Sau hai ngày thị sát ở khu vườn quốc gia này, Tang Noãn khá đặt niềm tin vào thương vụ béo bở này.

Mặc dù ai cũng cho rằng cô dư thừa tiền mới đầu tư dự án không thu hồi lại vốn huống chi là lợi nhuận.

Đúng là đầu óc nông cạn mà!

Đều là thương nhân với nhau, ai chẳng muốn tính đường lợi nhất cho mình chứ? Sự thật đằng sau dự án này có thể khiến cho cô bước chân vào chính trị, có thể nói rằng một bước lên mây.

Đừng có nhìn vào những món hời lẻ tẻ mà lại bỏ đi những khoản lợi nhuận lớn.

Kẻ thức thời luôn đi trước người ta trước mà.

Tang Noãn không ngờ rằng lần này thuận lợi đến thế, như thể có người lót đường đi nước bước của cô vậy.

Tuy rất mệt mỏi nhưng nhớ mục tiêu to lớn vĩ đại mình, Tang Noãn như tiêm thuốc kích thích, hăng như tiết gà mà giải quyết mọi tài liệu, công vụ thu thập ở đây.

Bản phác đồ dự tính cô cũng đã dự toán xong, chỉ cần nhà nước cấp phép đầu tư vùng trung tâm nữa là xong.

Khu vườn quốc gia này theo Tang Noãn sẽ thành một trung tâm bảo tồn thiên nhiên lớn của nước A này.

Không chỉ vậy nơi đây còn là nơi chiến lược quân sự quan trọng của nước, ở đây là ngã ba tam giác giáp ranh với bốn nước.

Vừa phát triển bảo tồn thiên nhiên vừa có nắm chút chỗ đứng trong chính trị thì Tang Noãn cũng cam chịu chút thiệt về bản thân mình.

Nói trắng ra thì cái nơi này dùng để che đậy bí mật quân sự quốc gia thôi, theo nguồn tin bí mật mà Tang Noãn thu thập được.

Ở bên trên cũng ngầm đánh tiếng ở nơi đây rồi nhưng chỉ những trụ cột kinh tế mới biết được nguồn tin tức quan trọng này.

Nếu như vậy thì Tang Noãn còn lâu mới tin, thật tế là nhờ ký ức còn sót lại trước khi xuyên sách tới đây của cô là chính.

Cô nhớ không nhầm thì HT cũng là người nắm thầu dự án này.

Như vậy chẳng phải Tang Noãn lại nẫng tay trên thêm một lần nữa sao? Có điều lần này Hoắc Thiên cũng không tức giận đâu.

Dù gì nó cũng về tay vợ mình mà, đằng nào của mình cũng là của vợ mình lòng vòng lèo vèo cũng chỉ một đích đến thôi.

Khá hài lòng với bản kế hoạch của mình vừa nghĩ ra, Tang Noãn quyết định tự thưởng cho bản thân những ngày còn lại thư giãn xả hơi rồi về cày tiếp công việc.

Trong lúc Tang Noãn còn nhàn nhã xả hơi thì Hoắc Thiên lại bận bù đầu bù cổ suốt hai ngày qua để giải quyết công việc ở công ty để về nhận nhiệm vụ trong quân đội.

Đưa cho Tiêu Ngọc một chồng tài liệu đã giải quyết xong, Hoắc Thiên có chút mệt mỏi ngồi dựa vào ghế.

Đột nhiên Hoắc Thiên nhớ ra chút chuyện gì đó.

“Tiêu Ngọc, trong lúc tôi về làm nhiệm vụ trong quân doanh, cậu tuyệt đối không được tiết lộ ra cho ai biết kể cả anh trai cậu, Tiêu Húc.

Không phải tôi không tin tưởng cậu ấy nhưng cậu ấy rất dễ kích động.

Nếu anh trai cậu có thể trầm ổn như cậu thì hay biết mấy.”

Qua lời nói của Hoắc Thiên, Tiêu Ngọc nhận ra vấn đề nghiêm trọng trong lời nói của anh.

