Cẩn thận đặt Thùy Vân xuống đất, tôi nhanh chóng rắc bột thuốc vào vết thương bên hông, băng bó qua loa rồi đứng dậy. Tên thủ lĩnh nằm cách đấy không xa. Vết thương quá nặng khiến hắn ngất đi nhưng chưa đến nỗi mất mạng. Chiêu tấn công vừa rồi của Nhật Vũ đủ tàn độc. Nếu không phải bởi vấn đề về khoảng cách, tên thủ lĩnh có thể đã chết. Còn bảo quang là của Quỷ vương kịp thời tung ra bảo vệ tôi, như đã nằm trong dự đoán, mà cũng có phần ngoài dự đoán.

Hiện tại hai người họ đang đánh nhau kịch liệt, vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng, bất chấp tất cả để kết liễu đối phương. Ngọn lửa thù hận thiêu đốt vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Nhật Vũ. Sự giận dữ tựa sóng biển cuộn trào nhấn chìm mọi giác quan. Kiếm Thương Hải uống máu tươi trở nên ngông cuồng như dã thú thức tỉnh, mỗi chiêu thức đều hung hiểm, tàn độc.

Dáng vẻ biến đổi xa lạ đó khiến tôi hơi bất ngờ. Chợt ý thức được rằng, người trong tầm mắt lúc này không phải Nhật Vũ của tôi, mà là Quốc vương kiêm Thượng quân của Nhật Lệ. Hắn cũng có một mặt thủ đoạn, một mặt tham vọng, một mặt lạnh lẽo vô tình. Nhưng đồng thời cũng có một mặt anh dũng và đầy trách nhiệm. Kể từ thời điểm đặt chân vào cuộc chiến, hắn đã không nghĩ tới việc bảo toàn tính mạng rời đi. Ánh mắt kiên định ấy nói cho tôi biết, hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất là tiêu diệt Quỷ vương, dùng mọi liều lĩnh và bất chấp để hoàn thành sứ mệnh.

Hiển nhiên bản thân hắn là người hiểu rõ nhất, thực lực hai bên chênh lệch tới mức nào.

Quỷ vương đã triệu hồi phần lớn linh lực từ đội quân của ông ta, khiến chúng tan rã và các chiến binh trở về nguyên dạng tử thi. Trái lại, ông ta trở thành kẻ mạnh nhất, là tập hợp linh lực của hàng loạt người. Đôi mắt ông ta đục ngầu, bên trong loé lên vẻ tàn nhẫn thích thú. Quỷ vương thích nhìn kẻ khác ngã gục dưới chân mình, để chứng tỏ ông ta mới là người xứng đáng đứng trên đỉnh cao quyền lực. Chưa bao giờ nụ cười ngạo mạn thường trực trên môi ông ta nhiều như lúc này.

Nhật Vũ giao đấu với Quỷ vương rất chật vật. Nguồn linh lực trong người hắn yếu hơn nên sức huỷ diệt của tia sáng phát ra không mạnh bằng. Bù lại, hắn vận dụng các loại thuật phép rất linh hoạt, kết hợp với sự trợ giúp từ mấy vị đại thần pháp lực cao. Thành ra, hai bên cân sức một hồi vẫn không hạ gục được đối phương.

Nhưng tôi biết trạng thái cân bằng này sẽ chẳng duy trì được lâu.

Không còn nhiều thời gian để lãng phí, tôi ngồi sụp xuống bên thân xác bất động của tên thủ lĩnh. Hắn đang phơi bày trạng thái yếu ớt nhất trước mặt tôi, máu vẫn tuôn chảy từ vết thương hở miệng, hơi thở mỏng tang như ngọn đèn dầu leo lắt. Mặc dù căm hận tới độ muốn tự tay giết chết hắn ngay lập tức, tôi lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc cứu kẻ thù của mình, dùng thuốc cầm máu và điều hòa linh lực để đảm bảo tính mạng hắn được duy trì.

