Không có Vũ Vũ dắt tay, cũng không muốn đi học.

Vương Thanh mặt mày hết sức ủ dột về đến nhà. Một bộ dạng bị đả kích sâu sắc, rầu rĩ không vui. Thanh ma liếc mắt nhìn Vương Thanh hiếm khi không được vui, không cần đoán, khẳng định có liên quan đến Phùng Kiến Vũ. Thanh ma cũng lười hỏi lại, nói không chừng một hồi hai đứa con nít liền tốt trở lại.

Lúc ăn cơm, Vương Thanh vẫn như cũ một câu cũng không nói, vùi đầu an tĩnh ăn cơm. Thanh ba nghi ngờ nhìn Vương Thanh một hồi sau đó len lén dùng ánh mắt hỏi Thanh ma, Thanh ma cũng là ta cái gì cũng không biết lắc đầu một cái.

Thanh ba ho khan một tiếng, lặng lẽ tìm đề tài nói chuyện với Vương Thanh, nhưng lại không biết nên tìm đề tài gì.

Đột nhiên linh quang chợt lóe hỏi: "Thanh nhi, ba nhớ trước đây không lâu các con có cuộc thi tháng phải không? Thành tích như thế nào a?" Thanh ba không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới, Vương Thanh liền đặt đôi đũa trong tay xuống bàn, nhỏ giọng nói một câu: "Con ăn xong rồi."

Đứng dậy trở về phòng. Thanh ma không nhịn được hung hãn trợn mắt nhìn Thanh ba một cái, đề tài của anh thà rằng không tìm thì hay hơn, anh nhìn đi! Thanh ba lúng túng sờ mũi tỏ ý Thanh ma đi xem một chút. Thanh ma trước khi đi còn không quên lại trợn mắt nhìn Thanh ba một cái, lúc này mới gõ gõ cửa phòng Vương Thanh, tiến vào.

"Thanh nhi, sao vậy?" Thanh ma vừa vào phòng đã nhìn thấy Vương Thanh cũng không mở đèn, Thanh ma vừa hỏi vừa mở đèn, đã nhìn thấy Vương Thanh rũ khuôn mặt nhỏ nhắn nằm ở trên giường.

"Có phải thi không tốt? Không sao, ba mẹ không trách con." Thanh ma nhẹ giọng an ủi đôi câu, trong lòng không nhịn được nghĩ, làm sao mà lần này con trai mình lại bắt đầu vì thi không tốt mà rầu rỉ? Trước kia cũng có lần thi không tốt nhưng đâu có để tâm, lần này sao lại rầu rĩ không vui chứ?

" Mẹ."

Vương Thanh nhìn mẹ mình đang ngẩn người, bất đắc dĩ kêu gào một tiếng

"Sao con?"

"Mẹ, mẹ nói xem thành tích của con bây giờ, sang năm có thể lên thực nghiệm không?" Thanh ma sững sốt một chút, thật không nghĩ tới con trai nhà mình chí hướng lại cao như vậy, thực nghiệm bọn họ đều là hạng nhất hạng nhì sơ trung a.

"Thực nghiệm sao? Phỏng đoán có chút khó khăn, bất quá 5 trung sơ trung cũng không tệ."

Vương Thanh vừa nghe khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức suy sụp.

"Mẹ, thành tích của Vũ Vũ có thể lên thực nghiệm sao?" Thanh ma mặc dù không muốn đả kích Vương Thanh,, nhưng vẫn là thành thật gật đầu một cái. Thanh ma mới vừa gật đầu xong, Vương Thanh liền lập tức từ trên giường ngồi dậy.

"Con quyết định, con phải học tập thật giỏi, con muốn cùng Vũ Vũ cùng lên thực nghiệm." Thanh ma nhìn Vương Thanh trong nháy mắt giống như đánh máu gà vậy chạy nhanh tới trước bàn học bắt đầu học bài, nhún nhún vai đi ra ngoài.

Hiếm thấy con trai muốn hăng hái học hành, gia trưởng nào lại không ủng hộ ~

Thanh ma vừa mới tới phòng khách đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ôm cặp sách nhỏ,nhu thuận ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, đang cùng Thanh ba nói chuyện phiếm.

"Vũ Vũ tới rồi sao? Dì đi rửa trái cây cho con ăn."

" Dạ con chào dì, không cần đâu con tới xem Thanh Thanh một chút, cậu ấy..." Nói một nửa liền ngừng, sau đó cắn môi ngồi đó.

