Chương 42.

Một quả trứng

Mặc dù bị máu của Huyền Vũ che khuất tầm nhìn nhưng mà Tử Thiên vẫn có thể cảm nhận được, phía dưới đáy vực là một cái tế đàn.

Ở tế đàn bên ngoài, Tử Thiên có thể cảm nhận được loại kia đang thôn phệ hắn lực lượng chính là từ nơi này phát ra.

Nhưng kỳ lạ là, mặc dù hắn có thể thấy được tế đàn này nhưng mà lại không thể nào thấy được tế đàn này bên trong có cái gì…

Nhìn kỹ ra, hoá ra tại tế đàn bên ngoài có một cái lớp vô hình tường chắn.

Tường chắn này giống như một cái màn nước, trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn được tế đàn đang ở bên trong nhưng lại không thể nào thấy được tế đàn bên trong là cái gì.

Theo như hắn suy đoán thì cái màn nước này chính là một lớp vật cản, nó có thể cản người bên ngoài dò xét vào bên trong.

Chính xác hơn chính là ngăn cản người bên ngoài nhìn thấy đồ vật bên trong tế đàn.

Như trong tiểu thuyết, tế đàn các loại thường là dùng để phong ấn một loại nào đó cực hung cực ác đồ vật,… hoặc là giống như hắn não hải dùng để bảo vệ một loại nào đó lực lượng.

Nghĩ đến, cái huyết trì này cũng thật giống trong não hải hắn hồn hải.

Chẳng qua, một cái là hồn lực, một cái là máu mà thôi, chỉ là không biết tại bên trong tế đàn này là cái gì, liệu có phải giống như não hải hắn hay không?

Tính tò mò lên cao, Tử Thiên liền lao đến tế đàn, mong muốn đi vào bên trong.

Theo như hắn suy đoàn thì cái màng chắn này rất có khả năng sẽ ngăn cản hắn lại bên ngoài, không cho hắn vào trong.

Chuyến này xông vào chỉ coi như hắn đang cầu may mắn mà thôi.

Quả nhiên, ngay tại lúc Tử Thiên chạm vào màn nước thì màn nước lập tức có phản ứng.

Nó chấn động mạnh một cái, một cái cự lực xuất hiện đẩy bay Tử Thiên ra bên ngoài mười mét.

Đau!

Bị màn sáng đánh một cái, một cảm giác đau đớn truyền ra khắp cơ thể hắn.

Từng khối xương giống như bị bẻ gãy “răng rắc” kêu vang, lục phủ ngũ tạng đều vì đợt chấn động mà gần như bị chấn nát, các cơ thịt chỗ chỗ nổ be bét.

Kinh khủng nhất chính là đầu của hắn, do tiếp xúc trực tiếp với màn nước mà ông ông cộng hưởng, một bên đầu bị chấn vỡ ra, thậm chí có một con mắt của hắn không biết làm sao mà lòi cả ra ngoài.

Sợ hãi các thứ!

Lần đầu tiên khí đi vào thế giới này có thứ có thể trực tiếp khiến hắn thảm như vậy.

Vậy mới nói, đừng nhìn hắn chỉ bị chấn bay có mười mét mà nghĩ hắn nhẹ nhàng qua được.

Đây chẳng qua là huyết thuỷ dưới đáy huyết trì quá ư là mẹ nó đậm đặc cùng trầm trọng nặng nề, nếu không thì có thể hắn cũng chưa chắc thảm như vậy.

Này đúng là phải tính cho huyết thuỷ một cái công lao.

Mặc dù là thảm như vậy, thậm chí một con mắt đều bị tuột ra ngoài nhưng mà Tử Thiên cũng không hề từ bỏ đối với màn nước quan sát.

Chỉ thấy, tại màn nước chấn bay hắn một khắc đầu tiên thì nó lập tức cũng biến đổi, giống như nó phát hiện được có kẻ xâm nhập và sự biến đổi này là cần thiết lúc này.

