Lúc ra về, Trương Tử Đồng tới đón nàng. Ngoài cửa sổ xe đột nhiên rơi tuyết, Thanh Khê nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn, có chút vui vẻ, có chút thản nhiên. Từ ngày hè xanh um tươi tốt đến trời đông giá rét rơi tuyết, các nàng quen biết như là một đợt thay mùa đơn giản, xem qua nhiều loại hoa, nhìn qua những thăng trầm, bắt đầu từ giữa hè, cho đến mùa đông rét đậm.

Có một loại tình cảm, chảy xuôi trong lồng ngực, một đường ấm áp đi xuống.

Không khí quá mức trầm mặc làm cho giữa hai người có thêm vài phần áp lực, Trương Tử Đồng thử mở miệng đánh vỡ bầu không khí làm cho nàng bất an này: "Lý Chân có khỏe không?"

"Vẫn tốt, bụng đã lớn rồi, ngày sinh dự tính là vào tháng tư."

"Nga? Không biết là con trai hay là con gái." Dừng một chút, Trương Tử Đồng còn nói, "Vẫn là con gái tốt hơn, đáng yêu một chút, không nghịch ngợm như vậy."

"Con của mình, con trai hay con gái đều sẽ cảm thấy đáng yêu."

Dường như là đang tưởng tượng ra cảnh tượng kia, khóe miệng Thanh Khê có thản nhiên ý cười. Trong lòng Trương Tử Đồng đột nhiên cảm thấy đau đớn, hơi hơi, lại rõ ràng như vậy.

Tay bị Trương Tử Đồng gắt gao nắm lấy, đặt ở bên cạnh người, siết chặt giống như muốn bẻ gãy tay nàng vậy, Thanh Khê yên lặng vươn bàn tay kia ra, nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay Trương Tử Đồng, xúc cảm mềm mại làm cho cảm xúc vốn đang buộc chặt dần dần thư hoãn, Trương Tử Đồng buông tay ra, nghiêm túc lái xe.

Con cái là cấm khu vĩnh viễn sẽ tồn tại giữa các nàng, Thanh Khê nghĩ, so với chính mình, Tử Đồng càng thêm để ý. Hai người cùng một chỗ, thứ không cần nhất chính là áy náy cùng xin lỗi, nếu như Trương Tử Đồng đem con cái cùng gia đình cho là trách nhiệm của bản thân cùng sự áy náy đối với nàng, vậy tình cảm sẽ trở nên có rất nhiều áp lực.

"Tử Đồng, ta có ngươi là đủ rồi."

Đèn đường đem gương mặt ảm đạm chiếu sáng như gương, bàn tay nắm tay lái của Trương Tử Đồng run run, ở trong lòng của nàng, làm sao không phải có Thanh Khê là đủ rồi. Hai người, trong thế giới của chính mình có được đối phương, loại phương thứ tình yêu đáng quý trọng đến như vậy, nàng lại từng định từ bỏ.

Không buông ra, cho dù muôn sông nghìn núi, cho dù một đường sinh tử, ở trước mặt Thanh Khê, nàng muốn giao ra toàn bộ bản thân mình, cũng làm cho vận mệnh của hai người hoàn toàn gắn liền với nhau.

Tuyết dần dần lớn hơn, giảm bớt tốc độ xe, Trương Tử Đồng hỏi Thanh Khê: "Tết Tây cùng ta dự tiệc, được không?"

"Được."

Thanh Khê không biết là tiệc như thế nào, nhưng vẫn không chút do dự mà đồng ý, tín nhiệm cùng quan tâm, hoặc là một loại tâm tình khác, các nàng tựa hồ bắt đầu dung hợp đúng cách rồi.

"Ngày mai ta đưa ngươi đến chỗ làm trước, sau đó lại đi làm."

"Đi làm..."

"Một công ty quảng cáo, Giám đốc khách hàng." Mặc dù Công ty Văn hóa Khổng giáo vẫn còn kém hơn công ty quảng cáo 4A rất nhiều, nhưng ở N thị cũng coi như là một công ty quảng cáo có thực lực cùng tiềm lực phát tiển tốt, chức vụ Quản lý khách hàng này, tóm lại vẫn là có vẻ có thể phát triển, đối với việc nuôi sống chính mình cùng Thanh Khê, thật ra Trương Tử Đồng chưa bao giờ lo lắng.

