Sau bữa cơm chiều, Lâm Hạo Nhiên có việc nên đã rời đi. Cùng con xem tivi, thoáng chốc đã tới giờ đi ngủ… Chúc Minh Tuyên ngủ ngon, Vân Hi trở về phòng, nằm trằn trọc vẫn không sao yên giấc nên cậu đi ra ban công ngồi ngắm cảnh trời đêm.

Các vì tinh tú lóe sáng rực rỡ, ban đêm bỗng chốc giống như trở nên rất dài…rất dài…Vân Hi không chút để tâm miệng vết thương bởi vì hôm nay mà vỡ ra…Tuyết…những kí ức giấu kín đang chầm chậm tan chảykhiến cho tối nay cũng bắt đầu có chút rét lạnh.

“Ba ba, lại ngủ không được sao?” Theo tiếng nói truyền đến, một kiện áo khoác được choàng kín trên người cậu.

Quay đầu nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của đứa con, Vân Hi trong lòng có chút ấm áp “Không có gì, vừa rồi uống cà phê hơi nhiều, cho nên ba ngủ không được.”

Cánh tay đã không còn vẻ non nớt ôm lấy thân ảnh đơn bạc của phụ thân, Minh Tuyên có chút đau lòng “Ba ba, con hy vọng ba không cần vất vả như vậy nữa, con hiện tại học rất nhàn, một tháng vẫn có thể kiếm thêm được một ít.” Huống chi chính mình còn chơi cổ phiếu cũng buôn bán lời được không ít, nhưng những lời này nó không dám nói với phụ thân.

“Ba không vất vả, chỉ cần nhìn con, mệt mỏi hay gì đó ba ba cũng đều không cảm thấy.” Nắm chặt lấy bàn tay ấm áp trên vai mình của đứa con, như bao bọc lấy chính đôi tay mình…“ Kỳ thật ba ba hy vọng con không cần quá miễn cưỡng chính mình, ba muốn con có thể thoái mái tự do hưởng thụ cuộc sống mà không phải mỗi ngày mỗi đêm nghĩ làm thế nào để tiết kiệm cho ba.”

Năm đó khi nhận nuôi Minh Tuyên thì liền thấy sự tịch mịch cô đơn trong mắt nó…Tuy chỉ mới 5 tuổi lại lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, mãi cho tới khi sống cùng cậu được một năm, nó mới tươi cười có một cuộc sống bình thường. Lúc còn nhỏ Minh Tuyên cũng không chơi đùa với các bạn cùng tuổi mà lại chỉ ở trong nhà liều mạng học tập. Bảy tuổi đến trường, mười tuổi lại nhảy lớp đến trung học, đến hôm nay mười lăm tuổi đã học đại học…Nhiều năm như vậy, Minh Tuyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại phải đối mặt với những chuyện tình không phải bất luận kẻ cũng có thể ứng phó được…Vĩnh viễn cô độc một người, lặng yên mà cố gắng, kỳ thật hết thảy cậu làm sao không biết mục đích chân chính là gì, học phí hàng năm nếu cậu chỉ làm công việc đơn giản thế này thì khó có thể gánh vác nổi, haizz!

“Ba, con không có chút gì miễn cưỡng cả, ngược lại cảm thấy thực hạnh phúc, thực hạnh phúc…” Ôm phụ thân vào trong ***g ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập hữu lực, Minh Tuyên chậm rãi nhắm mắt lại, nếu không phải năm đó ba ba đem nó ra khỏi thế giới băng giá kia thì làm sao có nó của hiện tại.

Đặt tay phía sau lưng đứa con nhẹ nhàng vỗ về như hồi nó còn nhỏ, dựa sát vào nhau, an tĩnh……

.

Một ngày mới vẫn như cũ bắt đầu, Vân Hi lại quay lại với sự bận rộn, không có một chút thời gian để tự hỏi rồi nhớ lại nỗi buồn khổ, cứ như thế ngày trải qua…

Cậu lại bị Tùng ca bắt đi đưa đồ, ôm lấy đống vật phẩm bước đi có đôi chút thất thần…Chính mình làm việc mệt mỏi, giữa trưa nóng bức không hề được nghỉ ngơi đi bộ suốt nửa giờ lại vẫn như cũ không tới cái khu dân cư siêu cấp xa hoa kia. Trên trán mồ hôi chảy xuống càng ngày càng nhiều, tâm trí bắt đầu mơ hồ choáng váng, nhưng lúc này lại có một chiếc xe màu đen đang lao tới rất nhanh khiến Vân Hi không kịp phản ứng chỉ có thể đứng bất động ngây ngốc tại chỗ….Một tiếng phanh gấp chói tai vang lên truyền khắp con đường…. Mắt cá chân truyền đến từng trận đau đớn , Vân Hi ngã nhào trên mặt đất.

