Thứ Hai, ngày 16 tháng 5, trời nắng.

Cái mà người ta vẫn gọi là số phận ấy chính là được bắt nguồn từ những cơ hội vô cùng nhỏ bé.

Bức thư ấy đã đưa mình đến gần cậu hơn một bước so với người khác.

vẫn cứ tưởng đến gần hơn sẽ hiểu được nhau hơn.

Thế nhưng, với cậu, đến gần chỉ làm mình say đắm cậu hơn, đồng thời cũng nhận ra rằng,

Hóa ra nụ cười cũng có thể trở thành một thứ đồ ngụy trang đẹp đẽ.

“Á! Sắp muộn mất rồi!”

Sáng hôm sau, tôi lơ mơ trên giường, tay cầm chiếc đồng hồ báo thức, mới hé mắt nhìn qua, miệng đã lập tức hét lên một tiếng kêu thảm khốc kinh thiên độc địa.

Không thể nào? Buổi học đầu tiên từ khi xin nghỉ mà lại đi muộn! Trong tâm trí tôi lúc này, không gian như đang tối sầm lại, mây đen giăng kín cả bầu trời và nguy cơ của một trận mưa đá là không thể tránh khỏi.

Để không phải diện kiến gương mặt lạnh như tiền của thầy giáo vụ, để

không bị úp mặt vào tường trước toàn thể các bạn trong lớp, và để không phải đi quét dọn khu vệ sinh bốc mùi hôi thối ấy của trường, tôi bắt đầu phi như tên ra khỏi giường, lao vào rửa mặt, rồi bay ra mặc quần áo đồng phục.

Sau khi đứng ngắm lại mình trước gương trong trang phục: Áo sơ mi trắng, chiếc váy gấp li và nở một nụ cười viên mãn, lại với tốc độ tên lửa, tôi xông ra khỏi cửa, nhằm hướng trường học thẳng tiến.

“Renggggg...”

Hai bàn chân tôi vừa chạm đến cửa lớp thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên. Phù, tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa bị đến muộn!

“Hi, chào buổi sáng, Vy Vy.”

Tôi tiến đến chỗ của mình và chào cô bạn Vy Vy ngồi cạnh.

Thế nhưng Vy Vy đáp lại tôi bằng một cái nhìn lạnh lùng rồi lại quay mặt đi. Lúc đó, thầy giáo vẫn chưa vào, lớp học chẳng khác gì một cái chợ. Tôi lấy sách ra, trong lòng thoáng buồn khi nghe thấy Vy Vy và bạn bàn sau đang nói chuyện một cách khá hào hứng.

Chính vì hai tai thường không nghe được gì mỗi khi căng thẳng đã gây ra một vài hiểu lầm giữa tôi và các bạn trong lớp. Mặc dù tôi luôn luôn cố gắng để bù đắp, thế nhưng...

“Kìa Vy Vy, Diệp Hy Nhã chào cậu nhiệt tình như vậy chính là muốn lấy lòng cậu, cậu cũng không nên làm mặt lạnh như thế chứ, ha ha...”

“Úi giời, không muốn nói chuyện với cậu ta, cậu ta lúc nào cũng thích cái kiểu: “Xin lỗi, bạn vừa nói gì thế nhỉ?”, tớ không ưa cái kiểu người ngạo mạn như vậy.”

Nghe những câu nói đó, tôi lặng lẽ cúi đầu để che giấu nỗi đau đang hiện rõ trên mặt.

Các bạn cùng lớp trước đây biết được về bệnh tình của tôi, lại sợ tôi phiền phức nên chẳng ai chơi với tôi thật lòng, còn giờ đây, khi bạn bè không biết về bệnh tình của tôi, lại luôn luôn hiểu lầm tôi. Thật không ngờ, để có được những người bạn cũng không phải dễ dàng gì. Rốt cuộc, tôi phải làm sao đây?

“Thôi đi, thôi đi, đừng nói về cậu ta nữa. Cậu nhìn xem chỗ ngồi của anh chàng mới chuyển lớp vẫn còn trống kìa, hình như cậu ta sau khi chuyển lớp thì chẳng thèm đi học nữa hay sao ý, thật là phong cách quá đi!”

“Cũng không biết trông cậu ta thế nào nhỉ? Hình như tên là Nguyên Triệt Dã, thấy bảo đẹp trai lắm, ka ka.”

“Đẹp trai thì để làm gì, tớ nghe nói cậu ta bị đuổi học vì tội đánh nhau gây rối, vì thế mới phải chuyển đến trường cấp ba Dực Phong chúng mình.”

“Ai bảo vậy, tớ thấy bảo là hình như do tác động của gia đình nên trường mình mới đồng ý nhận cậu ta vào đấy.”

“Thật á?”

Nghe đến đó, tôi mới sực nhớ ra, người ngồi bàn trên không biết chuyển đi từ lúc nào rồi, chỗ đó bây giờ để không.

Và chủ nhân mới của chỗ đó bây giờ chính là anh chàng tên Nguyên Triệt Dã gì gì đó sao? Cậu ta là người thế nào nhỉ? Nếu cậu ta đồng ý làm bạn với tôi thì cho dù cậu ta là học sinh cá biệt cũng vẫn chấp nhận được nhỉ? Bởi vì tôi thực sự đang khao khát có được một người bạn...

Trong lúc đầu óc tôi đang chứa đầy những suy nghĩ miên man, cô chủ nhiệm bước vào.

“Yên lặng!”