Màn nước hiện ra thành hình một cái bát úp, một cái không có đế bát úp, tại bát úp phía trên có hoa văn bắt đầu xuất hiện, từng cái to lớn lục giác hoa văn bắt đầu hiện lên.

Tại lục giác hoa văn bên trong lại có từng cái kỳ dị đồ án lập loè hình quy xà ẩn hiện.

Đặc biệt tại màn nước phía trên có thất tinh Tinh Thần đồ án.

Nhìn thấy những thứ này làm Tử Thiên nhớ đến, nếu như nơi này có một cái Huyết trì là máu của Huyền Vũ thì ắt hẳn sẽ còn các di vật khác của Huyền Vũ nữa.

Đây có khi nào lại là một cái mai rùa khổng lồ hay không?

Càng nhìn hắn lại càng thấy khẳng định của mình là đúng: “Ừm! Nhất định là.

Nếu như phải thì cái này liền dễ nói, hắn có thể lợi dụng điểm này để chui vào bên trong.

Phốc!

Đang suy nghĩ, Tử Thiên trong miệng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi phun ra nhanh chóng bị màu đen máu Huyền Vũ hoà tan mất.

Mải suy nghĩ, hắn quên mất bản thân mình đang bán thân bất toại.

“Trước hết phải hồ phục lại cái đã, nếu không với trạng thái này của mình là chắc chắn không vào được cái mai rùa màn nước kia.

Bởi vì lần này trọng thương rất nặng nên Tử Thiên trọn vẹn ngồi đó hơn một trăm năm trời.

Thời gian này cũng không phải hắn chỉ hoàn toàn chữa thương, mà thương thế của hắn sớm đã tại chín mươi mấy năm trước liền khôi phục tốt, chẳng qua là hắn muốn nhân cơ hội này lại cường hoá một chút thân thể mà thôi.

Hiện tại, không chỉ máu của hắn màu đen mà ngay cả tim, gan, phèo, phổi thậm chí ngay cả xương cốt của hắn đều được nhuộm một màu đen kịt, mặc dù tất cả đều không có lên tới viên mãn trạng thái nhưng mà cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều lần rồi.

Đứng dậy, Tử Thiên hướng mai rùa màn nước tới gần.

Khi hắn bước đi, có tiếng xương cốt cùng cơ thể “răng rắc” kêu vang.

Đây cũng không phải là tiếng xương cốt của hắn bị gãy hay gì mà là do hắn vừa đi vừa vặn người nên mới vậy.

Một cảm giác thoả mãn tràn đầy cơ thể, lần này hắn đã có nắm chắc xuyên qua Ô Quy màn nước để đi vào trong rồi.

Tới gần màn nước, Tử Thiên lập tức điều động trong cơ thể màu đen huyết dịch.

Màu đen huyết dịch, theo Tử Thiên điều động liền từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài, sau khi nó ra ngoài cũng không cùng màu đen huyết dịch trong huyết trì hoà lẫn với nhau mà là hướng về màn nước đi tới.

Sau đó, Tử Thiên chỉ cảm thấy màu đen huyết dịch của hắn đang cùng màn nước giống như quấn quýt lấy nhau như đang trao đổi lấy điều gì đó, còn về chúng nó trao đổi cái gì thì Tử Thiên lại không biết được.

Hắn chỉ nhận trách nhiệm điều động huyết dịch hướng màn nước đi tới, còn như nó cùng màn nước bàn cái gì thì đó lại thuộc về bản năng của nó.

Nếu như nơi này quả thức đúng như hắn suy đoán thì chuyện “Lá rụng về cội” này liền dễ hiểu.

Quả nhiên chẳng bao lâu thì Tử Thiên liền thấy Ô Quy màn nước rách ra một cái khe nhỏ đủ để một người đi vào.

Không chần chừ, Tử Thiên lập tức thông qua khe nhỏ đi vào bên trong.

“Con moẹ nó!”

Vừa vào bên trong, Tử Thiên không nhịn được mà chửi bậy một câu.

Chỉ thấy, bên trong này giống như là một cái thế giới, một cái thu nhỏ thế giới.

