An Nguyễn Nguyễn giữ lại An Tiểu Cẩm đang nổi giận đùng đùng.

Là một người hiện đại từng đu thần tượng, từng tham gia đại chiến với anti-fan, lướt mạng mấy tiếng mỗi ngày, lời nói bẩn thỉu dạng gì mà chưa từng thấy qua, loại cấp bậc này chẳng hề dao động tới nàng.

Nàng cười hì hì đi tới giữa hai người kia, trông đầy hứng thú nói: “Nói tiếp đi, ta còn chưa nghe đủ đâu.”

Hai người kia vốn đã nhận ra nàng, cố ý nói cho nàng nghe. Ai ngờ An tiểu thư này chẳng những không tức giận còn tỏ vẻ chưa nghe đủ, bọn họ không khỏi sửng sốt.

An Nguyễn Nguyễn đánh giá tên bên trái: “Ngươi xấu quá, không nói tới đã đen, trên mặt còn một nốt ruồi to giống như cục phân của dê rừng, nhìn thôi đã thấy thối.”

Nàng lại nhìn sang tên bên phải: “Bộ dạng của ngươi đỡ hơn hắn một tí, nhưng cái vẻ lấm la lấm lét này nhìn là biết hạng người trộm cắp.”

Nàng lùi ra sau một bước, không đếm xỉa đến vẻ tức giận trên mặt hai tên kia, nàng nói tổng kết: “Ta muốn tìm mười tám nhân tình đấy, hai người các ngươi thế này không thể lọt vào mắt ta đâu.”

An Tiểu Cẩm nghe xong đầu tiên là trừng to mắt, sau đó nhìn thấy màu sắc trên mặt hai tên kia đổi tới đổi lui, nàng ta phì cười ra tiếng.

Ôn Hạc Hiên chớp mắt, hắn nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy An Tiểu Cẩm cười hắn cũng cười theo.

Cái tên có nốt ruồi trên mặt vươn tay chỉ vào An Nguyễn Nguyễn mắng: “Ngươi…ngươi chính là tiện nhân ai cũng có thể làm chồng.”

Tên lấm la lấm lét nói tiếp: “Đúng, còn đê tiện hơn cả gái thanh lâu tiếp khách, người ta chí ít là bị ép buộc làm kỹ nữ, còn ngươi là tiện nhân trời sinh!”

An Nguyễn Nguyễn vẫn cười hì hì: “Đây là lời mắng chửi khó nghe nhất của các ngươi hả?”

Nói xong nàng liền thay đổi sắc mặt khoanh tay lại, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, nàng hất cằm nói với hai tên kia: “Ta khuyên hai ngươi một câu, nếu không biết bản thân có bao nhiêu cân lượng thì lấy gương soi đi, ánh mắt của An Nguyễn Nguyễn ta rất tốt, loại người như các ngươi ta có mù cũng không thèm ngó tới, cho nên đừng tưởng rằng đi khắp nơi làm nhơ nhuốc thanh danh của ta thì các ngươi còn có hy vọng tiến vào cửa An gia của ta.”

Nàng bật cười: “Huống chi… An Nguyễn Nguyễn ta vốn không có thanh danh tốt, các ngươi có làm ô uế bao nhiêu cũng sẽ không tệ hơn đâu, hì hì.”

Nàng nói xong câu này bỗng nhiên có tiếng vỗ tay truyền đến. An Nguyễn Nguyễn nhìn qua, âm thanh kia truyền ra từ trong một chiếc xe ngựa, nhìn ký hiệu trên xe ngựa là Cố gia ở phía đông thành.

An Nguyễn Nguyễn vui vẻ, đang muốn đi qua thì nghe được An Tiểu Cẩm hô lên “Tiểu thư cẩn thận”, nàng theo bản năng cúi người xuống, nghe được giọng nam thảm thương bên trái nàng hô to, “Oái!”

Nàng nhanh chóng xoay người, nhìn thấy Ôn Hạc Hiên dễ dàng bắt giữ một tên, tên còn lại thì ôm bụng nằm trên mặt đất vẫn còn kêu đau.

Ánh mắt Ôn Hạc Hiên lại nhìn về phía nàng: “Tiểu thư?”

An Nguyễn Nguyễn đọc được nỗi lo và sốt ruột trong mắt hắn, nàng cười dịu dàng nói: “Ta không sao.” Nàng không nhịn được khen hắn, “A Hiên giỏi quá!” Trong mắt nàng mang theo vẻ bất ngờ: Ôn Hạc Hiên thế mà biết võ công.