Cô chủ nhiệm năm nay khoảng 30 tuổi, toàn thân toát ra khí chất nhanh nhẹn hoạt bát. Cô đeo cặp kính màu vàng kim, đôi môi đỏ thắm giống như bà phù thủy đột ngột xuất hiện trong rừng sâu tăm tối. Ánh mắt cô hướng về tôi, tôi bắt đầu căng thẳng.

Lớp học thực sự đã yên lặng, mọi người đều đã ngồi ngay ngắn.

“Diệp Hy Nhã.” Cô chủ nhiệm gọi tên tôi.

“Dạ có.” Tôi hồi hộp đứng phắt dậy.

“Cô không phải đang điểm danh, em ngồi xuống đi.” Cô chủ nhiệm nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ bất lực.

Cả lớp lập tức rộ lên một tràng cười, mặt tôi cũng bắt đầu nóng ran.

“Em ở tiểu khu Quang Cảnh đúng không?”

“Dạ đúng ạ.” Tôi khẽ gật đầu.

“Hôm nay sau khi tan học, em mang một bức thư đến cho bố mẹ của bạn Nguyên Triệt Dã giúp cô, nói với họ rằng kể từ ngày tiếp nhận cậu ta vào danh sách lớp, chưa buồi học nào thấy cậu ta lên lớp cả.”

“Dạ, nhưng thưa cô...” Tôi lưỡng lự một chút rồi giơ tay phát biểu, ‘‘Có thể cho một bạn nữa đi cùng em được không ạ?”.

Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp cậu học sinh đó, đột nhiên chạy đến nhà cậu ta liệu có đường đột quá không nhỉ?

“Vì nhà cậu ấy ở cạnh tiểu khu Quang Cảnh, nhà trường lại chưa hề liên lạc với gia đình Nguyên Triệt Dã, nên mới nhờ em đi. Nhưng nếu sức khỏe em chưa hồi phục hẳn, thấy không tiện thì cô có thể phân công bạn khác đi.”

“Dạ không ạ! Không ạ! Em khỏe hẳn rồi ạ... Em cũng rất tiện đường ạ... Em nhất định sẽ gửi thư đến tận tay bố mẹ bạn ấy ạ.”

Trước đây, vì tôi bị bệnh nên thường xuyên được các thầy cô giáo quan tâm, chính vì vậy mà lâu dần, tôi bị bạn bè xa lánh. Nên lần này khi nghe đến những lời nói có hơi hướng quan tâm của cô chủ nhiệm, tôi lập tức đồng ý ngay với vẻ hơi kích động.

“Nhớ là phải giao tận tay bố mẹ cậu ta đó.”

“Dạ.” Tôi gật đầu.

Lúc ngồi xuống, tôi vẫn không quên đưa mắt nhìn trừng trừng vào chỗ trống bàn trên, hai hàm răng nghiến chặt, cái ý nghĩ vốn dĩ mong đợi kết bạn được với người mới chuyển đến bỗng dưng cũng theo đó mà biến mất.

Cái tên chưa một lần gặp mặt kia, nếu không phải vì cậu không đi học, thì tôi đâu phải chuốc lấy phiền phức như vậy chứ?!

Tan học, tôi ra về một mình, không có ai về cùng đường. Mà tôi nghĩ, dù có người về cùng đường đi chăng nữa, họ cũng chẳng thèm đi cùng tôi đâu.

Cơn gió mát lạnh thổi qua, hai làn tóc bên má tung bay trong gió, tôi ngẩng đầu quan sát bầu trời xanh thăm thẳm trong veo không một gợn mây, vô tình trào dâng nỗi buồn thương cảm.

Rồi sẽ tới một ngày tôi chán ngán hết thảy mọi thứ nhỉ?

Có thể, tôi sẽ không còn đủ sức để làm thay đổi cách nhìn của mọi người về mình nữa.

“Ơ? Qua mất rồi.” Tôi nhìn tờ giấy trong tay, trên đó ghi số 57. Lại phải vòng lại, tôi đi đến trước cửa một ngôi nhà sơn trắng theo kiến trúc phương Tây đơn giản.

“Số 57.” Tôi đối chiếu lại số nhà một lần nữa, rồi ấn chuông.

“Reng reng reng...”

Chuông cửa đã reo mấy hồi mà vẫn không có người ra mở cửa.

Lẽ nào không có ai? Thế thì làm sao mình hoàn thành nhiệm vụ được đây?

ừ, thế này vậy, đếm đến ba, nếu vẫn không có người ra mở cửa, sẽ quay về nhà. Như vậy vừa có thể báo cáo lại với cô chủ nhiệm, vừa tránh được việc phải đối mặt với những phiền toái khi gặp phụ huynh của cậu học sinh đó.

Một, hai... ba!

Đúng thời khắc tôi đếm đến ba, đúng lúc trong lòng tôi đang lâng lâng vui sướng thì “cạch” tiếng cửa mở cất lên.

Ngất xỉu!

Trái tim lâng lâng trên chín tầng mây như bị rơi thẳng xuống đất từ độ cao mười nghìn mét.

Mây đen kéo đến đè nặng trên đầu tôi, tôi định giả vờ như không biết và quay người bước đi, trong lòng cầu khẩn người ta không nhìn thấy! Xin đừng nhìn thấy!

“Này, tìm ai đấy?”

Một giọng nói trong trẻo vọng lại từ phía sau.

Giọng nói nghe quen quá, giống như tiếng nước chảy trong khe suối, làm cõi lòng vốn đóng chặt cửa trốn ánh mặt trời của tôi bỗng nhiên mở toang như bị mê hoặc, tôi đờ đẫn quay đầu lại.

Hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ chủ quan của tôi, chỉ thấy một chàng trai đang đứng bên cánh cửa đang mở, dáng người cao cao, khuôn mặt thanh thoát bảnh bao. Lúc đó, cậu ta mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng, trên áo còn in hình một mặt cười khá lớn.

Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt mơ màng.

“Nguyên Triệt Dã? Là cậu hả?” Sau khi thấy rõ gương mặt cậu ta, tôi thốt lên đầy kinh ngạc.

Tôi tròn xoe mắt sững sờ nhìn con người đang đứng trước mặt mình, cậu ta chính là anh chàng mà tôi gặp ở bệnh viện.

“Sao cậu lại biết tên mình?” Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Lúc ở... ở bệnh viện cậu đã nói với mình mà. Xem cậu kìa, không nhớ gì hết cả hả?”

Tôi cố tình che giấu sự thật, bởi tôi hoàn toàn không muốn cậu ta nghĩ rằng tôi không nghe thấy tên cậu lúc ở bệnh viện.

“Thật sao? Khà khà.”

Cậu ta nhìn tôi cười một cách kỳ quái, trong mắt thoáng lóe lên một tia sáng dị thường, rồi nhìn tôi một lượt từ trên xuống như để thăm dò điều gì.

“Cậu đến đây có việc gì không?”

“Chẳng phải cậu đã chuyển đến học tại trường Dực Phong rồi sao? Vừa đúng cùng lớp với mình, vì mấy ngày qua không thấy cậu đi học nên cô chủ nhiệm bảo mình mang một bức thư đến gửi cho bố mẹ cậu.”

Tôi mỉm cười đắc ý, “Phen này cậu tiêu đời rồi”, rồi chờ đợi ánh mắt sợ hãi kinh hoàng của cậu ta. Nhưng...

“Vứt nó đi!”

Trong câu nói của cậu ta vốn không hề có chút xúc cảm gì thể hiện sự sợ hãi, ngược lại còn có gì đó âm u dồn nén.

“Ơ... hả?” Tôi ngẩn người, miệng há hốc, chằm chằm nhìn cậu ta như nhìn người ngoài hành tinh.

“Vứt nó đi!”

Cậu ta lặp lại một lần nữa với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, như thể vật cậu ta nói ném đi ấy chỉ là một mảnh giấy vụn vô nghĩa vậy.

“Đây... đây là thư của cô chủ nhiệm gửi cho bố mẹ cậu mà, cậu...”

“Bố mẹ mình đã bỏ nhà đi rồi, mà nếu họ có ở nhà thì cũng chẳng thèm xem cái thứ vô vị đó đâu.” Cậu ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ấy, giải thích với tôi.

“Bỏ nhà đi? Hừ! Cậu gạt mình, cậu sợ bố mẹ cậu xem được lá thư này chứ gì? Ha ha, mình không dễ gì bị mắc lừa đâu nhé.”

“Với trí thông minh của cậu, thì cậu thấy mình có cần làm trò đó không?”

Xì! Tôi nhăn mày khó chịu, miệng lưỡi của tên này sao mà xấu xa vậy?

“Để mình vào trong!”

Tôi quyết định không tranh cãi với cậu ta nữa, tiến lên trước chen vào trong cửa.

“Mình đã nói là họ không có nhà, cậu cứ vứt luôn lá thư đi là được rồi.” Nguyên Triệt Dã chống tay lên khung cửa, chặn lại bước tiến của tôi, ánh mắt toát lên ý đồ trêu chọc. “Điệu bộ của cậu bây giờ nhìn giống mấy cô gái si tình trong những bộ phim thần tượng đang định lao vào lòng nam diễn viên chính lắm đó.”

“Cậu chết đi cho rồi!” Tôi bị cậu ta chọc tức, quyết tâm lại càng dâng cao. “Hừ, mình phải chờ ở nhà cậu, chờ đến khi nào bố mẹ cậu về mới thôi.”

“Nhưng phải làm sao đây? Cậu vốn chẳng thể vào trong nổi!” Nguyên Triệt Dã vẫn lù lù đứng chặn trước cửa, tôi dùng hết sức lực cũng không thể chen vào được.

Thế này thì không ổn, tôi phải nghĩ cách thôi...

À, ra rồi!

Đột nhiên tôi tìm ra được một biện pháp, quyết tâm cao độ, tôi lùi lại hai bước, tập trung trong tư thế của một vận động viên chạy một trăm mét sẵn sàng xông lên phía trước.

“Này! Này! Cậu không phải định chơi cái trò ngốc nghếch đó đấy chứ? Rồi người bị đau sẽ là cậu đấy.” Nguyên Triệt Dã quan sát tình thế, không quên tốt bụng nhắc nhở tôi.

“Mình nhất định! Quyết tâm! Kiên quyết! Mặc kệ tất cả! Cũng phải vào được bên trong!” Nói rồi, tôi giậm chân lấy đà xông vào cậu ta.

Hừ hừ, nếu sợ thì hãy ngoan ngoãn tránh đường đi!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến xung quanh như chết lặng, tiếng kêu ấy vang xa đến hơn năm mươi cây số.

Tất nhiên, tiếng kêu đó không phải của tôi. Lúc xông vào, tôi đã sớm thấy được cơ hội, một chân tôi giẫm mạnh lên bàn chân đang đi dép lê của cậu ta.

