Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 151: Giải trừ lệnh cấm (hạ)

Với sự hiểu biết của mình về Võ Chiếu, Long Ưng cho rằng bà ta chỉ kém hơn Bàn công công mà thôi. Theo như Bàn công công nói, đón đầu một đao bổ tới, bà ta sẽ hóa giải đến nơi đến chốn, bởi vì không có lựa chọn nào khác. Lúc ấy, tình huống phản đối bà ta đăng cơ rất kịch liệt, khiến bà ta bắt buộc phải mượn bàn tay của ác quan, tận diệt những người phản đối. Chuyện này cũng bởi vì không còn cách nào khác. Tình huống bây giờ rất khác. Ác quan lại thành chướng ngại khi bà ta trị quốc. Mà bà ta chỉ có thể lựa chọn xử trí theo cảm tính. Giống như tình huống trước mắt, không thể tự trách mình.

Long Ưng mềm giọng nói:

- Xin Thánh Thượng khai ân, để cho tiểu dân có thể vui vẻ đến Tây vực làm việc cho Thánh Thượng.

Võ Chiếu ngửa mặt lên trời, nói một cách nặng nề:

- Từ nhỏ, trẫm đã yêu thương đứa con gái này. Nhưng nó lại làm cho trẫm thất vọng, thông đồng với Pháp Minh, khiến cho trẫm tức giận thiếu chút nữa điên lên. Lần này lại lén lút đến Trường An, chứng tỏ nó chẳng thèm để trẫm vào mắt. Tà Đế ngươi chỉ cho trẫm biết nên xử lý nó như thế nào.

Long Ưng trung thực đáp:

- Hôn lên hai má của nàng, tiếp tục chiều theo ý của nàng.

Mắt phượng Võ Chiếu giống như lửa điện xẹt tới hắn, nói gần như thất thanh:

- Ngươi đang nói cái gì thế?

Long Ưng ung dung đáp:

- Nếu là người khác, đương nhiên là không thích hợp làm như vậy. Nhưng tình huống của Thánh Thượng, có thể chiều theo ý cốt nhục thân sinh của Thánh Thượng lại là chuyện đáng quý biết bao nhiêu. Tiểu dân hiểu rất rõ công chúa. Nàng không bao giờ phản bội Thánh Thượng.

Võ Chiếu tức giận nhưng rồi lại thở dài và nói:

- Vì sao lại ngụy biện như thế? Từ miệng Tà Đế nói ra, lại biến nó thành chuyện đương nhiên.

Long Ưng nói:

- Bởi vì tiểu dân là luận sự, có câu nào nói câu nấy.

Võ Chiếu nói:

- Được rồi, xem ngươi cầu tình cho nó như vậy, trẫm sẽ xóa bỏ tất cả cấm chế đối với nó. Nhưng ngươi hãy truyền đạt lại lời cảnh cáo của trẫm, không được nhúng tay vào việc tranh chấp ngôi vị. Nếu không trẫm tuyệt đối không tha.

Long Ưng nhỏ mồ hôi lạnh, vội cáo lui rời khỏi.

Đào Quang Viên.

Dưới sự dẫn đường của tỳ nữ, Long Ưng bước đến trước cửa ngoài tĩnh thất. Sau khi tỳ nữ đi khỏi hắn mới đẩy cửa bước vào.

Công chúa Thái Bình đang ngồi trên ghế của hắn, trên cái bàn bên cạnh đặt một bầu rượu. Gương mặt nàng cực kỳ bình tĩnh. Thấy Long Ưng bước vào nàng vẫn thản nhiên.

Long Ưng từ tỳ nữ biết được nàng đã ngồi ở đây khoảng ba canh giờ, không chịu ăn cái gì, cũng không nói lời nào. Bọn hạ nhân lo lắng nàng sẽ yểu mệnh.

Long Ưng bước nhanh đến trước mặt của nàng, cầm bầu rượu lên, cứ như vậy mà đổ lên mặt đất.

Công chúa Thái Bình khẽ cau mày.

Long Ưng cất bầu rượu, ôm nàng lên, sau đó ngồi vào ghế, đặt nàng lên đùi. Lúc Thái Bình định chống lại thì đã bị hắn bịt cặp môi thơm, khiến cho lời nói trở thành "y, y U-a..aaa U-a..aaa".