Ôn Hạc Hiên được khen ngợi cười tươi hai mắt sáng ngời, hắn không khỏi tăng thêm sức mạnh trên tay, sau tiếng kêu “oái” là lời cầu xin tha thứ.

Ôn Hạc Hiên giống như đứa trẻ, chẳng những không buông tha còn nắm tay thành quyền đánh một trận, vừa đánh vừa nói: “Ngươi bắt nạt tiểu thư, ta đánh ngươi, hừ!”

An Nguyễn Nguyễn thấy vậy đầu tiên sửng sốt, sau đó bật cười.

Ôn Hạc Hiên cao hơn nàng một cái đầu, thế mà lúc này lại cho nàng cảm giác đáng yêu, khiến nàng muốn vươn tay sờ đầu Ôn Hạc Hiên.

Ôn Hạc Hiên nhìn thấy bàn tay trên đầu, hắn chớp mắt không rõ nguyên do nhìn An Nguyễn Nguyễn.

“Ý là khen ngươi đấy.” An Nguyễn Nguyễn buông tay, đi tới trước mặt kẻ bị Ôn Hạc Hiên bắt giữ, hai tay nàng để sau lưng, khom lưng nhìn gã từ trên cao xuống, cười nói, “Con người của ta không có nuốt giận gì đó, ngươi muốn thừa dịp ta mất cảnh giác đánh lén ta, ta không biết thì tốt, nếu bị ta biết rồi…”

Nàng đứng thẳng dậy, nâng lên bàn chân kéo cằm tên kia. Gã muốn tránh, An Nguyễn Nguyễn dùng sức hướng lên trên một chút, đá đầu kẻ kia ngửa ra sau, phát ra một tiếng kêu la thảm thiết.

An Nguyễn Nguyễn còn chưa hết giận, nàng đạp một cước lên lồng ngực của gã, sau đó khi đi qua cái bụng đang được ôm trong tay, nàng giả vờ bất cẩn đạp trúng bụng gã, rồi đi về phía xe ngựa của Cố gia.

Nàng chẳng hề khách khí căn dặn phu xe của Cố gia: “Đến An gia.”

Sau đó nàng trèo lên xe, chào hỏi chủ nhân chiếc xe cùng nha hoàn: “Tâm Nguyệt, Lan nhi.”

Nha hoàn Xuân Lan cũng chào nàng: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư.” Ánh mắt nàng ta nhìn An Nguyễn Nguyễn hơi nhiệt tình.

Sau khi nàng ngồi xuống, thiếu phu nhân của Cố gia là Lâu Tâm Nguyệt lo lắng nói: “Cô không nể tình như vậy, sợ rằng sau này bọn họ sẽ trả thù cô.”

An Nguyễn Nguyễn chẳng thèm để ý: “Thì tới đi, người muốn trả thù ta nhiều lắm, thêm hai tên này thì có bao nhiêu.”

“Cô đó…” Giọng điệu của Lâu Tâm Nguyệt hơi bất đắc dĩ.

Một lát sau, nàng ấy vén lên màn xe nhìn thấy Ôn Hạc Hiên ngoan ngoãn đi theo bên cạnh An Tiểu Cẩm, hắn thường xuyên liếc nhìn xe ngựa dường như muốn nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn ở trong xe, nàng ấy càng kéo ra màn xe, hỏi: “Cái người bên ngoài chính là nhân tình của cô ư?”

An Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Sao ngay cả cô cũng chê cười ta, ta như thế nào cô không phải rõ ràng nhất à.”

Lâu Tâm Nguyệt nói: “Ta thấy vị công tử này dung mạo tuyệt hảo, cử chỉ chuẩn mực, lại rất để tâm đến cô, có lẽ cô sẽ động lòng thì sao? Trước đây Nguyễn Nguyễn không phải đã nói muốn gả cho một người tuấn tú sao? Người này chẳng lẽ còn không đẹp ư?”

“Đương nhiên là đẹp rồi.” An Nguyễn Nguyễn cười nói, “Nhưng việc xuất giá chỉ là lời nói bừa hồi nhỏ, ta của hiện tại không muốn xuất giá. Cô nghĩ đi, nữ tử gả đi phải chịu sự quản thúc của gia đình phu quân, không thể làm cái này cái kia, thật là nhàm chán. Huống hồ khắp thiên hạ này, người có thể chịu đựng ta xuất đầu lộ diện không có quy củ chỉ có cha ta.”

“An lão gia dạy dỗ cũng vô dụng, trách mắng cũng chẳng được gì, rơi vào đường cùng mới phải mở một mắt nhắm một mắt thôi.” Lâu Tâm Nguyệt trách móc, “Lẽ nào thật sự đánh chết cô ư?”

