Còn cách ngôi tiểu lâu hơn mười trượng, Long Ưng đã nghe tiếng tranh cãi vọng xuống từ tầng trên. Nhận ra đó là giọng của Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi, hắn cảm thấy kỳ lạ, Tiểu Ma Nữ không phải là “Nữ Bá Vương” của phủ Quốc lão sao? Sao nữ tỳ Thanh Chi lại dám phạm thượng?

Đi lên tiểu lâu, hắn thấy Tiểu Ma Nữ đang bĩu môi dài thượt, vẻ mặt bất đắc dĩ, Thanh Chi thì đang nắm cánh tay nàng, không ngừng lay lay. Tiểu Ma Nữ thoáng nhìn Long Ưng, cầu cứu:

- Tên khốn, ngươi tới đây phân xử cho bổn cô nương đi. Người ta khó khăn lắm mới có cơ hội lên núi bái sư học nghệ, nha đầu kia lại quấn lấy người ta, đòi đi theo. Nào có ai đi học võ công tuyệt thế mà còn mang theo nha đầu đâu?

Nói được nửa chừng, chính nàng cũng không nhịn được, bật cười trước.

Thanh Chi nói:

- Ưng gia tới phân xử công bằng cho Thanh Chi mới đúng. Từ nhỏ tiểu tỳ chưa bao giờ tách khỏi tiểu thư, sao bây giờ nói đi là đi, không cho Thanh Chi hầu hạ tiểu thư?

Tiểu Ma Nữ cả giận:

- Chỉ đi ba tháng thôi mà! Cũng không phải đi luôn không về. Ngươi thường nói bổn cô nương khó hầu hạ, bây giờ không cần ngươi hầu hạ, lại kêu khóc om sòm!

Chợt nàng trừng mắt nhìn Long Ưng:

- Tại sao ngươi lại ngồi xuống?

Long Ưng kéo ghế ngồi xuống, tay vịn thành ghế, nhìn hai chủ tớ xinh đẹp cách hắn chỉ chừng bảy, tám thước, ra vẻ bàng quan nhàn nhã, nhún vai nói:

- Không có gì. Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, đừng để ý tới ta làm gì. Cứ coi như ta đây không có mặt.

Tiểu Ma Nữ chống nạnh một tay, gắt gỏng:

- Ngươi cho rằng có thể không đếm xỉa tới sao? Ta giao Thanh Nhi cho ngươi, ngươi đưa nó quay về cung Thượng Dương đi, chỉ cần giúp ta không thấy nó nữa, ngươi muốn làm gì cũng được!

Long Ưng cười khổ:

- Nếu nàng nói chuyện này với ta cách đây mấy canh giờ, ta lập tức đưa nàng ta đi. Nhưng ngày mốt ta lập tức phải rời khỏi Thần Đô rồi, một thời gian dài sẽ không thể quay về. Tranh chấp giữa chủ tớ hai người, phải tự mình giải quyết đi.

Tiểu Ma Nữ ngẩn ngơ nói:

- Ngươi đi đâu?

Long Ưng nói:

- Ta vừa nhận được thánh chỉ, cần phải đi làm việc ở xa. May mắn là ba tháng này nàng cũng không rảnh để gặp ta, thế là huề!

Tiểu Ma Nữ giậm chân phản ứng, nói:

- Bản thân mình thì lén lút đi phiêu bạt giang hồ, vứt người ta vào chỗ này!

Thanh Chi bước tới bên tai nàng, nói:

- Thanh Chi luôn theo sát tiểu thư như hình với bóng, bây giờ người vứt bỏ Thanh Chi lại là tiểu thư.

Tiểu Ma Nữ ngẩn người, rồi nhịn không được bật cười, mắng:

- Nha đầu chết tiệt kia!

Long Ưng cười hỏi:

- Thu xếp hành lý xong chưa?

Tiểu Ma Nữ trợn mắt:

- Nha đầu kia không chịu giúp ta thu xếp, làm sao ta biết đồ để ở đâu mà lấy?

Thanh Chi phấn khởi, nói:

- Thấy chưa, Thanh Chi nói đâu có sai? Không có tiểu tỳ, tiểu thư sinh hoạt làm sao được? Hì hì, người ta là vì tiểu thư mà suy nghĩ đấy! Ngẫm lại xem, không có ta, tiểu thư tâm sự với ai?

Tiểu Ma Nữ buồn bực nói:

- Không phải ta không muốn dẫn ngươi đi, chỉ là chuyện này không đến lượt ta lên tiếng! Nếu nha đầu ngươi làm cho Lăng tỷ không nhận ta làm đồ đệ, ta sẽ lột da ngươi!

Long Ưng nói:

- Cởi chuông phải do người buộc chuông, đối với cuộc tranh cãi này, Tiên Tử có cách gì giải quyết không?

Tiếng của Đoan Mộc Lăng từ xa truyền tới:

- Thanh Chi cùng theo Ngẫu Tiên luôn đi, hai người có thể bầu bạn với nhau.

Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi nhìn nhau, rồi cùng reo lên mừng rỡ, ôm lấy nhau nhảy nhót. Tiếp đó hai người ríu ra ríu rít bàn bạc chọn lựa đồ đạc mang theo, tràn đầy vẻ ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ mới lớn.

Long Ưng thấy tình cảm chủ tớ sâu sắc của hai nàng, lòng ấm áp, lặng lẽ chuồn đi. Đoan Mộc Lăng đi tới gần hắn, nói:

- Long huynh đi thôi! Đừng lo lắng cho Ngẫu Tiên!

Long Ưng thấy nàng đã lấy lại phong thái thần tiên, đến trước mặt nàng, mỉm cười:

- Tiên pháp của Tiên tử lại mất hiệu nghiệm đối với ta rồi!

Phong thái và vẻ mặt thanh nhã thoát tục của Đoan Mộc Lăng không vì lời nói của hắn mà bị ảnh hưởng, nàng liếc hắn, nói:

- Long huynh sắp đi xa, vì thế tiểu nữ để huynh càn rỡ, nhưng Tà Đế là người thông tuệ, nên hiểu câu “cưỡi lừa đi tìm lừa” là như thế nào, càng không nên muốn leo lên lưng lừa, kẻo không xuống được nữa!

Long Ưng nghe vậy ngẩn ra, thận trọng suy ngẫm hình ảnh ví von của nàng, càng nghĩ càng thấm thía, nhất thời quên không mạo phạm nàng.

Đoan Mộc Lăng đưa mấy đầu ngón tay đặt ở phía trái tim hắn, ánh mắt đầy thâm tình đăm đăm nhìn hắn, dịu dàng nói:

- Huynh nói nhìn thấy, đó chính là ngoài tâm có vật; huynh nói không nhìn thấy, thì nơi nơi đều lộn xộn, hỗn độn. Trăng khuyết rồi sẽ lúc tròn. Bảo trọng.

Long Ưng thở dài, cười khổ nói:

- Tiên Tử lợi hại!

Hắn cười ha hả, rồi quay đi.

Rời khỏi phủ Quốc lão, Long Ưng thấy còn thời gian, giục ngựa trở về cung Thượng Dương, bắt chước trò gặp xe vượt xe của Tiểu Ma Nữ, la hét ầm ĩ trên phố.

Trở lại Cam Thang Viện, ba nàng đang may áo ngoài cho hắn, một bên có túi trong, có thể giấu cung Chiết Điệt và Phi Thiên Thần Độn, rất vừa vặn, khéo léo.

Hắn vừa ngồi xuống chiếc bàn tròn ở nội đường, Nhân Nhã đã ngồi trên đùi hắn, dựa người vào ngực hắn, cười dịu dàng nói:

- Hôm nay dạo chơi thật thú vị. Rất kỳ lạ là trước kia đến Thần Đô Uyển, thiếp không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng hôm nay đến đó, lại thấy Thần Đô Uyển đẹp như cảnh tiên.

Long Ưng hôn nàng, nói:

- Đây gọi là cảnh thay đổi theo tâm trạng.

Rồi nhân tiện hắn nói ra việc mình sắp dịu dàng xa.

Lệ Lệ vui vẻ nói:

- Phù muội đã nói trước cho bọn thiếp biết, phu quân sắp phải nam chinh bắc phạt, còn bọn thiếp phải làm tròn bổn phận thê tử, ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi phu quân chiến thắng trở về.

Tú Thanh nói:

- Phu quân yên tâm, hiện giờ chẳng những bọn thiếp sinh hoạt an nhàn, lại còn có niềm vui nhớ đến phu quân, còn chưa đủ sao?

Long Ưng hết sức vui mừng, nghĩ rằng bởi vì các nàng xuất thân là cung nữ, hiểu rõ những gì đang có trước mắt là đáng quý và không dễ đạt được. Tính nhẫn nại mà các nàng học được từ nhỏ, không phải người bình thường nào cũng có thể tưởng tượng được, khiến hắn ra đi được yên tâm.