Cân nặng cơ thể cộng với lực công phá lại thêm sự phẫn nộ đang ấp ủ, tất cả như được hội tụ vào bàn chân ấy, nên tự nhiên hôm nay tôi có uy lực khác thường. Quả đúng không sai, hoàn toàn khớp với dự đoán của tôi, cậu ta nghiến răng nghiến lợi cúi gập người, hai tay ôm chặt bàn chân vừa bị giẫm đạp, ngồi sụp xuống.

Nhân cơ hội, tôi lao thẳng vào phía trong.

Toàn bộ đồ dùng trong ngôi nhà này đều lấy màu xanh làm màu chủ đạo, nên có cảm giác lành lạnh. Trên bức tường màu trắng chỉ treo duy nhất một bức tranh sơn dầu vẽ bầu trời đầy sao.

Trước mặt tôi, một chiếc màn hình ti vi khổng lồ đang phát một đoạn VCR , có một em bé đang ra sức rứt chiếc váy công chúa trên người, xem ra cô bé đó rất muốn xé tan từng sợ kim tuyến trên chiếc váy đó.

Ha ha, cô công chúa này đáng yêu quá!

Lẽ nào trước khi tôi đến đây, Nguyên Triệt Dã đang xem cái này? Cậu ta đúng là đồ trẻ con!

Tôi lại tiếp tục phóng tầm mắt ra xa để quan sát ngôi nhà, chẳng nhìn thấy ai cả.

Lẽ nào bố mẹ cậu ta không có nhà thật?

Tôi đang băn khoăn thì bỗng “Rầm...”

Cánh cửa sau lưng cậu ta đóng sầm lại.

Quay người lại, Nguyên Triệt Dã đang nhìn tôi với vẻ mặt gian xảo, ánh mắt sáng lên giống hệt ánh mắt người thợ săn lúc thấy con mồi bị sa lưới.

Khi ánh sáng cuối cùng trong khe cửa hoàn toàn vụt tắt, tôi mới bất giác ý thức được một chuyện vô cùng nghiêm trọng sắp xảy ra...

Giờ đây, ngay lúc này, trong nhà dường như không có bất kỳ ai, nói cách khác là... tôi và cậu ta đang ở trong một phòng...

Cánh cửa duy nhất để thoát thân, nằm ở phía sau lưng cậu ta, và đã bị đóng chặt...

Còn cậu ta... lại đang nở nụ cười đầy ẩn ý.

Vậy thì tôi...

“Ha ha, nhà cậu đẹp quá. Cậu không cần tiếp mình đâu, cứ để mình tự nhiên ngồi đây xem ti vi chờ bố mẹ cậu về.”

Tiếng ha ha của tôi vang lên chất chứa nỗi kinh hoàng, hai chân lùi lại phía sau cố gắng không thay đổi sắc mặt.

“He he...” Cậu ta tiến gần đến tôi với điệu cười đầy tà khí.

“A... ha ha...” Mồ hôi trên trán như đang chực rơi xuống, trong phút chốc tôi đã bị đẩy đến gần chiếc ghế sofa, không còn đường lủi nữa, “Hay là cậu cũng ngồi xem ti vi cùng đi... ha ha, cô bé này xinh quá, đáng yêu nữa, đúng không?”.

Nguyên Triệt Dã bỗng dưng thay đổi điệu cười xấu xa, khóe miệng khẽ giật một cái, nói: “Là con trai!”.

“Ừ.”

Hả? Cái gì cơ? Cậu ta nói con bé đang bứt từng chiếc đăng ten trên chiếc váy công chúa trong ti vi kia là con trai?

“A... ha ha, sao thế được?!” Tôi cười lăn lộn, “Cậu không phải là cô bé đó, làm sao mà biết đó là con trai? Lại còn mặc váy công chúa nữa, con trai ai lại mặc đồ như vậy?!”.

Đúng lúc đó, trong ti vi phát ra một giọng nói dịu dàng: “Triệt Dã, lại cố ý làm hỏng chiếc váy mẹ mua cho hả?”.

Đùng! Đoàng!

Sấm sét nổi lên giữa ngày nắng đẹp!

Không ngờ lại đúng là cậu ta!

Tôi mở tròn mắt kinh ngạc nhìn cậu ta, còn cậu ta thì đang hướng về phía tôi với bộ dạng u uất cứ như tôi đã nợ cậu ta một triệu tệ vậy.

Rồi sau đó, cậu ta cố gắng gượng cười, hạ thấp giọng: “Đưa điều khiển đây”.

Ha ha, chỉ là chuyện nghịch dại hồi trẻ con thôi mà, làm gì phải cuống lên che giấu thế? Lúc nãy ngoài cửa chẳng phải là rất khí thế uy hiếp tôi sao?

Tôi thản nhiên cầm lấy điều khiển trên sofa, hoàn toàn quên mất mối lo lắng về an toàn trước đó.

“Ha ha, Nguyên Triệt Dã, cũng phải công nhận là hồi bé cậu xinh thật đấy, để mình nhìn lại cậu một lượt xem nào.”

“Đưa điều khiển ti vi đây!”

Cậu ta hằn giọng, nụ cười càng rạng rỡ hơn, thế nhưng tôi lại cảm nhận thấy có mùi vị của sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó.

Hy Nhã, cố lên, cố lên! Kiên quyết không được gục ngã trước kẻ ác!

Tôi ngẩng đầu, lí nhí đáp: “Không đưa”.

“Có thật không đưa không?” Cậu ta tiến lên một bước rút ngắn hơn khoảng cách với tôi. “Nếu thái độ của cậu vẫn tiếp tục cương quyết như vậy, thì mình chỉ còn cách hành động cũng cương quyết hơn thôi.”

