Nhìn Đường Dịch Thần nhẹ nhàng đặt mình trên chiếc giường ngoại cỡ, Vân Hi ngực căng thẳng “Mời anh đi ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Như không nghe thấy lời nói của Vân Hi, Đường Dịch Thần cởi áo khoác âu phục của mình ra, sau đó liền gắt gao ôm Vân Hi vẫn một mực giãy dụa vào trong lòng, nằm ở trên giường, không tiến thêm một bước nào nữa, chỉ ôm ấp đầy bá đạo nhưng không kém ôn nhu “Vân Hi, không nên động đậy, để anh ôm thế này thôi, được không——–?”

Chỉ một câu nói, chớp mắt đã khiến cho đối phương mềm lòng, động tác giãy dụa nháy mắt đình chỉ (dừng lại). Cảm giác Đường Dịch Thần chôn mặt vào ngực mình, Vân Hi tâm thật sự rất đau rất đau….. Cậu không thể——–, cũng không nên tới nơi đây, nếu không sẽ chỉ làm nhau hãm (bị lún, rơi vào) càng sâu, vĩnh viễn khó có thể thoát ra khỏi đoạn tình này.

Đối phương lại truyền ra một tiếng thở nhẹ lộ rõ sự mỏi mệt, làm cho cậu đang muốn giãy dụa lại ngừng động tác. Cậu biết rõ hiện giờ chính mình nên làm cái gì, nhưng lại như bị thôi miên, tầm mắt chuyển hướng sang bên, dừng lại ở trần nhà màu xanh nhạt—— Đây chính là màu sắc mình đã lựa chọn… Bởi vì nó tạo cảm giác như bầu trời xanh, nên trước kia cậu thực thích những lúc không có tiết học, nằm nhìn nơi đây chỉ độc một màu xanh thẳm. Nhưng rồi thời gian trôi đi đã mang theo hết thảy mọi thứ, phần hạnh phúc mà mình quý trọng nhường nào giờ đã không biết đi nơi nào….

Có lẽ do nhiều đêm không chợp mắt nên Vân Hi cũng cảm thấy mệt nhọc, dần dần bóng đen tịch mịch thôi bay ý thức cậu, cứ như vậy mà thiếp đi……

Khi tỉnh lại, trong gian phòng là một mảng u ám, chỉ có duy nhất ánh sáng le lói hắt ra từ ngọn đèn đầu giường, phảng phất sự ấm áp thấu nhập (đi vào) vào trong đáy lòng—– Một tay chống đỡ thân thể, nhìn chung quanh bốn phía, không hề thấy bóng dáng của Đường Dịch Thần, Vân Hi ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn ngoại sam của mình không biết bị bỏ ra từ khi nào, chăn rơi xuống khiến nửa người trần trụi lộ ra, Vân Hi ánh mắt thật sâu, ngưng kết lại một chỗ.

“Đói bụng?!” Đường Dịch Thần một thân trang phục ở nhà, bưng bàn ăn tiến vào tầm mắt Vân Hi “Anh bảo đầu bếp làm chút cháo thịt, vừa khéo có thể uống một ít.”

“Quần áo.” Ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt kiên định “Đã làm phiền nhiều, tôi cần phải trở về.”

Giống như cái gì cũng không nghe lọt vào tai, Đường Dịch Thần ngồi bên cạnh Vân Hi “Cháo thơm lắm, em nếm thử đi.”

Nhìn cái thìa múc cháo đưa tới trước mặt, Vân Hi vẫn bất vi sở động * “Quần áo của tôi, chủ tịch Đường——–”

(* Nguyên tác 不为所动 – bất vi sở động: không có động tĩnh, không có hành động gì cả.)

Ánh mắt sủng nịch, không hề để tâm tới sự lạnh nhạt của Lục Vân Hi “Vân Hi, cháo để lạnh sẽ ăn không ngon đâu.” Đem thìa tới dưới môi mình, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi lại đưa tới bên miệng Vân Hi.

Lấy tay đẩy vật trước mặt, Vân Hi ánh mắt đen láy, nhìn thẳng vào Đường Dịch Thần “Xin hãy đem quần áo tới đây cho tôi, nơi này không thuộc về tôi.”

“Không đói bụng sao, vậy lại ngủ một lúc nữa nhé——.” Đặt bát cháo sang một bên, vẻ mặt Đường Dịch Thần vẫn đầy ôn nhu.

“Đường Dịch Thần, anh vì cái gì vẫn cứ cố chấp chuyện quá khứ, chúng ta đã trưởng thành hết rồi, xin anh hãy buông tay đi!…….”

Một đôi tay ấm áp phủ lên hai má của cậu, làm cho lời định nói dừng ở khóe môi—– Nhìn chủ nhân của đôi bàn tay ấy, trong mắt đối phương như lắng đọng điều gì đó, khiến Lục Vân Hi trong nháy mắt như quay trở về quá khứ, đáy lòng ‘bùng’ lên một thứ cảm xúc sâu sắc khó tả.

“Vân Hi, hãy cho anh một cơ hội nữa…… xin em——-.”

Đây cũng không phải lần đầu cầu xin nhưng vẫn khiến trái tim cậu chua xót một lần nữa, đáy mắt Vân Hi dâng lên cảm giác nóng ẩm, nơi kia như phải chịu đựng quá mức…

Nâng ngón tay lên, ôn nhu dừng lại ở khóe mắt cậu “Đừng khóc——.”

Bàn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Hi, dừng tại nơi ‘lưu chuyển’ của sinh mệnh “Nơi này của anh cũng rất đau, rất đau, rất đau….”

Thời gian dường như thật sự dừng lại , nước mắt trong suốt như hạt châu, thấm vào biết bao chua xót… Cậu khóc đến khi kiệt sức không còn muốn khóc nữa, vẫn tưởng rằng mình đã quên cảm giác khóc là như thế nào, lúc này mới biết, hóa ra tất cả đều không hề thay đổi……

“Dịch Thần…….” Nhìn đối phương bởi vì cậu đột nhiên gọi tên mà trở nên khẩn trương, Vân Hi tim đau thắt khó chịu—– Nhưng, cậu thực sự không muốn nhớ lại, bề ngoài tươi đẹp nhưng bên trong hàm chứa biết bao đau, biết bao khổ chỉ có mình cậu biết mà thôi “Chúng ta không thể….”

Từng chữ từng chữ giống như kim châm, đâm vào sâu trong lòng Đường Dịch Thần, hắn vô thức lắc đầu “Sẽ không, sẽ không, em là của anh, em là của anh——–.”

Lẩm bẩm nỉ non cuồng vọng đầy bá đạo khiến người ta phải chạnh lòng, Vân Hi trái tim rối bời. Cậu biết sự lực chọn chân chính trong lòng mình, nhưng mà…. cũng bởi vì sự tình năm đó làm cho chính mình vạn kiếp bất phục *……

(* Nguyên tác 万劫不复 – vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được )