Nghỉ hết hiệp một, mỗi lần nhìn đám con gái và vợ chúng nó xúm lại rót nước cho bạn trai, cho chồng chúng nó mà mình gato vãi. Chợt nghĩ, nếu có đứa nào chạy đến, đưa cho mình một cốc nước mát và nói “Anh yêu em nha?” thì chắc có lẽ mình sẽ gật đầu cái rụp, bất kể nó không được đẹp và hay ho như mình vẫn mơ mộng. 

Chán quá, lững thững đi đi lại lại qua hàng nước mía rồi leo lên cái võng cạnh đấy ngả lưng một lúc cho đỡ mệt. Vừa nhắm mắt được chút, chợt nghe thấy tiếng con gái ngọt lịm bên tai “Anh ơi, uống nước mía cho mát anh!”. Hé mắt ra, mình sững sờ mất 5 giây, vì thấy đứa con gái nhìn cũng đáng yêu phết đang chìa cốc nước cho mình. Cái gì thế này? Mới nghĩ nháp trong đầu mà đã linh ứng rồi à? Nhận lấy cốc nước mía lạnh toát, mình ứa nước mắt vì xúc động. 

Ôi, tình cuối của đời anh đây rồi. Phải vậy chứ, cuối cùng cũng có người hiểu anh nhất, đến bên anh lúc mỏi mệt nhất, như làn gió dịu dàng, ẩm ướt băng qua cánh đồng khô cháy. Ừ, yêu là vậy. Ít ra cũng có thể cảm nhận cụ thể qua những hành động dù nhỏ nhặt nhưng thiết thực và giản dị như này. 

Uống xong ly nước, trọng tài thổi còi giục vào sân. Mình đứng lên định đi, chợt tình cuối của mình gọi giật lại “Ơ...nợ hả anh ơi?”

_