Cửa xe mở ra, cảm giác có người ngồi xổm xuống, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới tai cậu “Cậu không sao chứ!”

Loại cảm giác lạnh lẽo, vô cảm làm cho Vân Hi hô hấp bất chợt cứng lại, ngực nháy mắt liền truyền đến sự đau đớn như xé toạc. Cậu biết thanh âm này, vô luận năm tháng ngăn cách bao lâu thì nó luôn ám ảnh cậu trong những giấc mộng nghìn vạn lần, đã khắc thật sâu vết tích vào trái tim cậu…

Chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đưa lưng quay về đối phương, Vân Hi lắc đầu, cố ý đè thấp giọng nói biến thành có chút già nua vô lực “Tôi không sao.”

“Đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì hãy gọi điện thoại, tôi sẽ đền bù phí chữa bệnh cho cậu.” lời nói lạnh lùng, không một tia tình cảm khiến Vân Hi càng thêm cứng ngắc, tận lực ổn định cảm xúc của bản thân, đưa tay tiếp nhận…Nhìn mặt trên đề tên Đường Dịch Thần, ba chữ này như chú ngữ, mở ra cánh cửa kí ức đầy bụi, nháy mắt trí nhớ như thủy triều tràn tới, bóng đêm như thâu tóm hết thảy ánh sáng của cậu, làm cho thân thể cậu vô thức run rẩy.

Cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt khi bàn tay kia đặt lên vai cậu, Vân Hi vẫn không xoay người, tận lực cúi đầu xuống để khuôn mặt mình không bị đối phương phát giác…Nhưng không nghĩ tới rằng càng che giấu thì lại càng làm cho người khác hoài nghi “Cậu là ai?”

“Vị tiên sinh này, tôi không rõ ý tứ của ngài.”

Thanh âm thô ráp không phải như cậu vẫn quen thuộc nhưng bóng dáng này lại như in khắc sâu trong trí nhớ…Không chút kiên nhẫn mà dùng sức quay bả vai gầy yếu của đối phương lại, tiến vào trong mắt là một khuôn mặt làm cho vẻ mặt hắn nháy mắt bất động một phút đồng hồ….Năm đó gặp nhau cùng hôm nay gặp lại vẫn là thế nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó đã thay đổi, trở nên xa vời không thể quay lại nữa rồi “Vân… Hi….”

Tiếng gọi mềm nhẹ, thận trọng không còn sự lạnh lùng như sợ cậu có thể phút chốc tan biến. Trong trí nhớ… thanh âm vẫn luôn như vậy…ôn nhu, nhưng nhiều chuyện tình xảy ra… tất cả nay giờ đã đổi khác không còn như cũ* “Đường tiên sinh đã lâu không gặp.”

(* nguyên tác là cụm từ 蒼海桑田 – thương hải tang điền dịch ra là ruộng dâu biến thành biển xanh ý nói cảnh đời luôn luôn biến đổi, không có gì gọi là bền vững vĩnh viễn)

Thanh âm xa cách, khách sáo làm cho Đường Dịch Thần trong mắt hiện lên ảm đạm, sớm đã dự đoán được nhưng vẫn làm cho hắn chua xót “Vì cái gì rời đi?”

Khóe miệng gợi lên hời hợt nhưng trong mắt Vân Hi lại không một chút ý cười “Đường tiên sinh, chuyện của tôi và ngài đã không còn can hệ.”

Vô tình làm cho Đường Dịch Thần trong lòng xuất hiện một nỗi bi ai, đau đớn “Tôi nói rồi, em phải tin tưởng tôi.”

Gạt bỏ bàn tay còn đang đặt trên vai, Vân Hi trên mặt vẫn luôn bình thản như lúc ban đầu “Tôi còn có việc, không thể nghe Đường tiên sinh dạy bảo, thỉnh thứ lỗi.”

Giữ chặt Vân Hi đang muốn đứng dậy rời đi, Đường Dịch Thần trong mắt chất chứa đầy nỗi bi thương làm trái tim Vân Hi khẽ rung động, nhịn không được mà dừng lại cước bộ, nhìn lại cặp mắt kia chứa đựng ôn nhu vẫn luôn như ngày trước, nhưng trái tim đã bị chôn vùi….

Mọi thứ đã thay đổi, và có lẽ không thể quay trở lại như xưa nữa, Vân Hi thoát khỏi thất thần, gạt bỏ tay Đường Dịch Thủ, hờ hững quay đầu rời đi.

Đường Dịch Thần nâng tay lên, nhìn bàn tay còn lưu lại xúc cảm, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh….