An Nguyễn Nguyễn không ngồi ăn được nữa, nàng đứng dậy bỏ chạy.

Hạ nhân biết tiểu thư nhà mình và tiểu thư Lâu gia có giao tình, vì thế đã chuẩn bị xe ngựa từ trước, giờ An Nguyễn Nguyễn mới biết Lâu Tâm Nguyệt đã trở về Cố gia.

“Sao nàng ấy đột nhiên trở về?” Trên xe ngựa, lúc An Nguyễn Nguyễn hỏi An Tiểu Cẩm thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái đùi gà.

An Nguyễn Nguyễn nhận lấy, dở khóc dở cười nhìn Ôn Hạc Hiên chen lên xe vào phút cuối: “Sắc mặt của cha ta lúc đó nhất định rất phấn khích.”

“Là lão phu nhân của Cố gia sáng nay cố ý sai người đón trở về.” Trên khuôn mặt nghiêm trang của An Tiểu Cẩm có chút ý cười, nàng ta cảm khái nói, “Cô gia nhà chúng ta tuy rằng không đủ thông minh, nhưng mà thật sự đối với tiểu thư rất tốt.”

“Lúc trước Cố An Chi cũng đối xử tốt với Tâm Nguyệt.” An Nguyễn Nguyễn nhớ tới việc này, đùi gà cũng ăn không vô, nàng trả lại cho Ôn Hạc Hiên, lấy khăn thêu lau tay nói, “Rốt cuộc là sao, em nói đi.”

“Tiểu thiếp kia của Cố thiếu gia sinh non, nói là Tâm Nguyệt tiểu thư ra tay, tình hình cụ thể em cũng không biết nữa.” An Tiểu Cẩm nói.

“Quả nhiên…” An Nguyễn Nguyễn không bất ngờ, nhưng khuôn mặt tăng thêm vẻ nặng nề, nhưng nó chỉ duy trì một lát, sắc mặt nàng không được tự nhiên nói, “A Hiên, ta đã ăn qua rồi.”

Ôn Hạc Hiên tỏ vẻ mù mờ: “A Hiên biết, không thể ăn sao?”

An Nguyễn Nguyễn lúng túng nói: “Cũng không phải.”

Ôn Hạc Hiên à một tiếng, đặc biệt cắn một miếng nữa trước mặt An Nguyễn Nguyễn, khi nhìn thấy lỗ tai An Nguyễn Nguyễn đỏ lên quay đầu đi, trong mắt hắn đượm ý cười.

Xe ngựa dừng lại trước cổng Cố phủ, có lẽ người gác cổng đã được dặn dò, từ xa thấy được xe ngựa của An phủ liền lập tức đóng cửa lại. Khi An Nguyễn Nguyễn xuống xe ngựa thì cổng đã đóng lại được một nửa. Nàng đi tới trước cổng, nhìn thấy nó sắp đóng lại liền bình tĩnh nhấc chân đá.

Hạ nhân Cố phủ đoán chừng chưa từng thấy cảnh như vậy, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Cô, cô tự tiện xông vào nhà dân.”

“Ta cũng không phải lần đầu xông vào.” An Nguyễn Nguyễn bước qua cổng, dẫn theo An Tiểu Cẩm và Ôn Hạc Hiên đi thẳng về phía nơi ở của Lâu Tâm Nguyệt.

“Chủ tử, chờ ta.” Phía sau có người la to.

An Nguyễn Nguyễn xoay người, phát hiện là Xa Lương Cát. Chắc là hắn ta không thấy Ôn Hạc Hiên nên dựa vào hai chân đuổi theo, lúc dừng lại mệt tới mức thở hồng hộc.

An Nguyễn Nguyễn chẳng nói gì, còn chưa tới chỗ ở của Lâu Tâm Nguyệt thì nàng đã bị gia đinh của Cố phủ ngăn lại. Bọn họ cầm vũ khí trong tay, phía sau là lão phu nhân của Cố gia được phu nhân của Cố gia dìu, đứng bên cạnh còn có Cố lão gia.