An Nguyễn Nguyễn làm ra vẻ thở dài: “Chao ôi, ai bảo cha ta nuông chiều ta chứ, có lẽ là ta đáng yêu quá đi.”

Lâu Tâm Nguyệt bị chọc cười bởi dáng vẻ này của nàng, một lúc sau nàng ấy lại không giấu được vẻ lo âu: “Ta ở trong phủ nghe bọn hạ nhân nói về cô, nói là An lão gia muốn lấy một nửa gia sản chọn rể, lại nghe nói cô lén lút qua lại với người ta, ở bên ngoài nuôi nam nhân, e là có người cố ý tung ra lời đồn.”

“Lời đồn này lan ra rất tốt.” An Nguyễn Nguyễn ngược lại thực sự vui vẻ, dường như còn muốn vỗ tay khen người ta.

Lâu Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong giọng nói tràn đầy kính nể: “Trên đời này, nữ tử không cần thanh danh giống như cô e rằng không tìm ra người thứ hai.”

An Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm: đương nhiên, dù sao chúng ta không nhận sự giáo dục giống nhau.

Nhưng nàng không giải thích với Lâu Tâm Nguyệt, chuyển đề tài nói: “Hôm nay sao cô ra ngoài vậy? Mấy hôm trước ta hẹn cô đi leo núi, sao cô không đi?”

Biểu cảm trên mặt Lâu Tâm Nguyệt hơi thay đổi, nàng ấy cụp mắt xuống che giấu vẻ u sầu, chỉ nói: “Ở trong phủ ngột ngạt, ta về nhà mẹ ở mấy ngày.”

An Nguyễn Nguyễn nói: “Lời này của cô mâu thuẫn quá rồi, nếu ở trong nhà ngột ngạt, vậy sao còn từ chối cùng ta leo núi chứ?”

Xuân Lan ở bên cạnh hình như muốn nói gì đó, bị Lâu Tâm Nguyệt nhìn thoáng qua liền không tình nguyện im miệng.

Lâu Tâm Nguyệt nói qua loa: “Chỉ hai ngày nay mới cảm thấy ngột ngạt.”

An Nguyễn Nguyễn đang vén màn xe tìm Ôn Hạc Hiên, bên phía nàng ngồi không thấy, thế là nàng chen chúc với Lâu Tâm Nguyệt, không để ý tới động tác nhỏ của nàng ấy: “Sao Cố thiếu gia không đi cùng cô? Thường ngày huynh ấy chẳng phải hận không thể dính sát cô à.”

Lâu Tâm Nguyệt cười mắng: “Không biết xấu hổ gì cả.” Sau khi cười xong, ánh mắt nàng ấy lại ảm đạm.

“Ta xấu hổ gì chứ. Cố thiếu gia làm được, ta không nói được à?” An Nguyễn Nguyễn vừa vén lên màn xe liền nhìn thấy Ôn Hạc Hiên mang ánh mắt tội nghiệp nhìn sang đây, sau khi nhìn thấy nàng ánh mắt hắn thoáng cái trở nên sáng ngời.

Nàng từ trong xe vươn ra một bàn tay, cười mỉm nói với hắn: “Cho ngươi kẹo ăn này.”

Bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo.

Ánh mắt Ôn Hạc Hiên sáng lên, hắn cảm ơn An Nguyễn Nguyễn trước rồi mới cầm lấy. Dáng vẻ vui mừng phấn chấn kia, An Nguyễn Nguyễn tưởng rằng hắn sẽ nhét thẳng vào miệng, nhưng nàng thấy hắn dùng một tay nâng lên, tay kia dùng hai ngón tay cầm lên bỏ vào trong miệng ăn từ từ.

An Nguyễn Nguyễn thấy vậy sửng sốt, người đẹp ăn gì vốn đã là cảnh đẹp, dáng vẻ này của Ôn Hạc Hiên cùng với ánh mắt tỏa sáng nhìn thấy nàng, cho nàng cảm giác “người này gia giáo rất tốt”.

Nàng gác tay trên cửa sổ xe, quang minh chính đại thưởng thức nhan sắc của Ôn Hạc Hiên, tò mò là gia đình như thế nào mới nuôi ra được người như vậy.

Ôn Hạc Hiên phát hiện tầm mắt của nàng, hắn vừa đi nhanh theo chiếc xe vừa nghiêng đầu đáp lại bằng nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia mang theo chút trẻ con.

An Nguyễn Nguyễn nhớ tới đầu hắn bị thương, muốn cho Ôn Hạc Hiên lên xe, nhưng nàng nhớ kỹ nữ tử và nam tử thời cổ đại cần phải tránh hiềm nghi, mặc dù nàng không để ý, nhưng trong xe dù sao còn có Lâu Tâm Nguyệt, cuối cùng nàng vẫn không mở miệng.