Đại khái là đã từng đánh mất thứ quan trọng hơn, cho nên những thứ đã từng rất quan tâm cho dù mất đi, rốt cục cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

Trong mắt người Trung Quốc, có lẽ Tết Tây cũng không tính là thật sự kết thúc năm, ngay cả những nơi như khách sạn hay câu lạc bộ cũng vẫn tấp nập như thường, hoa lệ nhưng lạnh lùng, Trương Tử Đồng nhẹ nhàng nắm tay Thanh Khê, đi xuyên qua đại sảnh cùng ngọn đèn chói mắt ở hành lang, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua chỗ ngã rẽ ở lầu một, nam nhân đang hút thuốc, nghĩ đến cái gọi là tổng kết cuối năm của một bộ ngành nào đó, Trương Tử Đồng hiểu rõ.

Hồ Dịch Bân cũng nhìn thấy các nàng, tiếp tục động tác trong tay, thẳng đến khi hai người kia đi vào thang máy, hắn mới ném tàn thuốc xuống, quay về bàn rượu tiếp tục mệt mỏi mà thôi chén đổi trản*.

(*推杯换盏 một câu thành ngữ: Đại khái là cuộc say sưa nâng cốc chạm ly của những người giàu có)

"Trương Tử Đồng, ngươi chơi trò làm người quan trọng thành quen rồi phải không a? Mỗi lần đều là người đến cuối cùng!" Trần Hân Vũ dài giọng vừa la vừa trừng mắt nhìn Trương Tử Đồng mới bước vào nửa cánh cửa.

"Trên đường rơi tuyết, không dám lái quá nhanh." Trương Tử Đồng nhẹ nhàng liếc nhìn Thanh Khê một cái, sợ nàng không được tự nhiên, bất quá may mắn, vẻ mặt Thanh Khê ngoại trừ thản nhiên, cũng không có gì khác.

"Được rồi, Trần Hân Vũ ngươi đừng đo cản đường nàng, nhanh chóng đến đây ngồi đi."

Hạ Hà nhìn nhìn La Phi ngồi ở bên cạnh Trần Thần, cuối cùng đem tầm mắt tạm dừng ở trên người Trương Tử Đồng vẫn đang gắt gao nắm tay Thanh Khê, người sau bắt gặp ánh mắt của nàng, không trốn tránh cũng không có xấu hổ, chính là khẽ gật đầu, cười yếu ớt đáp lại.

Vừa ngồi xuống, đôi mắt Trần Hân Vũ chuyển động, lập tức bắt đầu đặt câu hỏi: "Trương Tử Đồng, vị mỹ nữ này là ai? Giới thiệu một chút đi."

"Triệu Thanh Khê." Sau đó lại nói với Thanh Khê, "Thanh Khê, những người này đều là bạn tốt của ta, Trần Hân Vũ, Hạ Hà." Đến La Phi, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Thần một cái, "La Phi ngươi đã biết. Người bên cạnh là bạn gái của nàng, Trần Thần."

Có vài thứ một khi đã nói ra, những ngật đáp gây đau đớn trong tâm hồn cũng dần dần được hòa tan, nay La Phi, cũng đã có thể thản nhiên nhìn Trương Tử Đồng cùng Triệu Thanh Khê nắm tay nhau, hoặc là đã từ bỏ, hoặc chính là bởi vì có người càng cần được nàng quý trọng, đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Một bữa cơm vừa ăn vừa trò chuyện mất hai tiếng đồng hồ, sau đó là một trận bùng nổ tiếng gào thét khi đi karaoke, một số người cũng không có năng khiếu nhận biết nhịp phách, duy độc Trần Hân Vũ là làm ầm ĩ nhất, từ [ Loại thái dương ] đến [Phong cách dân tộc rực rỡ nhất], vừa hát vừa uống, tựa hồ cười đến vô tâm vô phế, Hạ Hà thường thường lấy đi ly rượu trong tay nàng, nàng còn là một bộ dáng giương nanh múa vuốt muốn đánh Hạ Hà, đại khái là say, có chút buồn cười, ngay cả Trương Tử Đồng đều bật cười.