"Đi đi, nó đang ở trong phòng học bài."

"Học bài?" Phùng Kiến Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, ngay cả Thanh ba cũng liếc mắt nhìn Thanh ma. Thanh ma chớp mắt, bày tỏ: Các ngươi không có nghe lầm.

"Đúng vậy, nó nói muốn cùng Vũ Vũ lên thực nghiệm. Đang hăng hái." Phùng Kiến Vũ nghe xong lễ phép chào hỏi liền chạy đến phòng Vương Thanh. Thanh ma buồn cười nhìn hai đứa con nít, cũng biết Vương Thanh mất hứng tuyệt đối là bởi vì Vũ Vũ.

"Thanh Thanh..." Vương Thanh nghe tiếng cửa mở, còn tưởng rằng là mẹ nhà mình, cũng không để ý, nhưng không nghĩ lại nghe tiếng nhỏ nhẹ mềm mại của Phùng Kiến Vũ vang lên sau lưng

"Vũ Vũ? Sao cậu lại tới đây?" Vương Thanh đầu tiên là vui vẻ đứng dậy, mới vừa đứng lên chuẩn bị nghênh đón, đột nhiên nghĩ tới mình đang tức giận chuyện này, liền hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi trở lại.

"Thanh Thanh, còn đang tức giận sao?" Phùng Kiến Vũ tiến tới kéo kéo ống tay áo của Vương Thanh

"Đừng giận. Tớ cũng chỉ là muốn cùng học sơ trung với Thanh Thanh." Phùng Kiến Vũ đô đô cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất vô cùng.

"Tớ không phải cố ý trách cậu, nhưng mà cậu nhìn thành tích của cậu xem, chúng ta làm sao học chung một trường sơ trung? Chẳng lẽ Thanh Thanh không muốn chúng ta học chung với nhau sao?"

"Ai nói! Không có Vũ Vũ dắt tay, tớ không thèm đi học!" Vương Thanh có chút kích động đứng lên.

" Vậy Thanh Thanh chúng ta cùng nhau cố gắng, sang năm chúng ta cùng học chung một trường sơ trung." Vương Thanh nhìn đôi mắt to của Phùng Kiến Vũ, dùng sức gật đầu một cái.

"Vậy Vũ Vũ cậu dạy tớ học thêm có được hay không? Tớ có rất nhiều chỗ không hiểu."

" Được." Vừa nói Phùng Kiến Vũ liền lấy một bộ đồ ngủ trong cặp ra, nhét vào trong tay Vương Thanh

"Nga, tớ tối nay ngủ lại đây có được hay không?" Lôi quần áo ngủ ra, Phùng Kiến Vũ mới nhớ hôm nay nếu Thanh Thanh không tha thứ cho mình mình sẽ ngủ lại đây không về.

Vương Thanh vừa nghe vội vàng gật đầu, Vũ Vũ ở lại ngủ, có ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa là buổi tối không tránh khỏi có hôn chúc ngủ ngon, còn có thể cùng Vũ Vũ tắm chung, còn có thể ôm Vũ Vũ mềm mềm thơm thơm ngủ, sáng mai còn có thể nằm ỳ trên giường hôn chào buổi sáng. Ngày mai cuối tuần, còn có thể thuận tiện đòi Vũ Vũ ở lại thêm một đêm nữa!

Nghĩ tới đây Vương Thanh liền ngu ngơ ngây ngốc cười cười.

"Thanh Thanh?" Phùng Kiến Vũ đưa tay ở trước mặt Vương Thanh quơ quơ. Vương Thanh đứng lên, đem quần áo ngủ của Phùng Kiến Vũ ném một cái trên giường, chạy ra ngoài la hét: "Mẹ, con nhớ mẹ mua không ít trái cây a, cho Vũ Vũ một ít!"

Thanh ma không ngẩng đầu trả lời: "Ở trong bếp, tự mình đi lấy."

Thanh ba liếc mắt nhìn Vương Thanh khẩn cấp chạy vào bếp bưng một mâm trái cây thật lớn lại hấp tấp chạy về phòng, không nhịn được quay đầu cùng Thanh ma than phiền: "Anh sao có cảm giác đứa nhỏ này là do nhà lão Phùng nuôi chứ?"

Thanh ma nhìn Thanh ba đang buồn lo vô cớ, hoàn toàn thất vọng: "Anh nghĩ nhiều rồi, chẳng lẽ Thanh nhi lại có thể gả đến nhà lão Phùng sao?"