Bàn tay Long Ưng mò mẫm, khiến Thái Bình vặn vẹo, lấy lại bản sắc thiếu nữ cũng như niềm vui trên đời.

Long Ưng ngừng hoạt động, rời khỏi môi nàng, nói đầy thỏa mãn:

- Mọi chuyện đã qua rồi. Mẫu hoàng của nàng đã giải trừ lệnh cấm đối với nàng. Không cần phải làm chuyện ngốc ngếch nữa. Không được lão tử cho phép, nàng không được tự vẫn nữa.

Công chúa Thái Bình đỏ mặt tới mang tai. Ánh mắt bắt đầu đỏ lên, gục đầu vào trong lòng hắn, khóc nức nở.

Long Ưng lấy tay cởi vạt áo của nàng.

Công chúa Thái Bình hoảng sợ nắm lấy tay của hắn, quên cả thút thít, nói với giọng khàn khàn:

- Long Ưng, tình hình người ta bây giờ, chàng muốn làm cái gì?

Long Ưng nói:

- Không sao đâu, chỉ muốn nhìn xem sau khi cởi hết y phục, nàng sẽ tiếp tục khóc nữa không.

Sau đó hắn lấy tay lau nước mắt cho Thái Bình, thầm nghĩ chỉ trong vòng hai ngày trước có Hoa Gian mỹ nữ, sau có Công chúa Thái Bình đều khóc trong lòng của hắn.

Công chúa Thái Bình nhéo vào lưng hắn một cái, nói:

- Ta khóc không phải vì mẫu hoàng, mà là không nghĩ được chàng vẫn quan tâm người ta, dám đến gặp mẫu hoàng cầu tình cho Thái Bình. Vì thế trong lòng ta rất là kích động.

Long Ưng hôn lên cặp môi anh đào rồi mỉm cười nói:

- Công chúa là mỹ nhân đầu tiên tiểu đệ yêu mến thì làm sao lại không để ý tới nàng chứ? Đồng ý với ta là sau này không được tìm cái chết nữa.

Công chúa Thái Bình tỏ ra thật ngây thơ đáng yêu rồi nói:

- Chỉ cần chàng chịu ở cùng người ta, người ta làm sao cam lòng tìm chết?

Long Ưng biết được nàng đã trở lại bình thường liền nói:

- Ngày mai ta lên đường đến Trường An, không thể ở cùng công chúa quá lâu, nhưng cam đoan là tốt cho công chúa. Ha ha, lần này công chúa thật sự rơi nước mắt vì tiểu đệ rồi. Chính miệng nàng đã thừa nhận, không được chống chế.

Công chúa Thái Bình làm nũng nói:

- Người ta không chịu đâu.

Long Ưng cắn lỗ tai nàng nói:

- Vẫn đang trong quá trình tiến hành đấu tranh. Chỉ là thay đổi hình thức khác. Ta có chuyện trọng đại cần nói với nàng. Nàng phải lưu tâm lắng nghe.

Đôi mắt đẹp trong veo của Công chúa Thái Bình mở to, gật đầu nói:

- Nói đi, tình lang tốt của em.

...

Vừa ra khỏi hoàng thành, hắn được Vạn Nhận Vũ đón đường. Hai người thúc ngựa chạy đến sườn dốc bờ sông ngồi nói chuyện.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Nếu ngươi đi tìm Tiểu Ma Nữ thì hãy đợi sau hẵng đi. Sau giờ ngọ, Quốc lão và Tiểu Ma Nữ cùng Thanh Chi đã đến Bạch Mã Tự ngoài thành cầu phúc cho chuyến đi đến Trường An. Mọi người còn phải ăn đồ ăn chay, chưa thể trở về ngay được đâu.

Gã lại lo lắng hỏi:

- Ngươi có thật sự nắm chắc?

Long Ưng nói:

- Không có thời gian đến phủ Quốc lão. Cũng may là ngươi đã thông báo cho ta.