"Ngươi đừng cười!"

Trong thanh âm không lớn của Hạ Hà có pha lẫn không ít bất lực, lúc này Trương Tử Đồng mới dừng lại biểu tình vui sướng khi người gặp họa, hỏi nàng: "Nàng làm sao vậy?"

"Thất tình." Có thể là phát điên đến mệt mỏi, Trần Hân Vũ dần dần thành thật, nhắm mắt ngã người trên đùi Hạ Hà, cũng không nói, dường như là đang ngủ.

Bạn trai của Trần Hân Vũ Trương Tử Đồng từng gặp qua, nhỏ hơn Trần Hân Vũ một chút, thoạt nhìn thì chững chạc hơn Trần Hân Vũ, tuổi trẻ mà thành thục, không nói nhiều, trong lúc lơ đãng toát ra sự cẩn thận đối với Trần Hân Vũ cũng là đáng quý.

Hai người như vậy cũng vẫn chia tay, Trương Tử Đồng lén lút cầm lấy bàn tay ấm áp của Thanh Khê, trong lồng ngực dâng lên chua xót cùng cảm kích, nắm hai bàn tay này, cũng giống như nắm lấy cuộc sống của nàng.

Cuộc sống của Trương Tử Đồng, là một nữ nhân nàng sẽ trân trọng cả đời.

Tết Tây năm nay lạnh hơn năm ngoái, so với dịp lễ Giáng sinh những thanh niên nam nữ trẻ tuổi tỏa ra khắp thành phố vui chơi, Tết Tây có vẻ lạnh lùng mà tiêu điều, uống rượu thì không thể lái xe, vì thế các nàng chậm rãi bước đi trên con đường thưa thớt người qua lại, tuyết rơi nhỏ, hai người cũng không bung dù, tùy ý bông tuyết trắng noãn thật nhỏ rơi trên đầu vai hoặc mái tóc dài tối màu.

Sinh mệnh cũng tốt, cuộc sống cũng được, chỉ có hảo hảo tồn tại, mới có thể yêu thương người mà chúng ta khát vọng thật lâu thật dài.

Tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, có pháo hoa nở rộ cùng thanh âm từ xa xa truyền đến.

Con đường cái vốn không tính là rộng lớn trước cửa tiểu khu dưới tuyết trắng bao trùm có vẻ càng uốn lượn, dẫm lên tuyết trằng thật dày, lưu lại dấu chân thật sâu.

Gió lạnh thổi qua hàng cây không biết tên kia, hàn g cây trơ cành đứng lặng lẽ ở một góc khiêm tốn, Thanh Khê đột nhiên dừng bước bộ, Trương Tử Đồng cũng ngừng lại theo, nhìn nàng, "Làm sao vậy?"

Ánh mắt trấn an những cảm xúc trôi nổi, Thanh Khê im lặng thật lâu, chỉ lẳng lặng đứng ở trước mặt Trương Tử Đồng, ánh mắt dừng ở một khoảng không trắng xóa, sáng lấp lánh. Giống như hình ảnh dừng lại, Trương Tử Đồng cũng không muốn quấy nhiễu nàng, ngay trên đường giữa trời đông giá rét, hai người nhìn nhau.

Không biết là đứng bao lâu, gió thổi nhánh cây rung động, Trương Tử Đồng vươn tay, đem mái tóc bị gió thổi loạn của Thanh Khê vuốt lại. Bên ngoài làn da luôn mong manh, khí lạnh bao bọc, hơi ấm liền tan hết, chỉ có trong lòng bàn tay vẫn còn ấm áp, nàng muốn giữ chặt lấy bàn tay của Thanh Khê, đem nhiệt độ của mình truyền qua, nhưng mà một khắc ngay khi nàng nâng tay, Thanh Khê lại trước một bước, chậm rãi nắm lấy tay của nàng.

Bàn tay cùng ánh mắt của Thanh Khê giống nhau, không phải cực nóng, nhưng rất ôn nhu, trong nháy mắt khi Trương Tử Đồng nắm lại tay nàng, tất cả tưởng niệm, hoài niệm, quyến luyến đều vỡ vụn thật sâu. Nàng khẽ nhếch đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Ta yêu ngươi."

