Khó có được cuối tuần hai người trở về căn nhà cách trường học không xa làm ổ, không người quản không người ràng buộc,cuộc sống tự do tự tại. Sáng sớm Phùng Kiến Vũ liền kéo Vương Thanh chạy đến quán nhỏ cách ba con phố uống sữa đậu nành, sau đó lại lôi kéo Vương Thanh chơi đùa cả ngày, giờ phút này Phùng Kiến Vũ đi ngủ thật sớm, Vương Thanh thì rất có tinh thần, không ngủ được.
Bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Phùng Kiến Vũ thở dài, đi đến phòng khách ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Hứa Triết cũng không lưu lại nhiều đồ ở nơi này, nhưng ít nhất trong tủ ti vi để lại không ít DVD, Vương Thanh trong lúc rãnh rỗi liền chọn một bộ phim của Châu Tinh Trì để xem, nhưng không nghĩ vừa xem vừa cười đến khi hết phim đã rạng sáng, nhưng mà Vương Thanh lại càng thêm tinh thần.
Khẽ nguyền rủa một chút, bất đắc dĩ đứng dậy chạy đến trước tủ ti vi tiếp tục lục soát. Trong tủ ti vi có mấy cái đĩa được bọc lại, Vương Thanh tò mò móc ra một cái, một cái DVD rất sạch sẽ phía trên không có gì cả, Vương Thanh trong đầu nghĩ: Có lẽ là DVD nhà mình quay lại khi còn bé đi. Bởi vì Thanh ma rất thích cầm một cái máy quay phim hướng về phía hắn cùng Đại Vũ quay lại, sau đó làm thành DVD, những thứ này có thể là video hắn cùng Đại Vũ khi còn bé đi.
Nghĩ tới đây Vương Thanh vạn phần muốn nhớ lại Vũ Vũ khi còn bé ngoan ngoãn khả ái manh manh, liền không nhịn được đem DVD bỏ vào đầu đĩa.
Kim đồng hồ đã chỉ một giờ sáng, Vương Thanh nhìn phòng ngủ một chút, rất an tĩnh, vẫn là đem âm lượng điều chỉnh nhỏ, sợ đánh thức người nào đó đang ngủ say bên trong. Chuẩn bị xong hết thảy, Vương Thanh trở về ghế sa lon mỉm cười nhấn nút bắt đầu.
Hình ảnh tối om, ngay sau đó dần dần bắt đầu mờ nhạt, đến khi hình ảnh xuất hiện rõ ràng thì là hai người đàn ông đang hôn nhau. Vương Thanh liền sững sờ nhìn, cả người ngồi ngay ngắn lại trên ghế salon, tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Hô hấp của Vương Thanh có chút gấp rút, cổ họng phát khô. Lần đầu tiên trong đời xem loại DVD này cũng đã vượt qua khỏi phạm vi tiếp nhận của Vương Thanh.
Trong phim hai người đàn ông dây dưa càng ngày càng kịch liệt, dần dần hai người cũng bắt đầu từ hôn môi đến vuốt ve lẫn nhau,Vương Thanh nhìn chằm chằm màn ảnh, không nhúc nhích. Khi trên màn ảnh hai người đàn ông di chuyển tới trên giường bắt đầu cởi quần áo lẫn nhau, Vương Thanh đã từ khiếp sợ chuyển tới khô miệng khô lưỡi, trong đầu hò hét loạn cào cào.
Vương Thanh khẩn trương cao độ, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Không nghe được từ phòng ngủ sau lưng truyền tới tiếng cửa mở
"Thanh nhi?" Phùng Kiến Vũ ngủ mơ mơ màng màng đưa tay tìm kím người bên cạnh nhưng phát hiện một mảnh lạnh như băng, sau đó liền tỉnh lại. Loáng thoáng nghe từ phòng khách truyền tới thanh âm rất nhỏ, Phùng Kiến Vũ liền đạp dép, hí mắt to mơ mơ màng màng chạy đến tìm người.
"Đại Vũ!" Vương Thanh sợ hết hồn, luống cuống tay chân dùng hộp điều khiển từ xa tắt ti vi, đứng lên đi xem Phùng Kiến Vũ, giống như đứa con nít đang làm chuyện bậy vậy, đứng ở nơi đó thấp thỏm bất an nhìn Phùng Kiến Vũ.
Cả phòng chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ đèn ngủ trong phòng ngủ hắt ra nên Phùng Kiến Vũ cũng không phát hiện Vương Thanh đang xem cái gì, chẳng qua là hơi đô đô miệng bất mãn than phiền: "Cậu sao còn chưa ngủ?"
"Không, chính là tớ... không ngủ được, ra xem ti vi một lát."
"Nga, xem cái gì a?" Nói xong cũng tò mò chạy đến đầu đĩa trước mặt xem DVD Vương Thanh ném đầy đất.
"Không, không có gì." Vương Thanh xoa trán toát ra mồ hôi lạnh, có chút phát hoảng. Chay tới muốn kéo Phùng Kiến Vũ.
Nhưng không nghĩ Phùng Kiến Vũ lại nhanh hơn hắn một bước, lấy ra cái đĩa trong đầu đĩa để ở trong tay lật tới lật lui nhìn một chút, cuối cùng không vui ném cho Vương Thanh, than phiền: "Cậu lại len lén xem video chúng ta khi còn bé! Hừ!" Nói xong cũng không vui đá chân đạp đạp dép đi về phòng ngủ.
Phùng Kiến Vũ luôn cảm giác khi còn bé là lịch sử đen tối nhất đời mình, cho nên mỗi lần Vương Thanh muốn xem video hai người lúc nhỏ, Phùng Kiến Vũ đều nhe răng trợn mắt uy hiếp Vương Thanh. Vì thế cho rằng Vương Thanh lại đang lén xem video khi còn bé của mình nên cũng không có để ý Vương Thanh có chút khác thường
"Còn chưa ngủ!" Trong phòng ngủ truyền ra thanh âm của Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh vội vàng đem mấy DVD này bọc lại nhét vào tận cùng bên trong tủ tivi, làm xong hết thảy các thứ này, Vương Thanh mới trở về phòng ngủ.
Nhẹ nhàng hôn trán Phùng Kiến Vũ trán nói một câu: "Vũ Vũ, ngủ ngon." Sau đó Vương Thanh lẳng lặng ngồi trong bóng tối, cho đến khi nghe hô hấp của Phùng Kiến Vũ dần dần bình ổn, người này lại ngủ say, lúc này mới hít sâu một hơi, đứng lên đi tới phòng tắm.