Sau đó hắn thích thú nói tình huống mới nhất cho y biết, nhất là chuyện của Lai Tuấn Thần, cuối cùng nói:

- Bàn công công đa mưu túc trí, đoán sự tình có đến tám chín phần chính xác. Bảo Quốc lão không nên xông tới Thánh Thượng, duy trì thái độ trước sau như một là được.

Vạn Nhận Vũ gật đầu đáp ứng:

- Ngươi thì đi vào tử ra sinh, còn ta và Quá Đình thì lại rảnh rỗi đến phát khùng.

Long Ưng mỉm cười nói:

- Tại sao ngươi lại buồn bực đến phát điên chứ? Ngoan ngoãn nói cho ta biết, hôm qua ngươi đã trải qua chuyện gì?

Vạn Nhận Vũ tức giận nói:

- Lại nói nữa. Vừa rồi ta và Phương Hoa đến Kỳ Viên Quan xem đánh cờ. Không cần kết thúc ván cờ, nhưng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều. Tâm trạng của Mộng Điệp phu nhân cũng thật thần kỳ. Người thua nhiều nhất cũng không quá hai mươi người. Haiz, đám người kém cỏi kia còn tự cho mình là kỳ nghệ tiến nhanh. Thật không rõ, vì sao có thể đánh cờ lại cao hơn người khác nhiều như vậy?

Long Ưng nói:

- Bởi vì bàn cờ thiên hạ là vô hạn. Quan trọng là khả năng nhìn thấy được toàn cục, từ đó suy tính mưu kế. Mỗi một bước đều phải bố trí cạm bẫy tỉ mỉ, dụ đối phương vào cuộc. Bây giờ chúng ta đang cùng với Pháp Minh đánh cờ. Ngươi và Quá Đình cũng không phải rảnh rỗi, mà là hai nước cờ tinh vi nhất. Hai ngươi không cần phải đến tận nơi, nhưng lại mang tính quyết định toàn cục.

Vạn Nhận Vũ trầm ngâm một chút, rồi nói:

- Ta đã bị ngươi thuyết phục rồi.

Y lại nói tiếp:

- Vốn ta muốn đi tìm công tử. Hiện tại gặp ngươi, chi bằng cùng nhau đi.

Long Ưng vui vẻ đồng ý rồi thầm nghĩ phủ đệ của Thượng Quan Uyển Nhi nằm gần chỗ ở của Phong Quá Đình, rất thuận tiện.

Hai người phi ngựa, dọc theo bờ sông, chưa đến một tách trà nóng đã đến chỗ ở của Phong Quá Đình.

Người mở cửa là một tráng đinh. Gã vội vàng dắt ngựa cho hai người, rồi dẫn bọn họ xuyên qua chủ đường, bước đến hậu viên.

Khác với dự liệu của Long Ưng, nhà của ngự tiền kiếm thủ Phong Quá Đình phong lưu tiêu sái, văn võ song toàn lại có thể dùng mấy chữ "Nhà chỉ có bốn bức tường" để hình dung. Ngoại trừ các loại vật dụng cơ bản trong nhà ra thì chẳng còn bất kỳ vật trang trí nào khác.

Phong Quá Đình đang ngồi chính giữa hoa viên luyện kiếm. Thấy hai người tới gã vui mừng, mời bọn họ đến cây cầu nhỏ đứng nói chuyện.

Long Ưng cười nói:

- Bỗng nhiên ta có một ý mới, nhưng có được thông qua hay không thì còn cần mọi người châm chước.

Hai người vội hỏi tình hình cụ thể.

Long Ưng nói:

- Cách này gọi là Pháp Minh chơi thủ đoạn nham hiểm gì thì chúng ta liền chơi thủ đoạn nham hiểm đó. Ha ha, tiểu đệ thực ngu xuẩn, lại không nghĩ đến sớm.

Hai người nghe được phấn chấn, rửa tai cùng lắng nghe.

...

Long Ưng ngồi trong căn phòng, thưởng thức sự cổ kính mang đầy sắc thái của người trí thức. Hắn uống hai ngụm trà tiểu tỳ dâng lên. Rồi đại tài nữ mặc y phục hàng ngày, không chút son phấn bước ra.

Khuôn mặt Thượng Quan Uyển Nhi ửng đỏ, ngồi xuống bên cạnh, nhéo hắn một cái:

- Sao lại nhìn chằm chằm vào ngực người ta như vậy? Quá mê đắm rồi sao?