Ta yêu ngươi.

Từng tưởng tượng qua vô số lần, Trương Tử Đồng vẫn luôn chưa từng nghĩ đến, đợi đến khi chình mình thật sự nghe được những lời này, sẽ là bình tĩnh như thế. Dường như đã sớm lĩnh hội được ý tứ khôn kể trong đó, lại dường như đã sớm nghe qua trăm ngàn lần từ trong miệng Thanh Khê, trong phút chốc, phong khinh vân đạm.

"Ta cũng yêu ngươi."

Gắt gao nắm lấy tay nàng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Thanh Khê nhẹ giọng nói, "Cám ơn."

Cám ơn ngươi, lúc ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta.

Một năm này, trong băng thiên tuyết địa ở N thị, gốc cây cô độc kia, lá rơi rụng, hoa điêu linh, còn lại chính là phần rể cây chôn sâu vào lòng đất lạnh rung đứng thẳng, may mà xơ xác tiêu điều không thể diệt mất sinh cơ, nó vẫn đang chờ đợi để năm sau sinh trưởng cùng nở rộ.

Hai cái bóng nhỏ bé cao gầy hòa vào nhau, đường về không phải dài lâu, mà là chiếu cố, nhắm mắt lại, Thanh Khê tùy ý Trương Tử Đồng dẫn dắt nàng, từng bước một, không phải vì con đường phía trước, chỉ vì nàng biết, người kia sẽ đưa nàng về nhà.

Trở về nhà của các nàng.

------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vẫn không muốn ghi là chương cuối, chính là bởi vì luyến tiếc kết thúc, tất cả những người đã cùng nhau, từng chăm chú vào câu chuyện, so với tương lai tràn ngập xinh đẹp cùng hào quang, luôn có những thứ càng khiến cho người ta hối tiếc.

Ta là người hoài cổ, là một người không muốn thay đổi, bắt đầu hoặc là kết thúc, đều là thứ ta e ngại nhất. Án văn này từ khi bắt đầu muốn viết, luôn kéo dài rồi lại trì hoãn, mà lúc kết thúc, cũng là trì hoãn rồi lại kéo dài.

Khác với ý tưởng ban đầu, vốn là muốn viết một án văn thăng trầm, kịch tình càng nhiều một chút, chính là khi viết xuống, lại luôn không hạ thủ được, luôn cảm thấy không được tự nhiên cùng không thích hợp. Trong tìm thức luôn tìm kiếm tế thủy trường lưu (những thứ ngấm từ từ chậm rãi mà sâu sắc), tìm kiếm những điều bình thường hoặc thậm chí là tầm thường.

Có đôi khi phát hiện, mong muốn cùng thứ viết ra là không giống nhau. Án văn này đối với tình cảm hoặc tâm lý là có thu hoạch rất nhiều, nhiều đến mức chính ta cũng không thể nói rõ, càng trình bày không được.

Mà chỉ dựa vào nội dung của án văn này, kỳ thật vẫn không biết rốt cuộc cái gì mới là tiểu thuyết, văn vẻ, theo ý của ta, câu chuyện [Nhất lộ] này chưa phải là tiểu thuyết. Bất quá đến một chương cuối cùng cũng dần dần phát hiện, so với chương thứ nhất, kỳ thật đã tự nhiên hơn rất nhiều, không phải văn tự tự nhiên, mà là khi viết ra sẽ không cảm thấy quá mức xấu hổ mất tự nhiên.

Làm việc luôn có một quá trình, tối qua vì một số điều không thể tránh khỏi tới làm phiền, tâm không bình tĩnh, ưu thương, mê mang, trầm thấp. Lúc ấy đột nhiên nghĩ rời giường viết văn, một khắc kia mới giật mình nhận ra viết văn kỳ thật có thể làm cho ta an tâm khó hiểu.

Nói thật nhiều, chính là muốn nói, cảm ơn những bằng hữu đã xem qua án văn này, cảm ơn Tử Đồng cùng Thanh Khê kỳ thật vốn không tồn tại, còn muốn cảm ơn án văn này, làm cho ta lắng đọng xuống một phần kiên định.