Cuộc sống cứ như thế không có sóng gió gì, cho đến khi một nữ sinh hệ tiếng Trung khác, tên Hà Hiểu Linh cùng Kim Ba thường xuyên đi lại. Mễ Khâu Khâu trong lòng có chút cảm giác khó chịu, vì chưa bao giờ Kim Ba qua lại với bạn phái nữ, cô chính là bạn khác phái tốt nhất rồi. Nhưng mà, cùng với số lần Hà Hiểu Linh đi sang học viện của Kim Ba ngày càng nhiều, Mễ Khâu Khâu cũng không phải không biết xấu hổ nhúng tay vào.

Hà Hiểu Linh cũng không phải thuộc loại đại mỹ nữ, nhưng tính khí ấm áp, khi cười lên cũng có chút ngọt ngào. Đây chính là đạo lí vật hợp theo loài, Kim Ba cũng là loại người ấm áp như vậy. Bằng không cô ở trước mặt anh đi đi lại lại trước mặt hai năm dù thế nào cũng phải có chút xíu phản ứng chứ, đây lại giống như đến chút xíu đó cũng không có nổi. (lượn như cá vàng =)))

Quan trọng hơn là, Hà Hiểu Linh cũng là người quê Cam Túc. Nghe nói thành phố của bọn họ cũng rất gần, cái này chẳng phải giảm rất nhiều chướng ngại sao?

Việc này không có gì không tốt, nhưng cũng bởi nguyên nhân này, gần đây cơ hội gặp mặt của Kim Ba và Mễ Khâu Khâu càng ngày càng ít.

Một lần chạy bộ sáng sớm xong, Mễ Khâu Khâu rất tự nhiên trò chuyện đến chủ đề này, sau đó rất tự nhiên oán trách: “Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn mà.”

Nhưng Kim Ba không có đáp trả, chỉ là im lặng hồi lâu rồi sau đó cau mày rất kì quái hỏi cô: “Cậu có bạn trai chưa? Làm sao cậu còn chưa có bạn trai vậy?

Mễ Khâu Khâu có chút sững sờ, ngay sau đó cười nói: “Chê tớ vướng víu bất tiện rồi hả? Ai nói tớ không có bạn trai nào? Tớ cũng không giống cậu, có bạn gái là cứ như vậy rêu rao, cả ngày đều ở chung cùng nhau.”

Ngày đó, Kim Ba liền trước nay chưa từng thấy không cùng cô ăn điểm tâm (kyaaaaaaaaaa >.< anh ghen rồi kìaaaa)

Qua vài ngày nữa, Mễ Khâu Khâu kéo tay Lâm Cương đi tìm Kim Ba, đây chính là bạn trai của cô á! Dù sao từ khi vào năm nhất, cậu ta liền kiên nhẫn theo đuổi cô, vậy hãy để vàng đá cũng nở hoa luôn đi.

Kim Ba nhìn người đó thật cao, cũng thật đẹp trai rực rỡ, nghĩ tới cũng là đạo lý vật họp theo loài đi, Mễ Khâu Khâu cũng là người rực rỡ sáng lạn như vậy, giống như là ánh mặt trời chói sáng, không chỉ chính mình phát ra ánh sáng, mà còn rất hùng hồn, hào phóng chia sẻ ánh sáng cho mọi người xung quanh.

Nơi đâu có cô thì chốn đó liền vui vẻ hạnh phúc.

Có lẽ về sau không cần cùng cô chạy bộ sáng sớm, theo cô ăn điểm tâm, chiếm chỗ ngồi cho cô, rốt cục không cần nữa rồi.

Đáng lẽ nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng ngược lại thấy nặng nề.

Kim Ba rất khách khí cùng nam sinh kia bắt tay, cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ dị, cảm giác kỳ dị này chưa bao giờ có.

Ngày đó, đi vào trong vườn trường, đứng dưới tàng cây Tử Sam kia thật lâu, mới có một năm mà cây Tử Sam đã xanh um tùm tươi tốt.

“Hữu nghị dài lâu”, Kim Ba nhìn tấm bảng gỗ, nhíu mày một cái.

Nếu như tốt nghiệp, rời Bắc Kinh, quan hệ của bọn họ vẫn có thể dài lâu sao? Hữu nghị còn không khẳng định chắc chắn, huống gì thứ khác…

Thứ khác?... Thứ gì khác đây?