Sơn quân bị cách chức. Tin tức truyền đi tạo nên một trận xôn xao cả trong triều đình lẫn dân chúng. Ông ta là cây cổ thụ đã bén rễ sâu suốt hai triều đại, ấy thế mà cuối cùng vẫn phải bật gốc. Tân vương có ý định diệt trừ ông ta, vậy nên tội nhỏ như con thỏ cũng phải xé ra thành con bò, chưa kể người này vốn không phải vị quan thanh liêm chính trực cho lắm. Có điều, thế lực ông ta gây dựng suốt trăm năm tồn tại tựa mạch nước ngầm, hiển nhiên không thể tiêu biến trong một sớm một chiều.

Tôi chẳng có hứng thú với mấy chuyện chính trị, mỗi ngày đều chăm chăm nhìn vào hai Tinh cầu hòng tìm kiếm thêm chút thông tin nào khác. Nhưng có vẻ những gì tôi thấy hôm trước đã là tất cả ký ức được lưu giữ. Tôi đành thất vọng cất chúng vào túi Càn Khôn, khoác áo lên ra ngoài tản bộ. Đám hầu gái định đi theo nhưng bị tôi cản lại. Đêm trăng thanh tịnh mới thật thích hợp để suy tư và ngồi tự kỷ.

Tôi cứ thế thơ thẩn bước đi vô định, lúc dừng chân mới phát hiện mình đang đứng bên hồ Vọng Dương gần lâu đài. Từng đợt gió lành lạnh quét qua mang theo luồng không khí tươi mát từ cây cỏ. Ánh trăng rưới lên mặt nước lấp lánh, hoà cùng những gợn sóng lăn tăn. Tôi nhặt một viên đá ném xuống. Nó vỡ ra tạo thành vòng tròn loe rộng rồi từ từ ngưng tụ về hình dáng ban đầu. Tôi nghĩ thầm, giá như những thứ mất đi đều có thể khôi phục lại như vậy thì tốt biết mấy.

Bãi cỏ ram ráp hòa quyện trong hơi ẩm của đất. Tôi ngồi dựa lưng vào gốc cây, vòng tay qua đầu gối đang co lên và ánh mắt thơ thẩn vô định. Bóng người vừa xuất hiện khiến tôi chú ý, bất giác ngoảnh đầu nhìn sang. Nhật Vũ thong thả bước tới. Hắn khoác áo ngoài màu xanh đậm điểm xuyết những đường viền kim loại vàng. Bên trong là bộ đồ đen kịt chẳng rõ kiểu dáng. Đôi chân thong thả di chuyển gần như không phát ra tiếng động.

Tôi chỉ lướt qua chốc lát rồi trở về tư thế cũ, mắt dõi ra bờ hồ bên kia, trầm mặc. Nhật Vũ ngồi xuống cạnh tôi, tay trái rất tự nhiên quàng qua eo, tay phải nâng cằm tôi ép mặt tôi hương hướng về phía hắn.

"Không vui?" Hắn hỏi trong khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Tôi đẩy tay hắn ra, lắc đầu. "Chẳng phải ngài rất bận sao? Hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta?"

Hắn vén mấy lọn tóc lòa xòa bên tai tôi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng. "Từ giờ ta sẽ dành nhiều thời gian ở bên nàng. Mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau."

Tôi tựa sát vào vai hắn, bao bọc xung quanh là mùi hương quen thuộc của hắn.

Thật dễ chịu.

Bất chợt nhớ ra một vấn đề, tôi liền lên tiếng chất vấn. "Lúc trước ta không hỏi vì cảm thấy mình chưa đủ tư cách, nhưng giờ thì chẳng ngần ngại gì nữa. Quan hệ giữa ngài và Thùy Vân thật ra là thế nào? Ta tin rằng nàng ấy không phải một hầu gái bình thường."

Nhật Vũ hơi cúi đầu quan sát vẻ mặt của tôi, cười khẽ.

"Người đó đương nhiên không chỉ là hầu gái, nhưng nàng có thể ghen với bất cứ ai cũng không thể ghen với bà ấy. Đối với ta, bà ấy giống như mẹ nuôi vậy. Bà vốn là người hầu thân cận của mẹ ta từ lúc ở nhà đến khi vào Phượng Nghi đài, về sau chăm sóc ta từ nhỏ. Vẻ ngoài của bà dừng lại ở tuổi trưởng thành nhưng tuổi thật gần gấp ba lần ta. Ta luôn tôn kính bà ấy."

"Thì ra là thế." Tôi tỉnh ngộ. Bảo sao trước đây Thùy Vân luôn muốn Nhật Vũ lập Phi Yến làm Hoàng hậu, khiến tôi còn tưởng tình yêu của nàng thật cao thượng.

Qua một thoáng phân vân, rốt cuộc tôi vẫn quyết định đưa ra đề nghị mà mình đã phải trằn trọc suy nghĩ rất lâu.