Nói rồi, cậu dùng một tay nắm lấy bàn tay đang cầm điều khiển ti vi của tôi, tay kia ấn chặt vai tôi.

“Á, đau! Bỏ tay ra!” Tôi trừng mắt, hốt hoảng nhìn hành động của cậu ta, nhưng đành bất lực.

“Đưa điều khiển ti vi đây!”

“Không!”

“Thế thì đừng trách ta đây ra tay vô tình!”

Nói xong, Nguyên Triệt Dã từ từ siết chặt tay hơn, đau, đau đến mức tôi sắp không giữ nổi cái điều khiển nữa rồi.

Đau quá! Đúng là một tên ác ma tàn bạo!

Nhân lúc cậu ta đắc thắng thả lỏng tay chuẩn bị hành vi tranh cướp thì chiếc điều khiển rơi xuống dưới chân, thuận đà tôi đá mạnh về phía trước, chiếc điều khiển trượt thẳng dưới tầm mắt của chúng tôi.

Sau một vài giây chững lại, tôi và cậu ta quay sang nhìn nhau, đều cảm nhận được lòng quyết tâm và sát khí trong mắt đối phương. Tiếp đến, tôi và cậu ta bắt đầu xô đẩy, giằng co nhau để tiếp cận chiếc điều khiển.

“Á!” đột nhiên, chân tôi vướng phải thứ gì đó.

Lúc ngã xuống sàn nhà, tôi hoảng loạn giơ tay ra không trung, nắm lấy thứ gì đó cứng ngắc và nắm chặt tay nhất định không chịu buông ra.

“Đau quá!” Sau cú ngã đó, hai mắt tôi chao đảo giữa muôn vì sao.

Không chỉ đau mông, đến cả cằm cũng bị đập vào.

Thứ chết tiệt gì đâm vào cằm tôi vậy? Tôi giận dữ trừng mắt kiếm tìm và nhìn thấy một khuôn mặt phình to hơn bình thường hàng vạn lần.

Là Nguyên Triệt Dã!

Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn khuôn mặt bảnh bao lần đầu tiên tôi gặp trong bệnh viện với hàng lông mày đậm và hàng mi dài uốn cong còn đẹp hơn cả phái nữ. vẫn đôi môi ấy, đôi môi hấp dẫn như cánh hoa tường vi kiều diễm nở vào tháng Năm.

Thình thịch! Thình thịch!

Con tim bắt đầu loạn nhịp, máu cũng theo đà mà trào dâng. Không thể phủ nhận được cậu ta thực sự rất đẹp trai. Nhất là khi quan sát ở một khoảng cách gần như thế, càng có khả năng khiến lòng người đắm say.

“Cậu có còn muốn đi lấy cái điều khiển không? Nếu lòng quyết tâm của cậu vô cùng kiên định, thì... thì chúng ta cứ giữ nguyên tư thế này nhé, cậu thấy sao?” Cậu ta lại nở nụ cười xấu xa, hai mắt sáng long lanh, sáng như vì sao lấp lánh nhất giữa bầu trời đêm. “Mà nhìn gần, cậu cũng đáng yêu đấy nhỉ.”

Hơi thở của cậu ta phả vào mặt tôi, không gian xung quanh dường như đang được bao trùm bởi mùi hương hoa tường vi thơm ngát.

Tôi thẫn thờ ngắm nhìn gương mặt kề sát của Nguyên Triệt Dã, đắm chìm trong sức hút mê hồn tỏa ra từ con người cậu ta, con tim vẫn đập rộn ràng như chực bay ra khỏi lồng ngực.

“Nhịp tim cậu hình như đang đập rất nhanh đấy!”

Đúng là ghét của nào trời trao của nấy, Nguyên Triệt Dã vừa mở miệng nói đã trúng tim đen của tôi, mặt tôi chợt đỏ ửng.

“Mình... mình làm gì có!”

“Thế, có cần mình sờ để kiểm tra giúp không?”

Khi nói, cậu ta còn mỉm cười rạng rỡ hơn.

Sờ để kiểm tra? Tên này lẽ nào không biết trái tim nằm ở vị trí tương đối nhạy cảm trên người phái nữ? Nếu cậu ta dám làm như vậy thì...

Mặt tôi càng ngày càng đỏ, căng thẳng đến mức toàn thân run lên.

Mà bàn tay của cậu ta thì càng lúc càng đến gần...

Chỉ còn cách vị trí nhạy cảm đó mấy milimét thôi...

“Cậu dám!” Tôi hét lên.

Có cảm giác ba ngón tay cậu đã đặt vào mạch trên tay tôi. Hóa ra, đến giây phút cuối cùng, tay cậu chuyển phương hướng và dừng lại trên cổ tay tôi.

“Cậu...”

“Sao hả?” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi. “Mình nói sờ xem là sờ chỗ này, và mình đã sờ rồi, đâu phải là không dám đâu.”

Tên này! Rõ ràng là cậu ta cố ý!

Cậu ta cố ý làm cho tôi hiểu nhầm, để làm tôi mất mặt!

Tôi giận tím gan, ngọn núi lửa trong lòng như muốn phun trào, không thể nào khôi phục lại được...

Cạch! Cạch!

Bên ngoài chợt vang lên tiếng mở khóa cửa lách cách.

“…”

Cả tôi và Nguyên Triệt Dã đều lặng người nhìn nhau trong nửa giây, cuối cùng cũng đã tỉnh lại, ý thức được rằng: To chuyện rồi, nhất định là bố mẹ của Nguyên Triệt Dã đã về.

Tôi quay sang nhìn Nguyên Triệt Dã vẫn còn trong tư thế ở phía trên tôi, cả hai không hẹn mà cùng vội vàng giãn cách xa nhau. Nhưng hành động càng luống cuống lại càng khiến chúng tôi loạng quạng, túm tụm lại, không thể tách ra được.

“Để mình đứng lên trước, đồ ngốc!”

Do tôi đứng lên gấp nên lại va phải vai của Nguyên Triệt Dã, kết quả cả hai đứng không vững, lại ngã lăn xuống sàn nhà.

“Mình không phải là đồ ngốc, cậu là đồ háo sắc!”

Tôi vội vàng cãi lại, và sau một hồi đôi co quyết liệt, cả hai cũng đã đứng được lên giữa trận hỏa chiến.

Thế nhưng, tất cả đã quá muộn.

Một dáng người cao to đang đứng sừng sững trước cửa. Đó là một người nhìn rất nho nhã, nhưng lại mang vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác xa cách.

Người đó có lẽ là bố của Nguyên Triệt Da.

Cảnh tượng ban nãy, cảnh tượng hai đứa nhếch nhác tranh nhau đứng dậy ấy, chắc bác ấy đều nhìn thấy hết rồi...

“Việc này...” Tôi hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt bố Nguyên Triệt Dã. “Dạ thưa bác... cháu là bạn học cùng lớp với Nguyên Triệt Dã... vừa rồi... vừa rồi không giống như bác nghĩ đâu ạ, tại cháu bị ngã nên...”

Tôi lắp bắp muốn giải thích, nhưng tâm trí lại đang hoảng loạn, không biết nên nói về mục đích đưa thư trước hay là giải thích cảnh tượng đó trước.

Bố Nguyên Triệt Dã vẫn im lặng, cả căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ có chiếc ti vi vẫn đang phát VCR với giọng nói đáng yêu của Nguyên Triệt Dã lúc nhỏ:

“Mẹ, con không thích váy!”

“Vậy Triệt Dã của mẹ thích gì nào?”

“Con thích mẹ, mẹ hãy đưa con đến khu vui chơi!”

“Ha ha...”

Bụp!

Màn hình đen kịt. Là bố Nguyên Triệt Dã nhặt chiếc điều khiển ở gần cửa lên và tắt ti vi.

Rồi bác ấy lại đưa mắt nhìn tôi và Nguyên Triệt Dã, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Thôi xong, nguy rồi, gây họa rồi...

Bố cậu ta chắc chắn đang hiểu lầm rồi... bác ấy nổi giận rồi... bác ấy sẽ làm gì tiếp đây? Sẽ mắng tôi và Nguyên Triệt Dã ư?

Tôi hồi hộp, căng thẳng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực, tôi lén nhìn Nguyên Triệt Dã đứng bên cạnh, có vẻ như cậu ta chẳng buồn quan tâm, cậu ta bước qua chỗ tôi, tiến thẳng đến chiếc ti vi.

Ơ... cậu ta muốn làm gì vậy?!

Khi tôi còn đang không hiểu chuyện gì, Nguyên Triệt Dã ấn nút bật lại ti vi.

Rồi cậu ta quay sang nhìn bố với ánh mắt đầy thách thức, miệng khẽ nở nụ cười bất cần.

Ơ? Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Hàng loạt các câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu, tôi chưa kịp phản ứng tìm câu trả lời thì bố của Nguyên Triệt Dã lại lấy điều khiển tắt bụp ti vi, nhưng Nguyên Triệt Dã lập tức mở lại.

Tắt!

Mở!

Lại tắt!

Lại mở!

Trong bầu không khí kỳ lạ và nặng nề này, tôi không biết có nên mở miệng nói gì hay không, đành bất lực nhìn hai bố con họ với ánh mắt khó hiểu, tôi cứ hết nhìn người cha, rồi lại nhìn sang người con, im lặng quan sát sự tiến triển của sự việc.

“Này, cậu có thể đi được rồi đó!”

Đột nhiên, Nguyên Triệt Dã lạnh lùng nói với tôi. Cậu ta nói nhưng ánh mắt hoàn toàn không quay sang nhìn tôi, vẫn chằm chằm hướng về bố mình đầy thách thức.

“Hả? ờ...”

Tôi đờ người một lúc, rồi gật gật đầu. Tôi bước từng bước rón rén ra ngoài, trong đầu hiện lên cảnh tượng ông bố nổi giận đánh cậu con trai của mình.

“Rầm!”

Bức tranh bỗng bị tiếng sập cửa làm cho đứt đoạn. Thật không ngờ, tôi đã đi ra ngoài, hơn nữa còn tự tay đóng cửa.

Vậy tình hình trong đó tiếp theo sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sẽ rất thảm khốc đây? Bố Nguyên Triệt Dã liệu có đánh cho cậu ta một trận vì cái tội dẫn bạn nữ về nhà không?

Nhưng tôi chỉ đến để đưa thư thôi mà!

Đúng rồi, lá thư!

Vì mải tranh cãi với Nguyên Triệt Dã mà quên mất mục đích chính của việc đến đây. Mà nói tóm lại, Nguyên Triệt Dã bị bố cậu ta hiểu lầm cũng hoàn toàn do tôi kiên quyết đòi vào trong.

