Dương Huyền Cơ có phần giống như Hắc Xỉ Thường Chi, có phong độ của một nho tướng (1), râu dài năm chòm, cao gầy, nói năng cẩn trọng, thoải mái tự nhiên. Y chăm chú nhìn Long Ưng, nói:

- Ở biên giới nước Hề, Long tiên sinh có nghe được tin tức tương tự không?

Long Ưng gật đầu nói:

- Quả thật có nghe qua, nhưng ngay cả người Hề cũng không rõ ràng lắm. May mắn ta là thần y, hiểu được bệnh tình của hắn!

Quách Nguyên Chấn vui mừng nói:

- Rốt cuộc là bệnh lạ gì?

Long Ưng cười ha hả, tay phải nhấc túi vải, tay trái thò vào miệng túi, ra vẻ thần bí, nói:

- Là một loại bệnh nan y mà ngay cả một thần y như ta cũng bó tay.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào túi vải.

Vạn Nhận Vũ đoán được trước tiên, nói:

- Trời ơi! Đừng làm chúng tôi mừng hụt đấy!

Phong Quá Đình là người thứ hai đoán ra, thở dài:

- Sao có thể làm được như vậy chứ?

Quách Nguyên Chấn hiểu ra, chấn động:

- Ta chửi mười tám đời tổ tiên ngươi Tẫn Trung, nhà ngươi cũng có ngày hôm nay!

Lâu Sư Đức run giọng nói:

- Không có khả năng!

Dương Huyền Cơ và Trương Cửu Tiết đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ khó tin.

Vừa rồi, ở trong phòng, Long Ưng đã gỡ dây buộc túi, là để chuẩn bị cho giờ phút này, Hắn cầm lấy đầu của Tẫn Trung nhấc ra, đồng thời đứng dậy, đi tới phía trước hai hàng người, giơ cao thủ cấp của Khả Hãn tối cao của Khiết Đan.

Dù Lâu Sư Đức, Dương Huyền Cơ và Trương Cửu Tiết chưa từng gặp Khả Hãn Khiết Đan, cũng biết tường tận dung mạo ông ta, nhất là hai cái bướu lớn hai bên thái dương, hơn nữa, sau khi trải qua quá trình ngâm tẩm thuốc của Long Ưng, thủ cấp của y trông càng sống động, rất dễ nhận ra.

Toàn bộ đại đường tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng của kim rơi, rồi chợt bùng nổ bởi những giọng nói khác nhau, mỗi người lớn tiếng la lên một câu, lời lẽ thô tục, cực kỳ hưng phấn.

Lâu Sư Đức chợt bước ra bên ngoài, rồi quay lại, nói:

- Sáng mai chúng ta cử hành lễ duyệt binh thật trọng thể ở Đại giáo trường, bày thủ cấp của Tẫn Trung trước toàn quân, rồi lập tức đưa về Thần Đô, để Thánh thượng xem.

Long Ưng nhét cái đầu của Tận Trung vào lại trong túi, đưa cho Trương Cửu Tiết, Trương Cửu Tiết cung kính nhận lấy, để ở trên ghế trống bên cạnh.

Mọi người ngồi xuống, lắng nghe Long Ưng mặt mày hớn hở kể lại việc hắn nói dối người Hề là đến Thần Sơn, nhưng trên thực tế lại lẻn vào địa phận Khiết Đan, ám sát Tẫn Trung như thế nào.

Long Ưng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hành động này cho dù có thể nâng cao mạnh mẽ tinh thần của quân ta, nhưng ngược lại, cũng khiến đội quân của đối phương trở thành ai binh (2), có câu “Ai binh tất thắng”, cho nên coi như hai phía ở thế quân bình. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta làm được một việc, thủ cấp của Tôn Vạn Vinh cũng sẽ trở thành vật trong túi chúng ta.

Lúc này Dương Huyền Cơ và Trương Tiết Lễ đã nhìn hắn bằng đôi mắt khác xưa, nghe hắn phân tích tỉ mỉ, thắng mà không kiêu, đều có cảm giác nể phục, gật đầu không ngừng.

Vạn Nhận Vũ không nhịn được, nói:

- Không nên thừa nước được thả câu, lập được chút công lao, liền đắc chí.

Lâu Sư Đức cười nói:

- Bất kể ai có thể làm được như Ưng gia của chúng ta, đơn thân độc mã xâm nhập vào hậu phương của địch, chém đầu Tẫn Trung, thì có đắc chí cỡ nào, nhìn vẫn thấy thuận mắt.

