Hoàn toàn không chú ý tới Trịnh Tuệ khi nào rời đi, bước quay về phòng ngủ, Đường Dịch Thần nhẹ nhàng ôm trầm lấy Vân Hi đang mê man vào trong lòng mình, hơi thở có phần run rẩy, tâm niệm phức tạp, tư vị chua xót, đau đớn lúc này có lẽ không thể sánh nổi với nỗi đau năm đó Vân Hi phải chịu đựng! Mang theo hối hận vô hạn, mắt gắt gao khép chặt, Đường Dịch Thần cẩn trọng hôn lên đôi môi người đang say giấc nồng….

.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc trời u ám dần dần khởi sắc, ánh mặt trời từ cửa sổ hắt lên những tia nắng ấm áp, vì vẫn phiền muộn nên Lục Vân Hi nằm trong ***g ngực của Đường Dịch Thần dần dần thức tỉnh.

“Nước…….”

Thanh âm mỏng manh như đánh thức toàn bộ tâm trí Đường Dịch Thần một đêm chưa ngủ dậy, hắn một chút cũng nhìn không ra vẻ mỏi mệt, vội cầm cốc nước, nhẹ nhàng nâng Vân Hi ngồi dậy, nhìn nước trong cốc dần dần vơi đi vào trong miệng Vân Hi… Cặp mắt có con ngươi đen láy luôn khiến mình động tâm đang khẽ run run, trái tim Đường Dịch Thần như ngừng đập, hắn sợ đôi mắt đó sẽ lộ ra ánh nhìn khiến hắn đau lòng, day dứt, nhất là khi hắn đã biết tất cả chân tướng, hối hận cùng tự trách cứ luôn quẩn quanh trong cõi lòng hắn……

“Vân Hi, em…… còn thấy không thoải mái không?!!.”

Ánh mắt vô hồn, lạnh nhạt, nhìn chăm chú về một hướng xa xăm, làm cho Đường Dịch thần cảm thấy ngũ vị hỗn độn, thanh âm khàn khàn hờ hững “Đường tiên sinh, cám ơn ngài đã quan tâm…….”

Chống đỡ thân thể, không để ý Đường Dịch Thần ngăn trở, Vân Hi miễn cưỡng ngồi dậy, bên môi khẽ gợi lên một mạt cười khách sáo “Tôi nghĩ tôi cần phải trở về rồi ———-”

Nhìn Vân Hi đã khôi phục toàn bộ trí nhớ, lần đầu tiên trong đời, hắn không biết nên mở miệng nói cái gì…. Ngập ngừng một hồi lâu, như đang trấn tĩnh lại những tạp vị trong lòng, Đường Dịch Thần ngẩng đầu ôn nhu nhìn thẳng cậu “Vân Hi, em…… hận anh sao?!!”

“Tôi không rõ ý tứ của Đường tiên sinh.” Thanh sắc bình thản không chút phập phồng, chỉ thản nhiên đáp lời.

“Anh đã biết hết tất cả …” Ngữ khí dừng một chút, như đang ẩn nhẫn (chịu đựng) nội tâm mình đang chịu đủ mọi tra tấn “…em nên hận anh—-”

Trí nhớ ùa về làm cho hai mắt Vân Hi trở nên u ám “Sự tình trước kia tôi đã không muốn nhắc lại nữa rồi, đã quấy rầy ngài quá nhiều rồi, tôi cần phải trở về.”

Đang muốn đứng dậy lại bị Đường Dịch Thần kéo vào lòng, hơi thở ấm áp như bủa vây hai má của cậu “Đừng đi….” Lời nói dịu dàng vô cùng thân thiết đầy vẻ khẩn cầu, ngữ điệu mềm nhẹ khiến trái tim Vân Hi khẽ rung động…Cậu không nên vì hai chữ này mà rũ bỏ sự kiên trì của mình, không nên, không nên…… Lúc này tâm tư cậu như bị quấy nhiễu, đầy mâu thuẫn….

Đường Dịch Thần càng thêm dùng sức ôm chặt lấy người mình vẫn luôn hoài niệm, trái tim đau đớn như bị cứa bởi hàng vạn nhát dao, khiến toàn thân hắn đều run rẩy, bạc thần bởi vì khẩn trương mà trở nên lạnh lẽo trắng bệch, hắn gục lên cổ Vân Hi, lộ ra thần sắc bất lực—-.

“Đường…….”

Lời nói bị chặn tại cửa miệng, chưa kịp nói hết câu đã bị Đường Dịch Thần hôn, không có thô lỗ cùng đầy bá đạo, chỉ có ôn nhu vô hạn ẩn chứa ở trong nụ hôn đó, thẳng đến khi môi đối phương rời đi, sự kinh ngạc, ngỡ ngàng trên mặt Vân Hi cũng chưa kịp biến mất——–.

“Thực xin lỗi!…… Anh thật sự rất sợ, rất sợ…..” Vươn hai tay nâng khuôn mặt câu lên, dịu dàng dãi bày tâm tư “Anh sợ em sẽ nói ra lời cự tuyệt…Vân Hi, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa được không, quên tất cả mọi việc trước kia đi.” Một ngón tay đột nhiên chặn ở giữa môi Vân Hi đang muốn mở lời, ánh mắt lẫn lộn đủ mọi xúc cảm, khẩn cầu nói “Không cần trả lời anh nhanh như vậy .”

“Tôi…… sẽ suy nghĩ—–.”

Kinh hỉ ngoài ý muốn làm cho trên mặt Đường Dịch Thần mang theo niềm vui sướng không che giấu nổi, thân thủ ôm Vân Hi suy yếu ngồi lên đùi hắn, ôn nhu bao bọc cậu vào trong ngực. Cảm giác nội tâm lạnh lẽo, chất chứa đầy lo lắng đột nhiên được trút đi, khiến hắn vui vẻ mỉm cười, tràn đầy niềm hạnh phúc, cúi đầu nhìn người thương trong ***g ngực mình đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Đường Dịch Thần trong mắt lộ rõ nồng đậm thâm tình ‘Vân Hi, anh sẽ đợi…sẽ chờ tới một ngày nào đó em chân chính tiếp nhận anh….’