Vậy... vậy bây giờ Nguyên Triệt Dã, cậu ta thế nào nhỉ? Tôi áp sát tai vào cánh cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Liệu bố của Nguyên Triệt Dã có đang đánh cậu ta một trận ra trò không? Nhưng sao lại chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào nhỉ...

“Cạch!”

Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Tôi chao đảo rồi lao vào người bố của Nguyên Triệt Dã đang đi ra ngoài, tôi hoảng loạn đứng thẳng người lại.

Lúc này, trông bác ấy càng lạnh lùng và nghiêm khắc hơn, hai mắt nhìn càng đáng sợ hơn, tôi co người lùi lại phía sau, mặt cúi gằm xuống đất, không dám ngẩng lên.

Bác ấy đi nhanh ra ngoài, tôi nhớ ra lá thư trong tay, vội lấy hết can đảm đuổi theo.

“Thưa bác... thực ra... cháu đến để đưa thư ạ, đây là thư của cô chủ nhiệm lớp dặn cháu phải giao tận tay bác ạ.” Tôi rón rén theo, run run đưa lá thư lên trước mặt bố Nguyên Triệt Dã.

Nhưng bác ấy cũng chỉ đưa mắt qua một cái rồi chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục đi ra xe, mở cửa xe, phóng đi.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Phù, tôi thở dài một tiếng, quay đầu nhìn căn nhà của Nguyên Triệt Dã.

Bây giờ rốt cuộc là thế nào nhỉ? Khó khăn lắm mới gặp được bố cậu ta, nhưng thư vẫn chưa đưa được tận tay.

Hay là cứ mặc kệ vậy...

Đang nghĩ thế, cặp mắt nghiêm khắc của bà phù thủy chủ nhiệm lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi, khiến đôi chân định bước đi của tôi bỗng chùn lại. Thôi vậy, cứ để lại ở nhà cậu ta, có thể mẹ cậu ta về sẽ thấy.

Nói xong, tôi quay người, lại một lần nữa tiến vào nhà Nguyên Triệt Dã. Cửa đang mở, tôi đi vào trong, bắt gặp Nguyên Triệt Dã đang đứng bất động trước mặt. Nụ cười còn sót lại trên khóe môi cậu ta giờ đây sao ảm đạm quá, rồi cũng nhanh chóng tắt lịm. Ánh mắt cậu ta lộ rõ sự phẫn nộ khó hiểu, nhưng rồi cũng nhanh chóng cố gắng che giấu điều đó, thay vào đó là sự lãnh đạm cố hữu.

Nói thực, từ trước tới giờ, tôi chưa từng gặp ai có sự thay đổi về cảm xúc phức tạp như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Nguyên Triệt Dã bỗng làm tôi cảm thấy như bị một vật gì chặn lại trước ngực, ngột ngạt khó chịu. Có lẽ bởi vì chính tôi khiến cậu ta bị bố hiểu lầm, nên, cảm giác áy náy và tội lỗi nhanh chóng kết tụ lại trong lòng tôi.

Nguyên Triệt Dã nhìn tôi một cái, rồi bước ra ngoài.

“Rầm!”

Cậu ta đóng sầm cửa lại.

Tôi lặng người.

Bây giờ chắc cậu ta ghét tôi lắm.

Nhưng tôi... tôi không muốn bị cậu ta ghét một cách vô cớ như vậy...

Tôi mở cửa, chạy đuổi theo Nguyên Triệt Dã.

Những ngọn đèn đường hình hoa bách hợp nhất loạt bừng sáng, không gian tự bao giờ bỗng trở nên lung linh như được ai đó treo lên từng hạt kim cương lấp lánh, tôi lững thững bước theo Nguyên Triệt Dã, cứ như vậy từ lúc nhá nhem tối cho đến khi màn đêm buông xuống.

Nguyên Triệt Dã vẫn cứ lặng lẽ đi, tôi chẳng biết nói gì nên cũng lặng lẽ theo sau.

Trong màn đêm, nhìn bóng cậu ta từ phía sau, trông thật cô độc và lẻ loi.

Anh chàng tươi cười rạng rỡ lúc mới gặp, anh chàng hễ mở miệng là khiến người ta tức điên lên ấy, giờ đây sao lại cô độc đến vậy, đâu mới là Nguyên Triệt Dã thực sự đây?

“Này, làm gì mà bám theo mãi thế?” Đang lẳng lặng đi phía trước, đột nhiên Nguyên Triệt Dã quay đầu lại, thật không ngờ nét mặt lại có vẻ vui tươi.

Tự dưng thấy hành động của mình không khác gì một chú hề, tôi tức tối nói to:

“Ai thèm đi theo, nhà mình ở hướng đó. Mà cậu không về nhà à? Muộn lắm rồi đấy.”

“Nhà?” Nguyên Triệt Dã chợt ngẩn người, và cái ánh mắt chết tiệt của cậu ta lại một lần nữa làm tôi thấy đau lòng.

“Ừ.” Tôi lặng người nghiền ngẫm sự hiu hắt trong ngữ điệu lời nói của cậu ta, đương nhiên cậu ta có nhà của cậu ta...

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi rất chậm chạp.

Cuối cùng...

“Dù sao thì cũng chẳng có ai quan tâm.” Nguyên Triệt Dã vừa thở dài vừa nói một cách chậm rãi, rồi lại lập tức cười to thành tiếng, “Ha ha ha ha...”.

“Cậu cười cái gì?” Điệu bộ thay đổi đột của cậu ta làm tôi giật mình.

Tên này biết cách biến hóa sắc mặt sao? Vừa rồi mới cô đơn lẻ loi như vậy, đùng một cái lại có thể cười to ngay được. Nếu Hollyvvood mời cậu ta đi diễn xuất, thì chắc đúng sở trường rồi.