“Thế nào, ta tới gặp bạn, các người cũng muốn dùng vũ khí ư?” Giọng nói của nàng lạnh lùng, tầm mắt lướt qua ba vị chủ tử của Cố gia.

Cố lão phu nhân nói: “Nếu cô tới làm khách, Cố gia ta đương nhiên lấy lễ tiếp đãi. Nhưng cô chưa thông báo tự tiện xông vào phủ của ta, ta cho rằng kẻ cướp vào cửa đương nhiên phải đề phòng.”

“Bà coi ta không nghe hiểu bà đang mắng ta là kẻ cướp à.” An Nguyễn Nguyễn cười lạnh nói, “Ta thấy các người đã làm chuyện gì áy náy với Tâm Nguyệt, sợ bị ta nhìn thấy thôi.”

Nàng không dây dưa bao lâu, nói xong thì tiếp tục đi về phía trước khiến bọn gia đinh lùi lại một bước: “Ngược lại ta muốn xem thử các ngươi có thật sự dám ra tay không.”

Cả thành Phú Ninh đều biết tiếng xấu của An Nguyễn Nguyễn, đương nhiên cũng biết An lão gia rất nuông chiều đứa con gái duy nhất này, nếu không phải sợ An lão gia đối phó chuyện làm ăn thì sẽ đánh ngay.

Nhưng Cố gia thường xuyên làm ăn với An gia, còn bởi vì Lâu Tâm Nguyệt và An Nguyễn Nguyễn qua lại thân thiết, bọn họ đương nhiên không dám ra tay. Huống chi lần trước Ôn Hạc Hiên bị thương, dưới tình thế cấp bách An Nguyễn Nguyễn dùng lựu đạn và bom khói khiến cho cả đám người bị thương, nhẹ có nặng có, không bị thương thì nước mắt chảy không ngừng, việc này lan truyền rất lâu trong thành, Cố gia đương nhiên cũng nghe nói tới.

Lúc này, cho đến khi An Nguyễn Nguyễn tiến vào viện của Lâu Tâm Nguyệt, đám người cũng không dám ra tay.

Nàng vào phòng, thấy Lâu Tâm Nguyệt ngơ ngác ngồi đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, ngay cả khi nàng vào cũng không biết.

An Nguyễn Nguyễn nhìn ngay khuôn mặt và bàn tay của nàng ấy trước, thấy không có vết thương gì nàng mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt cũng dịu đi một ít. Nàng đi qua, ngồi xổm trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, nhẹ giọng gọi tên nàng ấy.

Lâu Tâm Nguyệt cụp mắt nhìn thấy nàng, cố gắng kéo ra một nụ cười: “Ta biết cô sẽ đến.”

An Nguyễn Nguyễn cầm khăn thêu lau khô nước mắt cho nàng ấy, hỏi: “Xuân Lan đâu? Sao chỉ có một mình cô?”

Lâu Tâm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy lão phu nhân và phu nhân của Cố gia đứng ở ngoài cửa không tiến vào, nàng ấy nắm chặt tay An Nguyễn Nguyễn đi tới trước mặt bọn họ: “Thả Xuân Lan ra ngoài đi, chuyện Liễu thị sinh non không liên quan đến muội ấy.” Cuối cùng nàng ấy lại nói với hạ nhân, “Cũng gọi thiếu gia của các ngươi tới đi.”

Cố lão phu nhân nhìn qua An Nguyễn Nguyễn, rồi mở miệng nói: “Gọi thiếu gia vào nhà chính đi, cũng thả ra nha hoàn kia.” Nói xong bà ta xoay người đi mất.

Bàn tay An Nguyễn Nguyễn bị nắm chặt hơi đau, nhưng nàng không nhắc nhở Lâu Tâm Nguyệt. Nàng mơ hồ đoán được quyết định của Lâu Tâm Nguyệt, cùng nàng ấy đi tới nhà chính của Cố gia.