Long Ưng nói:

- Không phải ta không muốn nói thẳng ra, mà là cần phải nêu từng bước, các vị đại soái, đại tướng mới có thể hiểu rõ chút kế mọn của ta. Ha ha!

Phong Quá Đình thản nhiên nói:

- Bẩm Ưng gia, chúng tôi đang rửa tai cung kính lắng nghe đây ạ!

Trên đường đến Sơn Hải Quan, từ Quách Nguyên Chấn, Long Ưng đã biết rõ tình thế giữa hai phe địch ta, ung dung nói:

- Trước hết chúng ta phải giành lại Bình Châu.

Bình Châu là một trong hai cứ điểm quan trọng phía trong Trường Thành của người Khiết Đan. Phía tây là Sơn Hải Quan, phía đông là biển Bột Hải, trực tiếp uy hiếp U Châu. Vẫn có thể bỏ U Châu, tấn công Chư Thành ở vùng duyên hải, khiến Sơn Hải Quan chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Trương Cửu Tiết lên tiếng, y là điển hình của một viên mãnh tướng, mắt to như ốc nhồi, dung mạo thô kệch, tay chân to, râu quai nón đầy mặt, giọng như chuông đồng:

- Tôn Vạn Vinh đóng quân tại Bình Châu, có lực lượng hùng hậu, phía sau là Doanh Châu thuộc bờ bắc sông Bạch Lang, chính là nơi đặt đại bản doanh của Tôn Vạn Vinh. Phía bên trái là Kế Châu, cũng đang nằm trong tay người Khiết Đan. Dù là Kế Châu hay Doanh Châu, đều có thể nhanh chóng trợ giúp Bình Châu, tới mức có thể phái quân tấn công chúng ta. Đó vẫn chưa phải là vấn đề đau đầu nhất, mà vấn đề đau đầu nhất là, người trấn giữ Bình Châu chính là mãnh tướng số một của Tôn Vạn Vinh, tên là Ất Oan Vũ. Người này trí dũng song toàn, sở trường giữ thành, hai lần chúng ta tấn công Bình Châu đều tổn binh hao tướng, phải rút lui.

Phong Quá Đình nói:

- Trận này chúng ta tuyệt đối không thể thua, giết Tẫn Trung tiến lên với khí thế như chẻ tre, chỉ một mồi lửa là cho bọn chúng hóa thành tro bụi.

Long Ưng nói:

- Chúng ta sẽ không thua, ngược lại còn thắng rất dễ dàng. Đặc sắc nhất là khi Bình Châu vào tay chúng ta, Tôn Vạn Vinh sẽ buộc phải đích thân đến trấn giữ Kế Châu, lúc đó là cơ hội để chúng ta ra tay.

Lâu Sư Đức khó hiểu hỏi:

- Làm thế nào có thể dễ dàng chiếm lại Bình Châu?

Long Ưng nói:

- Xây cho ta một cái đài cao, cao hơn tường thành của Bình Châu một chút, để lắp ráp một cái xe lớn, giống như xe công thành, lại có những tấm chắn tên bắn, dùng sức người vận hành. Với chiếc xe này, chúng ta sẽ có được cái thế sấm sét của vạn quân, ngay trước khi quân cứu viện của kẻ địch đến, ra tay chiếm lấy Bình Châu.

Vạn Nhận Vũ lắc đầu thở dài:

- Tiểu tử này càng lúc càng tinh quái, lại thích thừa nước đục thả câu.

Long Ưng cười nói:

- Vạn gia bớt giận, đây gọi là “sơn nhân tự có diệu kế” (3), nhưng nói ra sẽ không linh. Làm cho kinh ngạc là một mánh khóe khác để khiến lòng người phấn chấn, hiểu chưa?

Tâm trạng hết sức vui vẻ, Quách Nguyên Chấn nói:

- Thánh thượng từng căn dặn ta, cho dù Ưng gia nói ra phương pháp hoang đường và khó bề tưởng tượng đến mức nào, chúng ta đều phải làm theo.

Lâu Sư Đức vỗ ghế, nói:

- Tất cả tuân theo chỉ thị của Ưng gia.

Ba người cùng với Quách Nguyên Chấn rời khỏi sảnh chính, trở lại sân viện. Lúc này đã là canh hai, hội nghị này diễn ra gần hai canh giờ, bàn luận chi tiết kế hoạch tấn công Bình Châu.

Mọi người vẫn chưa thỏa mãn, vào trong đình ở hậu viên ngồi uống trà.

Long Ưng giải thích:

- Không phải ta không muốn tiết lộ, mà mấu chốt của việc phá thành nằm ở vũ khí bí mật của chúng ta là cung Chiết Điệp. Việc này càng ít người biết càng tốt, nếu truyền ra ngoài sẽ mất linh nghiệm.

