Tiểu kịch trường
"Bảo bối ~ "
" Ân." Phùng Kiến Vũ rất hưởng thụ gật đầu.
" Bảo bối, chờ một chút ăn cơm xong chúng ta đi tản bộ a."
" Ân." Phùng Kiến Vũ như cũ hưởng thụ gật đầu một cái.
" Bảo bối, có thức ăn gì ngon cũng cho ngươi."
" Ân." Phùng Kiến Vũ không ngẩng đầu lên tiếp tục gật đầu một cái.
" Bảo bối, xem ra ngươi thật sự không thích thức ăn cho chó, vẫn là gan gà trộn cơm ăn ngon hơn có phải hay không?"
"..." Phùng Kiến Vũ rõ ràng cảm giác được lời nói của Vương Thanh có gì đó không đúng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh, chỉ thấy người này mặt cực ngốc ngồi xổm trước mặt cẩu cẩu mới vừa ôm về, ở nơi đó ân cần hỏi han...
Vương Thanh tựa hồ không cảm giác được sau lưng truyền tới sát khí, một bên sờ đầu cẩu cẩu một bên nhắc tới: " Bảo bối, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!"
"Vương Thanh."
" Hử?" Vương Thanh không hiểu quay đầu nhìn về phía Phùng Kiến Vũ đang đằng đằng sát khí "Ôm chó của anh đến phòng bếp ngồi cho em!"
Vương Thanh ôm chó khóc không ra nước mắt, Đại Vũ, con chó này tên là bảo bối, anh có biện pháp gì a...
...
"Đại Vũ."
" Ân? Thế nào?" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh giờ phút này đang cầm xẻng chiên đứng ở cửa phòng bếp cau mày.
"Đại Vũ, tôm lớn em muốn hấp hay là om dầu?"
"Em muốn ăn tôm đã lột vỏ." Phùng Kiến Vũ tựa hồ cũng không thèm để ý tôm lớn chế biến thế nào, mà chỉ để ý tôm lớn ăn trong miệng đã lột vỏ rồi hay chưa
"Đại Vũ, cải trắng em muốn trộn gỏi hay là xào dấm?"
"Em muốn ăn thịt."
"..." Vương Thanh nghe được câu trả lời của Phùng Kiến Vũ liền không còn gì để nói. Sau đó lặng lẽ cầm xẻng chui trở về phòng bếp, tiếp tục đi nghiên cứu công thức nấu ăn cho bữa tối
Qua hồi lâu Phùng Kiến Vũ mới khép lại sách trong tay, đưa tay xoa xoa trán có chút đau. Quay đầu nhìn Vương Thanh xắn tay áo đang bận bịu trong phòng bếp, Phùng Kiến Vũ cong khóe miệng lặng lẽ cười cười, đưa tay đem chăn nhỏ kéo lên trên người. Còn có một tuần nữa là phải đi học, xem ra thời gian cậu cùng Vương Thanh ở trong thế giới hai người cũng không còn bao nhiêu.
Ba ngày trước, còn chưa có ở nhà qua hết ngày mười lăm, Phùng Kiến Vũ liền bị Vương Thanh từ trong nhà đào lên, bỏ vào túi mang về căn nhà nhỏ này. Mặc dù đối với với Phùng Kiến Vũ mà nói thì ở nơi nào cũng giống nhau, bởi vì ở bất cứ nơi nào cậu cũng chỉ cần thấy thoải mái thì tốt rồi, nhưng mà đây cũng không có nghĩa là Phùng Kiến Vũ đối với một loạt hành vi của Vương Thanh liền ngầm cho phép.
Vương Thanh giơ tay, Phùng Kiến Vũ đều biết người này muốn làm gì, cho nên đối với việc Vương Thanh đem mình bỏ vào túi mang về đây, Phùng Kiến Vũ sao lại không hiểu,đơn giản là chứng lưu manh của người này lại tái phát, giống bây giờ hông của mình vẫn còn đau vậy. Phùng Kiến Vũ bất mãn liết mắt, sau đó rầm rầm rì rì làm ổ trong chăn nhỏ.