"Nhật Vũ, lập khế ước Cộng tử với ta được không?" Rất hiếm khi tôi trực tiếp gọi tên hắn kể từ thời điểm hắn trở thành Quốc vương, không khỏi có chút gượng gạo. "Người thân của ta đều đã lần lượt ra đi, xung quanh chẳng còn ai cả. Ta rất sợ sự cô độc. Nghe nói có loài chim phương Nam chuyên sống thành đôi, nếu một con lìa đời thì con còn lại cũng chẳng thiết sống nữa. Chúng không có tư duy phức tạp như con người nhưng vẫn biết sống có tình có nghĩa, thật sự khiến ta vừa hâm mộ vừa cảm động."

Nói xong, tôi căng thẳng không dám nhìn hắn, chỉ cảm giác hắn đang quan sát mình chăm chú. Chắc hẳn những lời bi quan như thể ngày mai là tận thế của tôi khiến hắn thấy lạ lùng.

Đợi thật lâu mới nghe tiếng hắn trả lời. "Ta không muốn chết cùng nàng."

Đúng theo phong cách thường thấy, lời nói vô cùng thực tế và dứt khoát. Quả nhiên, cùng một phương thức không thể áp dụng hiệu quả với nhiều người.

"Quên đi. Coi như ta chưa nói gì." Tôi cụp mắt che giấu vẻ thất vọng, nhanh chóng chuyển chủ đề. "Việc truy bắt Hội Thiết Sát thế nào rồi?"

"Không có gì tiến triển." Hắn đáp, ngón tay đùa nghịch mấy lọn tóc xoăn của tôi. "Vốn dĩ tổ chức này hoạt động cẩn trọng và bí mật, đến nay càng thêm im hơi lặng tiếng. Chúng thường xuyên thay đổi địa bàn. Đồng thời việc sử dụng mặt nạ che giấu cũng chính là cách tự bảo vệ khôn khéo. Nhiều thành viên trong Hội có khi chẳng nhận ra nhau."

"Ta cho rằng năng lực phép thuật của tên thủ lĩnh rất đáng lưu ý. Cái lần ta rơi vào tay hắn, suýt nữa đã phải bỏ mạng." Tôi rùng mình hồi tưởng, nhân tiện ngầm thăm dò. "Thật kỳ lạ, ta không đọc được suy nghĩ của hắn như với những người khác."

Nhật Vũ nhíu mày. "Không lẽ hắn có biệt năng cùng thuộc Hệ phép thuật với nàng? Thuật Bế tâm thì cực ít người biết tới, ta cũng không cho rằng hắn có thể luyện được, nhưng có vẻ đây là một kẻ chẳng tầm thường."

Xem ra Nhật Vũ chưa biết tên thủ lĩnh là người tộc Hải Miên.

Không thấy tôi đáp lời, hắn im lặng rút tay về, thay đổi tư thế từ ngồi sang nằm, đầu gối lên đùi tôi còn chân thoải mái duỗi thẳng. Đôi mắt hắn khép lại, khóe môi mím chặt trông như hơi mỉm cười. Bỏ xuống mặt nạ cao ngạo rắn rỏi, hắn cũng chỉ là một con người bình thường tìm kiếm những phút giây thư giãn với chính mình, không cần tỏ ra mạnh mẽ cho ai xem, không cần dựng lên hàng rào bảo vệ xa cách. Tôi vẫn luôn tìm kiếm các khuôn mặt khác nhau của hắn, chờ đợi những biểu cảm của hắn cũng như thật lòng muốn biết mọi thứ đằng sau con người ấy. Và hắn đang nằm đây, ngay trước mắt tôi không chút phòng bị.

Nếu bây giờ tôi giết hắn, có khi lại thành công.

"Hồi nhỏ ta thích nằm như thế này, giữa đêm tối ngửa mặt nhìn bầu trời bao la." Hắn đột nhiên mở miệng trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. "Về sau có người ám sát ta nên mẹ ta không cho phép ta ở một mình nữa, lúc nào cũng phải nâng cao cảnh giác và không được dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, tựa hồ mọi yên bình đều bị cuốn đi sau sự việc ấy. Phụ vương nói, ông không thể bảo vệ ta mọi lúc mọi nơi, ta phải học cách tự bảo vệ mình, phải trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ và em gái. Từ đấy ta vùi mình vào quá trình tu luyện phép thuật. Mỗi lần bị truy sát là một lần ta học được sự tàn ác và thủ đoạn. Chúng không giết được ta, trái lại chúng khiến ta trưởng thành."

Hắn nằm yên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Bao quanh là tiếng gió rì rào lay động từng khóm cây khuất lấp giữa bóng tối. Lòng bàn tay tôi ép lên mặt đất, nơi những ngọn cỏ đâm vào lớp da tựa gai mềm. Kim nhọn nằm giữa các ngón tay đang run lẩy bẩy, mũi kim tẩm chất kịch độc có thể phát tác trong tích tắc. Ánh trăng rớt xuống, chiếc kim lạnh lẽo và chần chừ mãi chẳng thể vung lên.

Bất chợt có người xuất hiện khiến tôi giật mình. Trong nháy mắt kim nhọn liền biến mất. Người ấy tiến lại gần, tôi mới nhận ra là Thùy Vân, đến để thông báo với Nhật Vũ chuyện gì đó. Tận khi bọn họ đều đã rời đi, tim tôi vẫn còn đập liên hồi trong lồng ngực.

Nàng ta... trông thấy chưa?