Hắn nói:

- Ta còn phải đi gặp Phong công tử và Vạn công tử, sau đó mau chóng trở về. Ba nàng ở nhà ngoan ngoãn chờ ta, sáng mai ta dẫn các nàng ra ngoài thành tập cưỡi ngựa.

Ba nàng cùng reo lên mừng rỡ.

Nhân Nhã nói:

- Chàng có thể về trước giờ Tý, bọn thiếp đã mừng lắm rồi. Thái Bình Công Chúa và Thượng Quan đại gia lần lượt sai người tới nói, mời Ưng gia tối nay bớt chút thời giờ đến gặp hai người.

Long Ưng thầm kêu khổ, nói:

- Ta nhất định sẽ về khoảng giờ Tý, xin các hiền thê yên tâm.

Ba nàng lại reo mừng.

...

Hoàng Thành Hiên.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đang chờ hắn tại sương phòng (chái nhà). Đợi Long Ưng ngồi xuống, Vạn Nhận Vũ nói:

- Tìm công tử của chúng ta đúng là vất vả không sao nói hết, đến Liên Nhàn Cư của hắn thì không gặp, thanh lâu thì chưa mở cửa, cũng không có ở hoàng cung. May mắn cho ta là tình cờ gặp hắn ở Thiên Tân Kiều, hỏi hắn chui ở xó nào, hắn chỉ cười không đáp.

Long Ưng trong lòng hơi động, nói:

- Nhất định là Hoa Tú Mỹ gọi hắn đến gặp, tiểu mỹ nhân còn khéo léo lấy cớ, tỏ ý muốn gặp tiểu đệ. Hừm! Ta có đoán sai không?

Phong Quá Đình thực sự kinh ngạc:

- Tất cả đều đúng. Hoa mỹ nhân muốn nhờ ta dẫn huynh đến gặp nàng.

Long Ưng thấy ánh mắt y không lộ ra chút đố kỵ nào, thầm bội phục bụng dạ phóng khoáng, không vướng bụi trần của y, liền đem tin tức nghe lén được ở Bát Phương Lâu kể lại. Hắn nói:

- Hoa Tú Mỹ hẳn là Quy Tư (1) mỹ nữ mà Ngưng Diễm nói tới, cũng chỉ có nàng là làm cho người ta khó thể kháng cự. Rốt cuộc nàng ta dùng cách nào thuyết phục được huynh?

Phong Quá Đình nói:

- Nàng nói chúng ta khiến nàng thấy được hy vọng cho tương lai của Trung Thổ, nếu như có thể đồng thời gặp ba người chúng ta, nàng sẽ nói cho chúng ta biết chuyện chúng ta muốn biết.

Vạn Nhận Vũ vỗ đùi nói:

- Nàng nhất định là Quy Tư mỹ nhân đó rồi!

Long Ưng nói:

- Thế nào cũng phải đi gặp nàng.

Phong Quá Đình mỉm cười nói:

- Cơm nước xong xuôi rồi đi ngay.

Long Ưng thầm kêu đau đầu, vừa rồi còn hứa với ba nàng như vậy, chỉ e không về kịp.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta đã bàn với Phong công tử, lẻn vào Hề quốc không có vấn đề gì, nhưng chỉ có thể ở một chỗ, khổ sở đợi huynh. Dù sao huynh giả trang Sửu thần y, chúng tôi giả làm người trong đoàn vận chuyển dược liệu, sau khi thu thập dược liệu trân quý, phụng mệnh mang đến Hề quốc, là có thể công khai đến liên hệ với huynh.

Long Ưng nói:

- Đây gọi là tương kế tựu kế, nhưng làm thế nào giải quyết vấn đề?

Phong Quá Đình nói:

- Đi lại trên giang hồ, thế nào cũng biết được một chút thuật dịch dung cải trang. Nói cho cùng, Thái Á và đám tùy tùng, chỉ ra mắt chúng ta từ xa, ấn tượng có được sẽ theo thời gian mà phai nhạt. Người của đoàn vận chuyển dược liệu không cần nhiều, nhưng tất cả đều có võ công cao cường, để bảo vệ dược liệu quý giá như vàng. Trước hết mình sẽ thông báo cho Thái Á, để nàng ta chuyển lời cho Hề Vương.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Kể cả chúng tôi, có tất cả mười hai người là đủ rồi, đều là đệ tử trong phái do chính tay ta chọn, cam đoan không có vấn đề gì.