Không thèm để ý đến đại lưu manh trong phòng bếp tâm tình cực tốt vừa ngâm nga hát vừa nấu cơm. Nhưng mà vẫn là không nhịn được cong cong khóe miệng sau đó dần dần tiến vào trong giấc mộng.
Chờ đến lúc Vương Thanh thu thập xong phòng bếp, cởi tạp dề bước ra thì Phùng Kiến Vũ đã nằm trên ghế sofa vùi mình trong chăn ngủ mất rồi, trong phòng ấm áp, Vương Thanh ngồi xổm xuống đưa tay đem chăn kéo xuống, đem gò má người này vùi trong chăn lộ ra, nhìn gò má Phùng Kiến Vũ đỏ ửng, Vương Thanh ôn nhu tiến tới nhẹ nhàng hôn Phùng Kiến Vũ một cái.
Lúc Phùng Kiến Vũ lần nữa tỉnh lại, trời đã tối rồi, bên trong phòng không có mở đèn, Vương Thanh ngồi cách Phùng Kiến Vũ không xa mở máy vi tính ở nơi đó đùng đùng đánh chữ. Ánh sáng màn hình máy vi tính nhàn nhạt chiếu trên gương mặt Vương Thanh, có chút nhu hòa.
Đồng hồ trên tường tí tách chuyển động, Phùng Kiến Vũ ngồi dậy vươn người một cái, quả nhiên ngủ một giấc thân thể thoải mái hơn. Xoa xoa bụng có chút đói, Phùng Kiến Vũ nhíu cái mũi nhỏ bất mãn la hét: "Thanh nhi, em đói."
" Được, anh đi hâm nóng thức ăn." Theo lời của Vương Thanh đèn bên trong phòng cũng sáng lên. Phùng Kiến Vũ đã giảm bớt mệt mỏi nên tâm tình cũng tốt liền đi theo sau lưng Vương Thanh giống như một cái đuôi nhỏ tiến vào phòng bếp, cũng nhìn xung quanh một chút
Cháo? Dưa cải trộn? Thịt đâu?
"Thịt đâu?"
"Ngày mai ăn."
"Anh lừa gạt em!"
"Đâu có lừa gạt em?"
"Ngày hôm qua anh nói hôm nay cho em ăn thịt!"
"Đại Vũ, mấy ngày tết em ăn thịt quá nhiều rồi, mấy ngày nay ăn thanh đạm một chút."
"Thí, đừng tưởng rằng em không biết anh đang suy tính cái gì, em muốn ăn thịt, không cho em ăn thịt em liền tuyệt giao với anh."
"..." Vương Thanh không có tiếp lời, vẫn như cũ bình tĩnh ở nơi đó múc cháo.
"Không có thịt, liền chia tay!"
"Đại Vũ, trong ngăn kéo có sô cô la anh mới mang về."
"Đừng tưởng rằng có sô cô la em liền tha thứ cho anh!" Phùng Kiến Vũ một bên ở trong ngăn kéo lấy ra sô cô la sau đó vội vàng xé vỏ bọc nhét vào trong miệng, một bên ngậm sô cô la hàm hồ không rõ tiếp tục than phiền.
Vương Thanh buồn cười nhìn cái miệng nhỏ nhắn phồng phồng của Phùng Kiến Vũ, thiêu thiêu mi lại nói: "Đại Vũ, trong tủ lạnh có bánh ngọt sô cô la anh mới mua lúc chiều."
"Có thật không?"
"ừ, nhưng mà cháo này?"
"Em ăn em ăn!"
"Còn dưa cải trộn này?"
"Em ăn em ăn!"
"Thật ngoan ~ vậy chúng ta ăn cơm thôi."
... Chẳng qua là không biết sau bữa cơm này, lúc Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy một chút xíu bóng dáng nào của bánh ngọt trong tủ lạnh, Vương Thanh tối nay liệu có phải sẽ bị ngủ ở sofa không a?