La Tử Sa cầm một tập tài liệu thật dầy để Tô Diệp xem qua.

"Đến đây, ký tên đi!" La Tử Sa cười đến mức nịnh hót.

Tô Diệp không hiểu: "Đây là cái gì?"

Năm đó khi rời khỏi thành phố B thì cô cũng đã ủy thác tất cả quyền quyết định của công ty Tô thị cho người đủ tin tưởng, bây giờ cô và Đỗ Hành trở lại lần nữa, cô càng thêm một lòng mặc kệ chuyện tạp vụ, chỉ quan tâm đến thân thể Đỗ Hành thôi.

La Tử Sa lật tới tờ cuối cùng của đống văn kiện kia, thần thần bí bí nói: "Chỉ cần ký một chữ, tài sản của em có thể mở rộng rất nhiều lần."

Tô Diệp chau chau mày, không có hứng thú gì nói: "Đây là đang làm gì?"

La Tử Sa ngồi ở bên cạnh, bắt chéo chân: "Em nhất định không biết phải không?"

Tô Diệp gật đầu: "Đương nhiên em không biết."

La Tử Sa dương dương hả hê nói: "Thật ra thì lúc em rời khỏi, Đỗ Hành đã sớm đem tất cả tài sản dưới tên anh ta, gồm có toàn bộ cổ phần, tất cả bất động sản, tất cả đều sang tên của em." Anh hả hê cười một cái, bổ sung: "Dĩ nhiên, nếu như muốn thật sự hoàn thành tất cả, còn cần chữ ký của em."

Tô Diệp kinh ngạc: "Đây là đang làm gì vậy? Tại sao?"

Tô Diệp nghĩ tới, ban đầu Đỗ Hành và cô ầm ĩ "Ly hôn" gì đó thì chưa từng cho cô bất kì thứ gì, hôm nay lại như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

La Tử Sa liền vuốt tay: "Anh cũng không biết, chẳng qua anh nghĩ Đỗ Hành hơi tự ngược."

Tô Diệp chỉ cảm thấy hôm nay La Tử Sa tới hát kịch, hát kịch cần vai phụ phối hợp, cô buộc lòng phải dám đảm đương đến làm nền: "Tự ngược là có ý gì?"

Lúc này La Tử Sa mới giải thích: "Anh cảm thấy, Đỗ Hành thật sự một lòng với em, có người nói nhân vật con chó trung thành, cho nên anh ta có thể cảm thấy của anh ta sẽ là của em, của em vẫn là của em thôi."

Nói tới chỗ này, La Tử Sa hơi lộ vẻ xúc động: "Mấy năm này trong lòng em chịu khổ sở, thế nhưng anh ta vẫn không nhàn rỗi, vừa làm trị liệu, vừa tiếp tục làm ăn, tất cả tiền vốn đều là của em, kiếm tiền cũng đều thuộc về em, đây là người ta chỉ đi làm vì em đấy."

Tô Diệp nhớ ra gì đó, vẫn nhìn chằm chằm La Tử Sa không tha.

La Tử Sa bị ánh mắt nhìn chăm chú của cô dọa sợ hãi, cau mày nói: "Tại sao em nhìn anh như vậy? Chẳng lẽ để ý anh rồi? Nhưng ngàn vạn lần không thể như vậy, nếu không anh sẽ bị Đỗ Hành giết chết."

Tô Diệp cười lạnh một cái: "Anh Sa, xem ra anh cũng biết chân Đỗ Hành bị thương, vậy tại sao anh không nói cho em?"

Cô nhíu mày tiếp tục nói: "Từ khi anh giúp em bắt đầu vụ kiện, anh chỉ thấy qua Đỗ Hành phải không? Nhưng tại sao anh vẫn gạt em?"

Cô càng nói càng đau lòng, đi tới, đôi tay kéo cổ áo của La Tử Sa: "Anh lại giúp đỡ anh ấy gạt em?"

La Tử Sa không ngờ Tô Diệp nóng giận quả thật lợi hại, vội vàng lui về phía sau, đôi tay giơ lên làm dáng đầu hàng: "Em không cần cách anh gần như vậy, nếu không Đỗ Hành nhà em nhìn thấy thì anh không nói được,anh nói không rõ. . . . . ."

Đúng lúc này, cửa mở ra, Đỗ Hành đi vào.

Tô Diệp vội vàng buông cổ áo của La Tử Sa ra, La Tử Sa nhân cơ hội chạy.

Tô Diệp vội chạy tới , đưa tay muốn đỡ Đỗ Hành.

Đỗ Hành thản nhiên như thường, duỗi cánh tay để cho cô đỡ.

Ngoài cửa La Tử Sa vốn đã chạy thật xa rồi, lúc này chợt hô to một tiếng: "Tô Diệp, lần này anh không lừa em, anh muốn nói cho em biết sự thật, thật ra thì chân Đỗ Hành nhà em đã khỏi hẳn rồi, hoàn toàn không cần em đỡ! Anh ta anh ta anh ta đang giả vờ!"

Đỗ Hành ngắm nhìn phương hướng ngoài cửa, lại nhìn Tô Diệp: "Miệng cậu ta luôn nói xằng nói bậy như vậy, thật sự không biết cậu ta làm luật sư như thế nào đây?"

Tô Diệp gật đầu: "Đúng, em mới không tin lời của anh ấy nói!"