Rồi hắn nói ra kế hoạch.

Vạn Nhận Vũ lo lắng nói:

- Ngày đó ở Đại giáo trường trong hoàng thành, huynh đã dùng cung Chiết Điệp bắn bốn phát, trúng mục tiêu ngoài ngàn bước, hẳn là Ất Oan Vũ đã nghe thấy, thế nào cũng để tâm đề phòng, làm sao tiến hành thành công được?

Long Ưng nói:

- Ngày đó, lúc ta khởi động máy móc của cung Chiết Điệp, đã lợi dụng thân thể của Tuyết nhi che cung, cho nên người xem tưởng rằng ta lấy cung treo ở bên hông ngựa, mà không biết đó là cây cung có thể gấp lại được.

Phong Quá Đình nói:

- Không tận mắt thấy, ai có thể tin được là có thần cung có tầm bắn xa ngoài ngàn bước? Tại hạ cho rằng Ất Oan Vũ có nghe được tin này, cũng sẽ cho rằng đó chỉ là tin đồn phóng đại, không để ý đâu.

Quách Nguyên Chấn cau mày nói:

- Khoảng cách xa như vậy, Ất Oan Vũ lại là cao thủ, sợ không dễ dàng làm hắn bị thương.

Long Ưng cười nói:

- Vậy thì cần có sự phối hợp của mấy món đồ chơi khác. Quách lão ca yên tâm đi, phen này Ất Oan Vũ chết chắc!

Hắn lại nói:

- Tiểu tử Hoang Nguyên Vũ kia không trở về sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Huynh rời khỏi U Châu chưa tới mười ngày, tiểu tử kia liền lấy cớ ra ngoài thăm dò, tới bây giờ vẫn chưa về. Ài, thật sự có phần không nỡ giết hắn!

Long Ưng nói:

- Không nể mặt thầy chùa thì cũng nên nể mặt Phật, vì sao lại phải lấy mạng hắn? Rất có thể hai anh em hắn có quan hệ với Tất Huyền, người được liệt vào hàng ba bậc thầy võ học người Đột Quyết, nổi tiếng thiên hạ.

Rồi hắn kể lại chuyện Thiên Bàng nói cho hắn biết.

Phong Quá Đình nói:

- Thảo nào võ công của hai anh em hắn cao cường như vậy!

Long Ưng khen ngợi Quách Nguyên Chấn:

- Ba ngàn kỵ binh mà một tay lão huynh huấn luyện, thật sự là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, khiến ta càng tăng thêm phần thắng.

Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Nhưng quan trọng nhất là, trong bất kỳ thời tiết nào, họ cũng có thể hành quân trong bóng đêm, kẻ địch có thể làm được như vậy sao?

Quách Nguyên Chấn lộ vẻ hơi ngượng nghịu, nói:

- Tuy ta tập trung huấn luyện bọn họ về năng lực đó, nhưng đó là tiến hành trong hoàn cảnh quen thuộc, còn ở nơi miền tái ngoại xa lạ, không biết bọn họ có ứng phó được hay không.

Long Ưng nói:

- Có thứ phẩm màu nào có thể phát sáng trong đêm tối không?

Quách Nguyên Chấn nói:

- Có loại sơn gọi là dạ quang, có thể hiện ra ánh huynh quang trong đêm tối, nhưng nhìn gần mới có tác dụng.

Long Ưng mừng rỡ, nói:

- Vậy thì được. Bây giờ chúng ta đi ngủ, ngày mai sẽ hết sức bận rộn.

Mọi người trở về phòng đi ngủ.

Lúc sáng sớm, tam quân (3) tụ tập đầy đủ, chờ Long Ưng duyệt quân.

Mặc dù Long Ưng chưa từng chính thức chỉ huy quân đội, nhưng đã là một anh hùng trong lòng quân sĩ Đại Chu, những hành động phi thường của hắn được lưu truyền rộng rãi, lại còn có Vạn Nhận Vũ, nổi danh thiên hạ đệ nhất đao, Phong Quá Đình, đệ nhất kiếm thủ, người người mong ngóng được nhìn thấy phong thái của ba người.

Tuy nhiên mọi người không ai ngờ tới, hắn lại xuất hiện với một cây gậy trúc cắm đầu người. Mặc dù mới nhìn không được rõ, nhưng ai cũng biết đó là thủ cấp của một người có lai lịch rất lớn. Tuy nhiên không ai đoán ra được, người đó lại chính là Khả Hãn của Khiết Đan.