Long Ưng kinh ngạc:

- Quan Trung kiếm phái có nhiều người ở Thần Đô như vậy sao? Có thể dễ dàng lựa ra mười hảo thủ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đệ tử bổn phái trải rộng khắp cả nước, được liệt vào hàng cao thủ cũng có hơn ngàn người, tập trung nhiều nhất ở Tây Đô và Thần Đô.

Long Ưng nghe vậy thầm nghĩ, thảo nào Võ Chiếu xem Quan Trung kiếm phái là cái đinh trong mắt, chỉ vì đính dáng quá rộng, không dám động chạm tới họ khi thời cơ chưa chín muồi, quyền kế thừa chưa ổn định. Trên thực tế đại đa số bang hội và môn phái lớn trên giang hồ đều nghiêng về họ Lý Đường. Hắn nói:

- Cứ làm như vậy.

Tiếng gõ cửa vang lên, rồi có người đẩy cửa, nói:

- Quốc lão tới!

Ba người vội vàng dứng dậy nghênh đón. Địch Nhân Kiệt chắp tay sau lưng đi vào, theo sau là Trương Giản Chi, Thôi Huyền Vĩ và một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, phong thái hết sức hào hùng.

Địch Nhân Kiệt giới thiệu Thôi Huyền Vũ với Vạn Nhận Vũ, rồi giới thiệu người đàn ông trung niên mặc y phục võ sĩ:

- Vị này là tướng quân Hoàn Ngạn Phạm, mới từ biên giới phía Bắc trở về, nhậm chức Thống lĩnh Hữu Vũ lâm quân. Mọi người đều người một nhà, nói chuyện không cần phải e ngại. Hoàn tướng quân đã có quan hệ qua lại với người Hề một thời gian dài, cho nên lão phu đặc biệt mời ngài ấy.

Hoàn Ngạn Phạm cười nói:

- Quốc lão quá đề cao ta rồi. Cái gì mà “quan hệ qua lại”? Chỉ là đánh rồi ngừng, ngừng rồi đánh, tiếp nối liên tục.

Mọi người đều mỉm cười.

Trương Giản Chi nói:

- Ngồi xuống gọi thức ăn rồi hãy nói.

Thực đơn do Địch Nhân Kiệt chốt lại. Sau vài câu chuyện phiếm, Long Ưng nói ra nhiệm vụ làm Sửu thần y do Võ Chiếu bày mưu đặt kế.

Địch Nhân Kiệt nhìn Hoàn Ngạn Phạm, nói:

- Ngài biết những gì về người Hề, cứ nói hết ra, để họ tham khảo.

Thôi Huyền vĩ nói:

- Trước hết để ta nói vài lời. Theo ta biết, Hề tộc đã có hàng ngàn năm lịch sử, vào thời Chiến Quốc, họ và người Khiết Đan có chung tổ tiên là người Đông Hồ. Người Đông Hồ là danh từ gọi chung các bộ tộc du mục ở phía đông Hung Nô, cho nên người Hề và người Khiết Đan là đồng tộc, vốn thuộc một quốc gia, về sau phân hóa thành hai bộ tộc, chúng ta gọi họ là phiên.

Hiển nhiên Hoàn Ngạn Phạm có giao tình rất sâu với Thôi Huyền vĩ, không vì bị giành quyền nói trước mà phiền lòng, cười mắng:

- Lão Thôi đúng là không phải bạn chí cốt, trước kia biết rõ ta đi trấn giữ biên giới với Hề quốc, cũng không nhắc tới những chuyện này.

Thôi Huyền Vĩ cười nói:

- Đêm nay làm sao giống như trước kia được? Có mặt Quốc lão, ta có hôm nay, đều nhờ ông ấy tiến cử, làm sao có thể không thể hiện một chút chứ?

Trương Giản Chi nói:

- Tiểu Thôi quả thật hiểu rõ trò luồn cúi chốn quan trường!

Câu nói của ông ta khiến mọi người cười vang.

Rượu và thức ăn được mang ra, mọi người vừa ăn vừa nói, không khí hòa hợp.

(1) Quy Tư: còn gọi Khâu Tư, Khâu Từ, là một nước cổ ở Tây Vực (Tây Vực bao gồm Tân Cương và vùng tiểu Á), nay thuộc địa bàn huyện Khố Xa, Tân Cương Trung Quốc. Dân Quy Tư thuộc chủng Ấn Âu, giỏi âm nhạc, theo đạo Phật từng có thời kỳ phát triển cường thịnh, sau bị người Hồi Hột theo đạo Hồi xâm chiếm vào thế kỷ 11 sau CN.