Cố An Chi vẫn ở cạnh Liễu Thiên Thiên, toàn thân chật vật không nói, trên tay áo còn dính vết máu. Hắn ta vừa đến liền nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn, sợ tới mức lùi một bước, nhưng nghĩ đây là nhà mình dự đoán An Nguyễn Nguyễn không dám đánh nên hắn ta mới đứng thẳng lưng bày ra dáng vẻ thiếu gia của mình.

An Nguyễn Nguyễn cười nhạo một tiếng, hắn ta nghe được, bờ lưng vừa thẳng tắp chợt gập lại.

“Tiểu thư!” Xuân Lan khóc lóc chạy vào, kéo Lâu Tâm Nguyệt nhìn tới nhìn lui, “Bọn họ có đánh cô không?”

“Ta không sao, có Nguyễn Nguyễn ở đây bọn họ không dám.” Lâu Tâm Nguyệt hỏi, “Em thì sao? Bọn họ có đánh em không?”

Xuân Lan lắc đầu: “Bọn họ chỉ nhốt em lại, không cho em gặp tiểu thư.”

Lâu Tâm Nguyệt lau nước mắt cho nàng ta, bảo nàng ta đứng phía sau mình. Nàng ấy tiến về trước một bước, nhìn Cố lão phu nhân ngồi ngay ngắn tại chỗ, Cố lão gia cùng Cố phu nhân, còn có vài người vợ lẽ của Cố gia nghe được tin tới nơi, cuối cùng ánh mắt nàng ấy dừng tại Cố An Chi.

“Nguyệt nhi.” Cố An Chi nhận thấy ánh mắt của nàng ấy, thấy hai mắt nàng ấy đỏ ngầu, hắn ta mềm lòng đi qua nắm lấy bàn tay Lâu Tâm Nguyệt, quan tâm nói, “Nàng khóc ư? Lúc ấy ta chỉ nhất thời sốt ruột nói nặng mấy câu, nhưng ta không có ý trách nàng. Thiên Thiên sinh non, ta nóng nảy mới làm như vậy, việc này đã không thể vãn hồi, trách nàng cũng vô dụng, ta…”

“Cho nên,” Lâu Tâm Nguyệt ngắt lời hắn ta, ánh mắt lặng lẽ nhìn đôi mắt hắn ta, “Chàng tin lời của nàng ta, cho rằng ta đã ra tay ư? Bởi vì ta không chấp nhận nàng ta?”

“Ta không có.” Cố An Chi giải thích, “Nguyệt nhi, ta tin nàng, nàng khẳng định không phải cố ý…”

Lâu Tâm Nguyệt lại ngắt lời hắn ta, mỏi mệt nói: “Cố An Chi, chúng ta hòa ly đi.”

Mọi người trong Cố gia đều ngỡ ngàng, Cố An Chi không thể tin được mở to hai mắt, nhìn Lâu Tâm Nguyệt bối rối nói: “Không, Nguyệt nhi, nàng chỉ tức giận nói ra thôi, nhất định là lời tức giận đúng không? Nàng là thê tử của ta, chúng ta đã thành thân ba năm rồi, tình cảm đằm thắm bền chặt, nàng không thể nào rời khỏi ta.”

“Hòa ly đi.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam, mọi người nhìn qua, trông thấy đại công tử Lâu Tâm Thành của Lâu gia phe phẩy quạt bước vào.

Y tươi cười chào hỏi An Nguyễn Nguyễn trước: “Nguyễn Nguyễn muội muội đi nhanh thật, còn nhanh hơn người làm huynh trưởng là ta một bước.”

An Nguyễn Nguyễn liếc y một cái, không muốn nói chuyện với y.

Ôn Hạc Hiên nghiêng người chặn giữa hai người.

Lâu Tâm Thành cũng không tức giận, y xoay người hướng về những người của Cố gia, cười nói: “Lão phu nhân, nếu Cố gia các người đã không hài lòng về Tâm Nguyệt, vậy thì để bọn họ hòa ly đi, thế nào?”