Trong trạng thái bị thương quá nặng, mọi phòng ngự của tên thủ lĩnh đã hạ xuống mức tối thiểu theo dự đoán. Thế nên tôi có thể xâm nhập trí óc hắn khá dễ dàng. Phép Xuyên thấu được thi triển một cách thuần thục, từng dòng ký ức thuận lợi truyền vào trong đầu, phong phú nhưng hơi hỗn tạp. Tôi nhắm mắt tập trung cao độ, chăm chú lướt qua thật nhanh, sau một hồi thần thức dần trở nên mê man. Khi cảm thấy sắp đến giới hạn, tôi buộc phải thoát ra cùng với nỗi thất vọng tràn trề, ngón tay rụt lại ủ rũ chấm dứt liên kết.

Độ hiểu biết về Tịch thuật của hắn chẳng hơn tôi là bao, chắc bởi hắn không phải kẻ được chọn và không trực tiếp tu luyện. Quỷ vương cũng không cho hắn biết mọi thông tin. Có điều sự tin tưởng, dựa dẫm và mối quan hệ huyết thống giữa hai người là thật. Hắn phục tùng cha mình vô điều kiện.

Bên cạnh đấy, tôi còn hiểu thêm về phép Hợp thể giữa Quỷ vương và Nhật Huy. Đây chính là đề nghị của người đàn ông áo trắng bí ẩn, bao gồm cả việc lợi dụng tôi để uy hiếp hắn. Nếu chỉ vì lấy được dòng máu hoàng tộc nhằm điều khiển Huyết ngọc thì trên vương quốc có không ít đối tượng để lựa chọn. Thế nhưng, xét tổng thể các phương diện thì Nhật Huy là người phù hợp nhất.

Trước đó Quỷ vương đã lợi dụng Nhật Khánh, trợ giúp hắn luyện Tịch thuật rồi thông qua mối liên hệ khế ước giữa hai người cướp đi toàn bộ pháp lực, để hắn chết dưới tay Nhật Vũ trên chiến trường. Mà Nhật Huy lại có nguồn linh lực giống hệt Nhật Khánh, hấp thụ linh lực của hắn sẽ giảm thiểu nguy cơ thân thể bài trừ. Hơn nữa, Nhật Khánh có ý chí mạnh mẽ và lòng tự tôn cao, không dễ bị uy hiếp. Còn Nhật Huy trái ngược có nội tâm yếu mềm, nhược điểm lại bị phơi bày rõ rệt, dễ bị người ta nắm thóp.

Gã đàn ông áo trắng kia quả thực rất hiểu chúng tôi.

Kẻ mà tôi không dám suy đoán.

Đang đắm chìm giữa khoảnh khắc hồi tưởng mơ hồ, đột nhiên bên tai vọng đến tiếng gầm của Quỷ vương, kèm theo tiếng nổ rung chuyển cả khoảng trời. Xung quanh ông ta bùng lên luồng sáng chói lọi như quả bom huỷ diệt mọi thứ ở phạm vi gần. Rất nhiều người, bao gồm Nhật Vũ, Hải quân, tướng lĩnh và các triều thần đều văng ra trước nguồn lực khủng khiếp. Có người chết ngay lập tức, có người trọng thương hoặc bất tỉnh. Và tất cả nhất thời đều không gượng dậy nổi.

Trí óc chưa kịp vận hành, cả người tôi đã vụt lao đi như con thiêu thân xông vào biển lửa, đứng chắn giữa Nhật Vũ và Quỷ vương. Ánh mắt ông ta trông thấy tôi thì hơi dao động, sau biến chuyển rất nhanh, trở về vẻ tàn ác vốn có. Chỉ một thoáng dịu dàng ngắn ngủi ấy cũng khiến tôi thảng thốt, gần như không chớp mắt cố nhìn kĩ con người đối diện.

Vẫn là Quỷ vương, tộc trưởng tộc Hải Miên dưới lớp vỏ ngụy trang Địa quân. Bóng dáng người khác lướt qua cơ hồ chỉ là ảo giác.

Bấy lâu nay ông ta luôn tồn tại với thân phận kẻ đã chết, sống núp mình trong bóng tối không dám lộ diện. Thủ lĩnh của một bộ tộc diệt vong, từ trên ngôi cao bị đạp xuống đáy sâu địa ngục, cõi lòng chất chứa biết bao cay đắng, phẫn uất. Như thể việc trả thù chính là động lực lớn nhất để ông ta sống sót, cho dù là cuộc sống hèn nhát, chật vật.

