Ở vào lúc khí trời mùa thu mát mẻ, Kim Ba cầm bình Sao May Mắn, trở lại trường học cũ.

Anh đứng ở trước cửa học viện quen thuộc, phát hiện cây Tử Sam kia càng ngày càng tươi tốt, thời gian mới có mấy năm mà cây già lại phát triển ra hơn rất nhiều chạc cây mới. Tấm biển gỗ có khắc “Hữu nghị dài lâu” vẫn còn ở đó, đơn độc canh gác.

Mễ Khâu Khâu vẫn như cũ dạy các môn xong, buổi chiều nào cũng là trải qua cùng với cây Tử Sam này, cô luôn luôn nghĩ đến có ngày Kim Ba thấy cây đại thụ này khỏe mạnh như thế nào, sau đó sẽ hết sức kinh ngạc.

Cây nhỏ năm đó giờ đã lớn thành đại thụ che trời, tại sao tình cảm của bọn họ mãi không lớn lên đây?

Mễ Khâu Khâu có chút không thể tin vào mắt mình.

Người mặc sơ mi trắng đứng dưới tàng cây kia làm sao lại giống Kim Ba như vậy chứ? Không phải chỉ có đằng sau giống, mà sườn mặt cũng giống, chờ xoay đầu lại thì ngay cả mặt cũng giống…

Anh rốt cục trở lại.

Anh đang muốn làm cái gì? Cầm bình Sao May Mắn, là muốn đem trả lại cho cô sao?

Cô ngây ngốc nhận lấy cái bình anh đưa cho, không hiểu đây cuối cùng là biểu thị cho điều gì.

“Mở ra nhìn xem nào.” Kim Ba lấy ra trong đó một ngôi sao.

Mễ Khâu Khâu nghe lời mà đem tờ giấy kia từ tháo ra, phát hiện đằng sau hàng chữ thanh tú của mình năm đó, cứ như vậy nhiều hơn một hàng chữ: “Kim Ba cũng thích Mễ Khâu Khâu.”

Anh rốt cục phát hiện được bí mật của cô, anh sao lại ngốc nghếch như vậy chứ? Thế nào mà đến bây giờ mới phát hiện ra?

Trong đôi mắt có cái gì đó lăn ra, Mễ Khâu Khâu nghĩ chắc không phải nước mắt chứ? (gỉ mắt? =))))) em xin lỗi vì sát phong cảnh lần nữa). Cô chưa bao giờ biết nước mắt vui mừng có thể nhanh như vậy chảy xuôi đâu.

Nơi xa cây Tử Sam với những nhánh cây phát triển mạnh mẽ, tình yêu của Mễ Khâu Khâu và Kim Ba cũng sẽ khỏe mạnh giống như nó chứ?

Đương nhiên rồi, tình yêu của bọn họ, nghe nói còn có độ tuổi lớn hơn cả cây Tử Sam này đó nha.