Sắc mặt lão phu nhân của Cố gia hơi khó coi. Bà ta hết sức không ngờ đứa cháu dâu này có sức chịu đựng nhỏ như vậy, lúc trước nạp thiếp liền tức giận trở về nhà mẹ. Hôm nay rõ ràng nàng ấy phạm lỗi lớn, bị quở trách vài câu, bị nhốt trong phòng không cho phép ra ngoài, thế là đòi hòa ly.

Trong lòng bà ta càng không thích đứa cháu dâu này, nhưng biết được phải giữ lại nàng ấy, bằng không sẽ cắt đứt quan hệ với An gia, nói không chừng còn bị An gia chèn ép. Huống hồ địa vị của Lâu gia không không thấp hơn Cố gia, năm đó nếu không phải có An gia và Lâu gia giúp đỡ thì Cố gia bọn họ cũng không có địa vị như bây giờ.

Cố lão phu nhân nói: “Tâm Nguyệt chỉ nổi nóng thôi, đại công tử Lâu gia chớ nói lời này, bằng không sau này hai đứa hòa thuận, chẳng phải còn trách người đại ca không khuyên giải à.”

Lâu Tâm Thành coi như không nghe thấy, quay đầu nhìn em gái của mình: “Nguyệt nhi, muội nghĩ kỹ chưa?”

“Muội đã nghĩ kỹ rồi.” Lâu Tâm Nguyệt nói.

Lâu Tâm Thành: “Sau này sẽ không hối hận chứ? Không trách ca ca không ngăn cản muội?”

“Muội đã cho chàng cơ hội.” Lâu Tâm Nguyệt nhìn thoáng qua Cố An Chi, “Nhưng chàng khiến muội thất vọng quá nhiều lần rồi.”

“Được lắm.” Lâu Tâm Thành quay đầu lại, nói với Cố lão phu nhân, “Lão phu nhân, bà cũng nghe thấy rồi, muội muội ta đã suy nghĩ kỹ càng, vậy nên hôm nay ta đưa muội ấy đi, ngày mai bảo Cố thiếu gia tới phủ một chuyến, sớm làm việc hòa ly này đi.”

Y nói xong định mang Lâu Tâm Nguyệt đi. Cố An Chi bỗng nhiên nắm tay Lâu Tâm Nguyệt không buông: “Ta không hòa ly, ta sẽ không hòa ly. Nguyệt nhi, Nguyệt nhi ta sai rồi, nàng đừng rời khỏi ta, ta sẽ bỏ Thiên Thiên, bây giờ ta bảo nàng ấy đi, nàng đừng đi được không?”

Lâu Tâm Nguyệt đã bước ra cửa, lúc này dừng bước. Trên mặt Cố An Chi hiện lên sự vui vẻ, tưởng rằng nàng ấy mềm lòng. Kết quả Lâu Tâm Nguyệt chỉ hỏi hắn ta: “Chàng cho rằng ta bởi vì Liễu Thiên Thiên ư?”

Cố An Chi ngây người, hiển nhiên không rõ vì sao Lâu Tâm Nguyệt muốn hòa ly với mình.

Lâu Tâm Nguyệt thất vọng xoay người bỏ đi.

Cố An Chi còn muốn đuổi theo, người của Cố gia bất chấp thân phận nói lời giữ lại, nhưng dù là Lâu Tâm Nguyệt, Lâu Tâm Thành, hay là An Nguyễn Nguyễn, bước chân chưa hề dừng lại. Thậm chí đám người Cố gia muốn đến gần cũng không được, bởi vì bọn họ bị chặn lại bởi Ôn Hạc Hiên mang khuôn mặt hung dữ, Xa Lương Cát cùng với gã sai vặt do Lâu Tâm Thành mang tới.

Trên đường trở về, An Nguyễn Nguyễn chỉ im lặng ở cùng Lâu Tâm Nguyệt, ngay cả câu an ủi cũng không nói ra. Sau khi xuống xe, nàng chỉ dặn dò Xuân Lan: “Sau khi trở về bảo tiểu thư nhà em nghỉ ngơi sớm chút, sáng ngày mai ta sang ở cùng nàng ấy.”