Ánh mắt Quỷ vương chiếu lên người tôi rất phức tạp. Tôi không thể dùng thuật Xuyên thấu với ông ta nhưng vẫn đọc được trong đó sự mâu thuẫn và hỗn loạn. Hai tay ông ta buông lỏng, giấu sau lớp áo choàng xanh thẫm điểm hoa văn lượn sóng. Nguồn lực chết chóc tiêu biến trong lòng bàn tay, nét mặt sát phạt thay bằng vẻ điềm tĩnh. Chỉ có luồng khí đen u ám vẫn lởn vởn không dứt quanh người.

Kể từ khoảnh khắc lao vào giữa hai bên, tôi đã dùng sinh mạng để đánh cược, cược rằng ông ta sẽ không giết mình. Lá bùa hộ mệnh quan trọng nhất mà Lam Hương nhắc tới, chính là sự bảo vệ của Quỷ vương đối với tôi. Cho dù bởi ràng buộc khế ước cuối cùng với Nhật Huy, hay do phần ký ức của hắn chôn sâu trong đầu ông ta, thứ mà ông ta vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Kẻ tham lam chỉ nhìn thấy bề ngoài lợi ích của phép Hợp thể mà không biết rằng nó là một con dao hai lưỡi. Giống với các loại Tà thuật đầy mê hoặc, dưới lớp vỏ che đậy hấp dẫn ẩn chứa hiểm nguy trùng trùng. Người khao khát nó vô số kể, nhưng có duy nhất một đối tượng từ chối sử dụng biệt năng mà mình sở hữu, chính là vị thống lĩnh Mật quân đã chết trên sa trường. Mỗi khi có người hỏi ông ta tại sao, ông ta chỉ ung dung trả lời cùng một đáp án.

"Ta sợ sẽ đánh mất chính mình."

Thực hiện Hợp thể tức là đã chấp nhận một con người khác tồn tại bên trong, tiếp nhận dòng ký ức lạ lẫm tuôn chảy. Lấy được sức mạnh cả đời của kẻ cho đồng thời đối mặt với nguy cơ linh hồn bất ổn. Nó khó kiểm soát như lòng tham, khiến trí óc kẻ nhận mơ hồ, đôi lúc chẳng phân định rõ ý thức đang điều khiển là của bản thân hay của một trong những kẻ bị hấp thụ. Hay nói cách khác, nó từng bước biến hắn trở thành kẻ đa nhân cách.

Dám chắc những người đích thân trải nghiệm hiểu rõ điều này hơn ai hết. Nhưng họ không ngừng được, vì không qua nổi cửa ải huyễn hoặc của cám dỗ. Chẳng thể xác định, rốt cuộc thì đây là một biệt năng kỳ diệu hay một loại loại Tà thuật ẩn hình.

Tôi không biết Nhật Huy được coi là đã chết hay chưa. Liệu rằng bên trong Quỷ vương còn nằm lại một phần hồn hay tiềm thức của hắn? Chẳng ai có thể giúp tôi giải đáp. Chỉ đành dùng trực giác cảm nhận từ thái độ của Quỷ vương đối với mình. Mọi hồi ức và cảm xúc của Nhật Huy đều tồn tại trong đầu ông ta, đan xen với dòng hồi ức nguyên bản, khiến chúng bị khuấy trộn. Quá trình đảo lộn thầm lặng mà mãnh liệt đến ông ta cũng không thể kiểm soát. Giống như sự bảo vệ dành cho tôi, vốn dĩ chịu chi phối bởi khế ước và lý trí. Ngay cả thái độ lúc đối diện cũng phảng phất hơi hướm Nhật Huy trong đó.

Có lẽ người đàn ông áo trắng đã tính đến điều này. Một kế hoạch tinh vi, đến tột cùng không biết ai mới được coi là kẻ có lợi.

Nghĩ tới việc Quỷ vương sẽ không làm hại mình, tròng mắt tôi nhìn thẳng về phía ông ta chẳng chút e dè, sợ hãi. Cánh tay thả lỏng không có ý định tấn công. Tôi bình thản cất lời trước.

"Ta thật hiếu kỳ, năm xưa ông dùng cách nào để có thể giả chết trốn khỏi Thủy Tinh Tháp mà không bị phát hiện?"

Nét mặt Quỷ vương vẫn giữ nguyên, chẳng hề lộ vẻ ngạc nhiên khi thân phận bị vạch trần. Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên vẻ xem thường.