Nàng lại nhớ ra người trong xe hồi lâu không có tiếng động gì, nàng quay lại nhìn Lâu Tâm Nguyệt, thấy trên mặt nàng ấy đượm vẻ lo âu, mày liễu nhíu lại, nàng nghi hoặc nói: “Tâm Nguyệt, cô có chuyện giấu ta ư?”

Lâu Tâm Nguyệt chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có, sao cô hỏi vậy?”

“Ta thấy cô không vui.” An Nguyễn Nguyễn không tin cho lắm, “Thực sự không có việc gì hả?”

Lâu Tâm Nguyệt cười nhạt: “Quả thật không có gì.”

An Nguyễn Nguyễn nghi ngờ quan sát nàng ấy chốc lát, nàng không truy hỏi chỉ căn dặn phu xe đi chậm chút, đổi đề tài trò chuyện với Lâu Tâm Nguyệt, chưa tới một lúc đã đến An phủ.

Xe ngựa dừng lại trước cửa, An Nguyễn Nguyễn nhảy xuống xe, Ôn Hạc Hiên hô lên “Tiểu thư”, giây tiếp theo liền nắm tay áo của nàng.

An Nguyễn Nguyễn nhón chân sờ đầu hắn, Ôn Hạc Hiên theo bản năng cười với nàng.

Ở bên cạnh, Lâu Tâm Nguyệt nhấc làn váy được nha hoàn Xuân Lan dìu xuống xe ngựa suýt nữa trượt chân, nàng ấy ngạc nhiên nói: “Nguyễn Nguyễn, hắn…”

An Nguyễn Nguyễn đáp: “Đầu hắn bị thương, mất trí nhớ rồi.”

Trong mắt Lâu Tâm Nguyệt nảy sinh chút thương hại: “Khó trách. Có muốn sang nhà ta ngồi chơi không?”

An Nguyễn Nguyễn nhìn chân trời: “Sắc trời muộn rồi, ta về nhà trước, trễ chút sẽ tới tìm cô.”

Lâu Tâm Nguyệt gật đầu: “Được.” Nàng ấy nhìn theo An Nguyễn Nguyễn trở vào An phủ rồi mới xoay người vào Lâu phủ ở bên cạnh.

An Nguyễn Nguyễn xác định Lâu Tâm Nguyệt không nhìn thấy mình mới lập tức dừng bước, Ôn Hạc Hiên đi theo phía sau bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải đầu.

An Nguyễn Nguyễn bị đụng một cái liền lảo đảo, nàng xoay người nhìn thấy Ôn Hạc Hiên che trán trong mắt rưng rưng, nàng dở khóc dở cười: “Sao lại khóc rồi? Đau lắm à?”

Lưng nàng không cứng vậy chứ.

Ôn Hạc Hiên nhịn nước mắt chảy ra, gật đầu nói: “Đầu đau quá.”

An Nguyễn Nguyễn suy nghĩ sự việc, nhất thời quên mất trên đầu hắn có vết thương. Nàng lo lắng nhón chân lên xem, phát hiện vết thương không chảy máu mới thoáng yên tâm.

Nàng căn dặn gia đinh đi mời thầy thuốc, An Nguyễn Nguyễn lại nhớ tới chuyện mình lo lắng ban nãy, bèn nói: “Tiểu Cẩm, em sai người đi nghe ngóng thử Tâm Nguyệt có gặp chuyện gì hay không.”

An Tiểu Cẩm không hỏi nguyên do xoay người đi ngay.

Chờ khi nàng ta trở về, An Nguyễn Nguyễn đang cầm băng gạc tự quấn đầu cho Ôn Hạc Hiên. An Tiểu Cẩm thốt lên một câu: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi, Tâm Nguyệt tiểu thư…” Nàng ta chưa nói xong thì khựng lại, hơi ngớ ra nhìn Ôn Hạc Hiên bị quấn đầu giống như một cây củ cải to.

An Nguyễn Nguyễn quấn đến vòng cuối cùng, đang đi lấy kéo: “Tâm Nguyệt làm sao?”

An Tiểu Cẩm hoàn hồn nói: “Em nghe hạ nhân của Cố gia nói, Cố thiếu gia muốn nạp thiếp.”

“Cái gì?” An Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt lộ sát khí, “Cố An Chi hắn dám!” Nói xong, nàng mặc kệ Ôn Hạc Hiên, cầm theo cây kéo nổi giận đùng đùng ra ngoài.