Đẩy gọng kính bạc lên khớp mũi, tay bỏ vào túi quần nghiêm nghị.

“Được rồi, mọi chuyện anh giao tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất.

Khi nào anh mới về đó?”

Hoắc Thiên xoay xoay cây bút trong tay, tay còn lại đỡ trán suy nghĩ một lúc lâu.

“Có lẽ chiều hôm nay đi.

Cậu cứ tạm thời thu xếp cho tôi một cuộc công tác đột xuất, làm càng kĩn kẽ càng tốt.”

“Được rồi, chúc anh thượng lộ bình an.”

Trước khi ra ngoài, Tiêu Ngọc ánh mắt phức tạp nhìn vào Hoắc Thiên, anh không phải muốn hỏi nhưng không được.

“Chuyện này, Tang Noãn có biết không?”

Đương nhiên Hoắc Thiên sẽ không kể cho Tang Noãn đến chuyện nguy hiểm này rồi, lỡ như thất bại nếu như để cô biết chuyện thì sẽ gặp nguy hiểm mất.

Thà để cô ấy không biết thì hơn.

Anh biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều, còn phụ thuộc về tạo hoá mà thôi.

Nhìn bộ dạng trầm mặc của Hoắc Thiên, Tiêu Ngọc không cần hỏi tiếp cũng biết câu trả lời.Nhìn tình cảnh này, bản thân anh thây Hoắc Thiên vừa đáng thương vừa đáng trách.

Nhưng mà đây là chuyện riêng giữa hai người bọn họ, anh không thể tuỳ tiện phán xét thay được.

Aizz, chỉ mong cho Tang Noãn sớm buông bỏ quá khứ mà cho Hoắc Thiên một cơ hội.

Đúng như dự kiến ban đầu, Hoắc Thiên lặng lẽ trở về quân doanh của mình.

Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của anh sau khi xuất ngũ, tuy rất nguy hiểm nhưng anh hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành để có thể trở về cuộc sống mà mình hằng mong ước.

Chỉ huy trưởng nhiệm vụ lần này là thầy của Hoắc Thiên lúc trước, ông ấy tuy rất nghiêm khắc nhưng rất thương học trò mình như trong gia đình.

Trước khi xuất phát, ông nghiêm nghị dặn dò như người cha.

“Nhiệm vụ lần này, tôi biết xung quanh muôn trùng nguy hiểm chỉ cần một chút sơ sảy, không tập trung thì có thể bỏ mạng giữa đường.

Nhưng mà nhiệm vụ này cực kỳ cấp bách, không thể để nó càng thêm lớn mạnh được nữa.

Trước khi đi tôi hi vọng các cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ toàn mạng trở về.

Các cậu còn trẻ mà, chắc chắn hầu như chưa có vợ có con nên tôi muốn uống rượu mừng nha.”

Câu nói này khiến cho toàn đội vừa muốn khóc vừa tức cười, ai nấy đều run run ôm nhau trước khi làm nhiệm vụ này.

Cảm giác cuộc sống này thật ngắn, sống nay chết mai là chuyện thường tình.

Nhưng họ vẫn giữ niềm lạc quan, hi vọng sẽ về với gia đình.

Không có cái gì tự nhiên mà có, không có vòng nguyệt quế nào không có máu tanh.

Một là hi vọng vượt qua mọi nguy hiểm đang rình rập xung quanh hai là dấu chấm hết cho một cuộc đời con người.

Trước khi lên đường làm nhiệm vụ, Hoắc Thiên khẽ lấy một bức ảnh của Tang Noãn ra hôn nhẹ lên đó.

Rồi nhẹ nhàng bỏ chúng vào trong túi áo của mình.

Ánh mắt của Hoắc Thiên phóng ra một tầm mắt xa xăm, không có điểm giới hạn ở đó.

Nhưng anh khoé môi anh lại kéo một nụ cười nhàn nhạt nhanh chóng rồi biến mất theo làn mây trắng ở phía chân trời xa kia.

Chờ anh về nhé, Tang Noãn!.