"Đó là việc mà con nhóc yếu ớt như ngươi không có tư cách chất vấn. Ngoan ngoãn tránh qua một bên. Đừng làm vướng chân ta."

Tôi vẫn đứng yên bất động trong vai trò một kẻ vô hại. Mùi máu tươi theo gió luồn qua khứu giác bốc lên vị tanh tưởi. Tròng mắt người đối diện sáng rực, pha trộn giữa vẻ ngang tàng của kẻ chiến thắng và sự xảo quyệt của một tộc trưởng lão làng.

"Những người Hải Miên đi theo ông vì không còn sự lựa chọn nào khác. Họ đặt niềm tin và trông chờ vào vị thủ lĩnh tài ba phục hồi vinh quang bộ tộc. Lại chẳng ngờ, vinh quang ấy được đánh đổi bằng Tịch thuật cùng dòng máu tươi rưới đỏ linh hồn những kẻ vô tội. Thật ra trả thù chỉ là chỉ là cái cớ lót đường cho dã tâm của ông. Tham vọng quyền lực tối cao mới là mục đích cuối cùng ông hướng đến phải không?"

Quỷ vương trầm ngâm quan sát tôi, nụ cười sớm đã biến mất trên khuôn mặt.

"Bọn họ sẽ biết ơn ta. Ta là vị tộc trưởng được tôn sùng, là anh hùng đem đến cho bọn họ tự do và sự giải thoát. Sau khi ta trở thành Quốc vương, người Hải Miên sẽ không còn là tội nhân và thuật pháp về linh hồn cũng chẳng bị cấm đoán. Tương lai rạng rỡ như thế, sao có thể không mong chờ."

"Danh bất chính, ngôn bất thuận. Ông có được sự ủng hộ của người Hải Miên nhưng lại đánh mất niềm tin của người Nhật Lệ. Một kẻ giết vua đoạt vị, tàn sát quần thần, khiến quần chúng bất an, lòng dân phẫn nộ thì dựa vào đâu để trở thành người đứng đầu quốc gia? Một kẻ tu tâm chưa nghiêm, dưỡng tính chưa thỏa thì lấy tư cách gì để trị quốc, bình thiên hạ? Cái ngài vàng mà ông hao tâm tổn sức cướp về, thật ra ngay từ đầu đã lung lay chực đổ."

Quỷ vương nghe xong mấy lời mỉa mai của tôi thì cười gằn một tiếng. "Đoạt vị thì sao? Tàn sát thì sao? Cuối cùng tất cả đều phải quỳ gối dưới chân ta. Cá lớn nuốt cá bé vốn dĩ là quy luật tự nhiên, khuất phục trước quyền uy và phục tùng kẻ mạnh cũng là đạo lý hiển nhiên."

Tôi cười nhạt đáp trả. "Kẻ mạnh chân chính là kẻ dùng bản lĩnh của mình nâng đỡ kẻ yếu. Còn kẻ giẫm đạp lên vai kẻ yếu để vươn lên, chẳng qua chỉ là kẻ yếu đang cố gắng trở thành kẻ mạnh mà thôi."

"Một kẻ dựa vào sự bảo vệ của người khác để tồn tại như ngươi, không có tư cách bàn về kẻ mạnh với ta."

"Ta chưa từng tự nhận mình là kẻ mạnh như ông. Ta chỉ là một kẻ yếu, có đầu óc đủ tỉnh táo để nhìn ra ai mới là kẻ mạnh đáng ngưỡng vọng, đáng tôn kính thật sự. Tin rằng trên vương quốc, đa phần dân chúng cũng không phải người mù. "

Kẻ đối diện chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ khinh khỉnh. 

Tôi không định ra sức thuyết phục Quỷ vương, hay ngây thơ cho rằng có thể dùng lời nói hoa mỹ xảo trá lay động ông ta. Hi vọng một kẻ đang mê muội trên đỉnh cao sức mạnh đột nhiên thức tỉnh nhân tâm, gần như là điều không thể. Tôi buộc phải làm chuyện thừa thãi ấy, chỉ để tranh thủ cho Nhật Vũ chút thời gian trị thương. Hắn vẫn nằm yên trên mặt đất ở tư thế giả bộ bất tỉnh, thực tế đang âm thầm điều hòa và khôi phục linh lực.