Nụ cười như mùa thu tỏa nắng của cậu ta lung linh dưới ánh đèn đường, nhưng dường như nụ cười ấy chẳng hề làm tôi cảm thấy thoải mái, ngược lại chỉ khiến tôi đau lòng hơn.

“Xin lỗi... Nguyên Triệt Dã.”

“Gì?”

“Tại mình cứng đầu xông vào nhà cậu, rồi để bố cậu hiểu lầm cậu dẫn bạn gái về nhà, chắc cậu bị bố mắng nhiều lắm, mình xin lỗi, nếu bây giờ mình có thể làm gì khiến cậu vui lên đôi chút, hãy nói với mình, hoặc là nếu có cơ hội mình sẽ đi tìm bố cậu để giải thích cũng được...” Tất cả những áy náy vốn đang bị dồn nén trong lòng tôi đã gặp thời cơ thuận lợi để phát ra ngoài.

“Cậu muốn bồi thường?”

“Ừ.” Tôi gật đầu khá mạnh, thể hiện rõ thành ý.

Bóng tối tĩnh mịch, ánh đèn lung linh.

Rõ ràng không nhìn rõ được đôi mắt cậu ta, nhưng sao tôi lại nhận thấy một cảm giác ấm áp rõ rệt toát ra từ ánh mắt ấy.

Trong lúc tôi đang âm thầm tự kìm nén sự căng thẳng, cậu ta bất ngờ tiến lại gần tôi, giữ chặt cánh tay tôi.

Cậu ta muốn làm gì vậy? Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi bỗng dưng bị lạc hướng bởi bàn tay nắm chặt của cậu ta, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái mơ hồ.

Tôi trợn tròn mắt hoảng hốt, dưới mặt đất, bóng của tôi và cậu ta đang hòa vào nhau.

Hương hoa tường vi ngọt ngào phảng phất đâu đây, giống như có từng sợi dây vô hình đang cột chặt lấy cơ thể tôi, tôi không thể vùng vẫy để thoát ra được.

Cứ như vậy, rất lâu, rất lâu, cậu ta vẫn không chịu buông tay.

Tôi trấn an lại bản thân, khẽ đưa tay lên đẩy nhẹ cậu.

“Này...”

“Đừng rời xa mình, có được không? Mình hứa sẽ không bao giờ làm cậu tức giận.”

Tiếng nói líu ríu và hơi thở ấm nóng của cậu ta làm tai tôi nóng ran, tôi không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt cậu ta lúc ấy, nhưng lại nhận ra chút quan tâm và vẻ yếu đuối. Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí để đẩy cậu ta ra, vậy mà giờ đây dũng khí ấy đã nhanh chóng vỡ tan như bong bóng xà phòng, vỡ tan và tan biến giữa không trung. Tôi để mặc cho cậu ta ôm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Gió đêm lạnh lẽo, cơ thể cậu ta truyền cho tôi hơi ấm. Tôi được cậu ta ôm trong vòng tay, chợt có cảm giác được dựa dẫm.

Bầu trời đêm lung linh bởi hàng vạn vì sao, ánh đèn trắng bạc như dòng suối chảy dồn về bao quanh chỗ tôi và Nguyên Triệt Dã. Cậu ta ôm chặt lấy tôi, những ngón tay đặt trên vai tôi chất chứa tình cảm, dường như cậu ta đang ôm chặt một người vô cùng quan trọng.

Và cứ như thế rất lâu, rất lâu...

Lâu đến mức tôi gần như sắp ngủ gục trong vòng tay ấm áp ấy rồi, đúng lúc đó, cậu ta buông tay tôi ra.

Một cảm giác mất mát hụt hẫng lạ kỳ len lỏi vào trái tim tôi.

Cứ tưởng cậu ta sẽ nói câu gì, ai ngờ cậu ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, rồi lại lặng lẽ quay đầu lững thững bước về nhà.

Tôi há hốc miệng nhìn theo hình bóng cô đơn của cậu ta mà không biết nói gì, cuối cùng, tôi sực nhớ ra lá thứ gửi phụ huynh vẫn đang nằm trong cặp sách của tôi.

“Nguyên Triệt Dã, thế còn... bức thư, mình vẫn chưa đưa cho bố cậu.”

“Không cần đâu.” Nguyên Triệt Dã chẳng thèm quay đầu, uể oải vẫy vẫy tay. “Cô giáo chẳng phải muốn mình đi học sao? Ngày mai mình đi học là được chứ gì.”

“Hả?” Tôi đứng thần người, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận một việc được giải quyết nhanh chóng đến vậy.

“Đồ ngốc, đã bảo ném lá thư đó đi rồi.

Câu nói cuối cùng ấy đã lập tức quét sạch cảm xúc tốt đẹp về cậu ta vừa được hình thành trong tôi.

Tôi trừng trừng nhìn theo bóng cậu ta.

Nếu đã như vậy, cậu ta nên nói sớm với tôi! Làm tôi mất bao công sức nghĩ cách xông vào nhà, lại còn bị bố cậu ta hiểu lầm...

Nhưng mà vừa rồi, cậu ta đột nhiên ôm lấy tôi, sau đó lại làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫy tay rồi đi luôn.

Gì vậy chứ? Tôi tức tối quay người bước đi, vừa đi vừa giận dữ chửi thầm: “Đáng ghét, chưa từng gặp kẻ nào khó hiểu như hắn!”.