Long Ưng tỏ ra cợt nhả nói:

- Bởi vì chỉ có thể nhìn mà không thể đụng. Ngày mai ta đến Trường An rồi. Lần này thuận đường báo với Thượng Quan đại gia một tiếng.

Thượng Quan Uyển Nhi cau mày, ánh mắt đầy sự u oán:

- Chàng cho rằng người ta sẽ để cho chàng nói mấy câu đơn giản này rồi đi sao?

Long Ưng rất có cảm giác đưa dê vào miệng hổ, nhưng lại không bối rối. Bởi vì có thể cùng nàng giao hoan, nhất định là mộng tưởng của tất cả đàn ông bình thường. Hắn kéo cái ghế nàng ngồi sát vào bên cạnh, rồi thò tay xuyên qua eo của nàng, ôm trọn bờ lưng, sau đó hôn lên cặp môi đỏ mọng.

Tài nữ cũng không phản ứng lại.

Rời môi, Long Ưng nói đầy yêu thương:

- Tay của ta có thể làm càn không?

Thượng Quan Uyển Nhi thẹn thùng nói:

- Sau khi nói xong chuyện chính sự, chàng làm gì ta cũng được. Long đại ca, sau khi chàng đi rồi, Uyển Nhi mới cảm nhận được thấm thía nỗi khổ nhớ nhung khiến người ta ruột gan muốn đứt đoạn.

Đây là lần đầu tiên đại mỹ nhân tỏ thái độ rõ ràng, nói ra lời tâm tình khiến Long Ưng cảm động.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn hắn một cách tình cảm, và nói nhẹ nhàng:

- Long đại ca có muốn Uyển Nhi không?

Long Ưng thầm kêu hổ thẹn. Lúc ở phương Bắc, hắn nhớ nhất chính là ba vị kiều thê. Đối với Mỹ Tu Na Phù thì hắn không dám suy nghĩ tới. Bởi vì sự nhớ nhung thật sự là một loại tra tấn con người. Hắn cũng nhớ Tiểu Ma Nữ, Đoan Mộc Lăng và Hoa Tú Mỹ, nhưng gần như lại không muốn nhớ Công chúa Thái Bình và Thượng Quan Uyển Nhi. Đương nhiên hắn sẽ không nói ra.

- Đây là chính sự mà nàng muốn nói sao?

Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tiếp tục nói:

- Chàng không trả lời Uyển Nhi.

Long Ưng hôn nàng một cái, nói:

- Dĩ nhiên là muốn nhưng lại sợ yếu mệnh.

Thượng Quan Uyển Nhi đổi giận làm vui:

- Tha cho chàng đấy. Lần này Uyển Nhi đến Phong Châu chính là muốn truyền đạt lệnh của Thánh thượng yêu cầu Lư Lăng Vương an phận thủ thường, không được trêu chọc ngoại nhân, sinh sự. Trong đó là muốn Lư Lăng Vương từ bỏ ý định về triều. Từ ngữ trong thủ dụ của Thánh Thượng nghiêm khắc tới mức trước nay chưa từng có.

Long Ưng thầm thở dài một hơi, nói:

- Lý Hiển ứng đối ra sao?

Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ nói:

- Uyển Nhi căn bản không gặp được y.

Long Ưng thất thanh nói:

- Y đi đâu rồi?

Thượng Quan Uyển Nhi đáp:

- Y nào dám đi đâu. Người gặp Uyển Nhi là vợ của y. Bởi vì Lư Lăng Vương còn tưởng rằng Thánh Thượng muốn ban chết cho y, nên sợ tới mức không dám ra tiếp chỉ.

Long Ưng thầm nghĩ, bất luận là Võ Thừa Tự hay là Lý Hiển đều dở như vậy, hoàn toàn không phải là người được dự đoán cho chân mệnh đế vương. Nhưng Lý Hiển là tôn thất Lý Đường, lại chưa từng làm việc ác, bắt buộc phải ủng hộ Lý Đường. Khó trách Vạn Nhận Vũ lại nói Lý Hiển vừa không có thần lại không có khí.