Mai rùa bên trong thế mà lại là một cái thế giới.

Chưa hết, thế giới này mặc dù không có mặt trời nhưng lại quang đãng, sáng sủa lạ thường, không giống như ở bên ngoài kia đen kịt một màu.

Tại nơi này, hắn bằng mắt thường đều có thể nhìn lấy xung quanh.

Cảm giác này đã lâu mới được cảm nhận lại, thật mẹ nó đã.

Thưởng thức chưa được bao lâu thì lập tức có một cỗ vô hình lực lượng cuốn tới.

Mà cỗ lực lượng này hắn cũng không hề xa lạ, ngược lại còn rất quen thuộc.

Đây không phải chính là cái kia đã thôn phệ hắn Tinh khí lực lượng hay sao? Thật không ngờ nó lại là từ nơi này phát ra!

Mặc dù loại thôn phệ lực lượng này mạnh hơn ở phía ngoài rất nhiều nhưng mà bây giờ nó cũng không thể nào ảnh hưởng được đến hắn nữa rồi.

Trải qua máu của Huyền Vũ cải tạo, Tử Thiên đã không còn đối với loại thôn phệ này cảm thấy áp lực nữa rồi.

Vất bỏ đi những suy nghĩ này, Tử Thiên lần theo nguồn lực lượng kia, cuối cùng Tử Thiên cũng nhìn thấy gốc gác của nó.

Đi chẳng bao lâu, thì tại phía trước Tử Thiên hiện ra một cái to lớn tế đàn, mà cái tế đàn này cùng cái mà hắn thấy khi còn ở bên ngoài giống nhau như đúc.

Tại tế đàn trung tâm, Tử Thiên thấy được một cái to như ngọn núi lại giống như trứng gà khối đá đang dựng đứng trên một cái thạch đài.

Nguồn thôn phệ lực lượng kia chính là ở khối đá này phát ra.

Mà thạch đài xung quanh được bố trí xuống bảy cái to lớn đồ án, mỗi đồ án lại hiện ra một cái hình thù con vật khác nhau: Cua, Trâu, Dơi, Chuột, Yến, Lợn cùng một con vật có hình dáng như thỏ, có mỏ loài chim, mắt như cú mèo chỉ là con gì thì hắn lại không biết được.

Tại mỗi cái đồ án trung tâm lại mọc ra một cái to lớn xích sắt, bảy cái xích sắt móc nối lấy bảy cái đồ án một đầu, còn một đầu còn lại chúng đều giống nhau quấn quanh lấy khối đá hình quả trứng kia.

Chưa hết, tại bốn phương tám hướng khối đá đều bị một cái to lớn màu đen xích sắt móc vào bên trong, lần theo mười hai đầu xích sắt, Tử Thiên kinh hãi thấy mỗi một đầu xích đều được móc nối lấy một cái lơ lửng ngọn núi.

Mà cho dù bất kể là mười hai ngọn núi kia hay là bảy toà đồ án đều đang không ngừng toả ta kinh người lực lượng hướng khối đá kia chèn ép tới.

Mà tại hòn đá phía trên đầu, cũng có một cái khổng lồ Quy Xà đồ án đang không ngừng hướng hòn đá rủ xuống trầm trọng, nặng nề cùng cổ phác lực lượng.

Cái này nào giống một cái tế đàn bảo vệ.

Rõ ràng nó là một cái phong ấn tế đàn a.

Tiến vào trong tế đàn, Tử Thiên đi đến bên cạnh quả trứng thì một điều còn kinh dị hơn đập vào mắt hắn.

Khối đá kia nào phải cái gì khối đá, nó là một quả trứng a, một quả trứng còn sinh mệnh a.

Hắn có thể nghe được từ trong quả trứng đó từng tiếng “bịch bịch” giống như tiếng đập của tim vậy.

Đây là con gì trứng mà có thể to lớn như vậy, chẳng những thế còn có thể có thôn phệ năng lực?

Một loạt các loại con vật đều được Tử Thiên liệt kê qua một lần nhưng lại chẳng có con nào có thể có được loại năng lực này.