hình cao lớn, tóc dài xõa vai, lưng đeo trường kiếm, vô cùng trẻ tuổi. Có lẽ gã chỉ lớn hơn Long Ưng năm, sáu tuổi.

Da của y trắng như ngọc, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt sáng có thần.

Cả người phát ra lực hấp dẫn gần như kỳ lạ, vừa đẹp trai vừa đáng sợ, giống như một ma thần hạ phàm.

Hai người gần như phản ứng cùng một lúc.

Ánh mắt Mịch Nan Thiên nhìn về phía Long Ưng đang lao như tên bắn, đồng thời gã rút kiếm khỏi bao, lao người về phía trước. Nhìn giống như y chém vào không khí, nhưng thực ra đã nắm được tuyến đường của Long Ưng, cứ như hắn tự nạp mạng cho gã chém vậy. Phản ứng của y nhanh nhẹn chuẩn xác, có thể sánh với cấp bậc như của Pháp Minh.

Bạch Đế Văn bước trước Mịch Nan Thiên hai trượng, là mục tiêu đầu tiên mà Long Ưng đột kích. Phản xạ của y chậm hơn Mịch Nan Thiên. Nhưng y cũng quay mạnh người, một quyền ập về phía Long Ưng. Tay còn lại làm như hình trảo, co duỗi bất định, khiến cho người ta cảm nhận được sự uy hiếp.

Dù là Mịch Nan Thiên hay Bạch Đế Văn, đều không rơi vào tình trạng trở tay không kịp khi bị tập kích. Mà ngay lập tức ứng phó phản kích lại, có thể thấy rằng họ đều là những cao thủ hàng đầu.

Nếu Long Ưng không có Ma Chủng, hành động bây giờ của hắn giống như tự lao đầu vào chỗ chết.

Ma Khí của Long Ưng bắn ra, khi Bạch Đế Văn cách hắn không đến một trượng, còn Mịch Nan Thiên cách hắn trượng rưỡi, khí của hắn đã trói chặt Bạch Đế Văn, không để y chạy trốn, ép y phải dốc toàn lực chống một chiêu.

Hai người đồng thời hiểu ra sách lược của Long Ưng, nhưng đã không kịp ứng biến nữa.