Xuân Lan nhìn tiểu thư giống như người mất hồn sau khi ra khỏi Cố phủ, nàng ta sốt ruột nói: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư, không thì cô đi cùng tiểu thư nhà em đi, trước đây cô không phải thường xuyên ngủ cùng tiểu thư nhà em sao?”

“Hiện tại nàng ấy cần ở một mình yên tĩnh hơn.” An Nguyễn Nguyễn ngược lại không lo lắng nhiều, “Vả lại, em đừng xem nhẹ tiểu thư nhà em, Tâm Nguyệt đó, trông dịu dàng yếu ớt nhưng trái tim rất ngoan cường, cho nên em bảo nàng ấy nghỉ ngơi trước đi, chờ ngày mai hòa ly xong rồi, ta cùng nàng ấy uống rượu.”

Xuân Lan nói: “Nhưng mà, chuyện này…”

“Đừng nhưng nhị nữa, mau dẫn tiểu thư nhà em đi vào.” Hai tay An Nguyễn Nguyễn đặt lên vai Xuân Lan khiến nàng ta xoay người, rồi đẩy nàng ta đi, “Nhanh đi nhanh đi.”

Xuân Lan vừa đi vừa quay đầu lại, nửa tin nửa ngờ dìu Lâu Tâm Nguyệt đi vào.

Ngoài Lâu phủ, Lâu Tâm Thành nhìn thấy Lâu Tâm Nguyệt đã vào phủ, y xoay người muốn nói lời cảm tạ An Nguyễn Nguyễn lần nữa thì nàng đã lên tiếng: “Lâu Tiểu Hắc, huynh đến Xuân Phong Các một chuyến tìm Tân Hồng Đậu đi.”

Lâu Tâm Thành ngẩn ra, phe phẩy cây quạt nói: “Nguyễn Nguyễn muội muội đừng hại ca ca chứ, nếu phu nhân nhà ta biết ta đến thanh lâu, nàng ấy có thể một tháng không cho ta tiến vào nhà.”

“Huynh kệ đi, Lâu phu nhân không cho huynh vào nhà, nói không chừng huynh còn rất vui đó.” An Nguyễn Nguyễn khinh thường nói, “Tưởng ta không biết bên ngoài huynh có bao nhiêu nhân tình sao, ban nãy e rằng huynh không phải từ nhà đi đến Cố phủ nhỉ.”

“Suỵt!” Lâu Tâm Thành nhìn trái phải, nhỏ giọng nói, “Giúp ca ca giữ bí mật, giữ bí mật.”

An Nguyễn Nguyễn không đôi co với y, nàng đem suy đoán của mình nói với y, Lâu Tâm Thành nghe xong sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, y không vào cửa nhà, lại lên xe ngựa đi mất.

An Nguyễn Nguyễn nhìn Lâu phủ thở dài một tiếng rồi trở về phủ của mình, nàng nhớ tới trước khi ra ngoài chưa ăn được bao nhiêu bát canh, A Hiên cũng chưa ăn gì, nàng bảo An Tiểu Cẩm đến phòng bếp xem còn có thức ăn không.

Hai người ăn xong bát mì thì trời đã tối đen. An Nguyễn Nguyễn tắm rửa xong, nghĩ tới ngày mai có việc, khi nàng định đi ngủ sớm thì phát hiện Ôn Hạc Hiên cũng rửa mặt xong, đang từ bên ngoài tiến vào phòng nàng.

An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao A Hiên còn chưa đi ngủ?”

Ôn Hạc Hiên đi qua nắm tay nàng hướng vào phòng trong, cười nói: “A Hiên và Nguyễn Nguyễn thành thân rồi, phải ngủ cùng nhau.” An Nguyễn Nguyễn đang muốn cất tiếng thì hắn lại bổ sung, “Đây là lời cha nói.”