Mười hai vạn quân Võ Chu, chia làm hơn trăm tổ, phân bố ngang dọc trên Đại giáo trường rộng một ngàn năm trăm trượng, đội hình chỉnh tề, cảnh tượng trang nghiêm hùng vĩ, không một ai thở mạnh, chỉ nghe tiếng bước chân của Long Ưng, Lâu Sư Đức, Dương Huyền Cơ, Quách Nguyên Chấn, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đi vào.

Đôi mắt Long Ưng sáng ngời, hắn giục ngựa đứng trên đài chủ soái trước tam quân, đưa mắt nhìn lướt qua một lượt. Đám Lâu Sư Đức xếp thành hàng phía sau hắn. Đề Đạp Tuyết đã hồi phục, cao lớn đẹp đẽ, nổi bật trong đám chiến mã của bọn hắn. Ngồi trên lưng ngựa, trông Long Ưng như một thiên thần.

Bỗng dưng Tuyết nhi dựng thẳng người lên, hai vó trước đạp mạnh, phát ra tiếng hí chấn động một vùng. Long Ưng vẫn ung dung bình tĩnh, mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

Tuyết nhi đã đứng trở lại mặt đất, thân hình rung rung mấy cái.

Long Ưng giơ cây gậy trúc ra phía trước, thõng xuống, quát to:

- Thủ cấp ai đây?

Tiếng bàn tán của mười hai vạn người vang lên ầm ầm. Chợt có người hoảng sợ kêu lên:

- Nhìn cái bướu thịt kìa!

Cũng có người không chắc chắn lắm, kêu lên:

- Tẫn Trung sao?

Long Ưng hét lớn:

- Đúng! Đây là đầu của Tẫn Trung, người tự xưng là Khả Hãn tối cao, là người đứng đầu của Khiết Đan!

Mười hai vạn người trên giáo trường xôn xao náo động, hầu như không thể tin được sự thật rành rành trước mắt.

Lâu Sư Đức giục ngựa tới trước, đứng về phía bên phải của Long Ưng, quát to:

- Thủ cấp của Tẫn Trung, là do Ưng gia của chúng ta đơn thân độc mã đi thẳng đến Tân Thành của Khiết Đan, chém đầu Tẫn Trung giữa thiên quân vạn mã mang về. Tẫn Trung không phải bị bệnh, mà là mắc phải chứng “đầu thân hai nơi” không thể cứu được nữa!

Tiếng hoan hô nổ lên vang trời.

Trương Cửu Tiết cũng tới phía trước, giơ hai tay lên, hét to:

- Thủ cấp ai đây?

Tam quân cùng trầm giọng hô lớn:

- Tẫn Trung!

Tiếng hô mạnh mẽ, không những chấn động cả Đại giáo trường, mà còn truyền tới từng ngõ ngách trong thành. Mỗi người có mặt ở giáo trường đều hết sức kích động, hai mắt sáng ngời.

Dương Huyền Cơ thừa thế tiến lên trước, kêu lên:

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta là đội quân bách chiến bách thắng của thiên triều. Nợ máu của chúng ta, phải dùng máu tươi của kẻ thù mà tẩy rửa. Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế!

Toàn thể quân sĩ hòa theo, hô to vạn tuế.

Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Quách Nguyên Chấn di chuyển sang hai bên, bảy kỵ mã đứng song song trên đài.

(1) Nho tướng: vị tướng không nhất thiết phải cưỡi ngựa bắn cung, mà chủ yếu chỉ dùng trí tuệ để bày mưu, hoạch định sách lược, chẳng hạn như Chu Du, Hàn Tín, Tôn Tẫn, Lý Tinh, Tư Mã Ý...

(2) Ai binh: đội quân đau buồn vì thương tiếc.

(3) Sơn nhân: ẩn sĩ, cũng là tiếng tự xưng khiêm tốn, tương tự “kẻ hèn”.

(4) Tam quân: tam quân theo khái niệm hiện đại là hải quân, lục quân (bộ binh) và không quân. Nhưng theo khái niệm cổ đại, tam quân là tiền quân, trung quân và hậu quân. Tiền quân là đội quân tiên phong chịu trách nhiệm mở đường (bắc cầu, sửa đường), trinh sát, chiến đấu với quy mô nhỏ. Trung quân chính là đại quân có đại bản doanh của Thống soái, gồm phần lớn binh chủng tác chiến (kỵ binh, bộ binh). Hậu quân chủ yếu là mang quân nhu quân dụng và có nhiều dân công, thợ thủ công phục vụ cho chiến trường.