Sau cơn mưa trời lại sáng, sau vụ việc vừa qua Tang Thị nhờ tay của Tang Noãn quét sạch bọn sâu mọt trong công ty, chuẩn bị mọi nguồn lực để tạo bước nhảy vọt kinh tế.

Những thâm hụt vừa qua chính do Tang Noãn ra tay làm lớn lên mới có thể nuốt trọn tài sản của bọn sâu mọt tham ô của công ty bấy lâu nay.

Đúng là sóng trước đè sóng sau mà!

Hiện tại cả tập đoàn đang chạy deadline như chạy giặt vậy, ai nấy đều cắm đầu cắm cổ làm việc để chuẩn bị dự án mới.

Bây giờ ai cũng biết được thần thánh phương nào đang làm chủ tịch của bọn họ rồi.

Họ không ngờ được rằng chiếc ghế tổng tài danh giá quyền lực như vậy lại do cô gái trẻ mới hơn 20 tuổi ngồi vào.

Nhưng họ không có quyền phán xét hay dị nghị gì bởi chính cô gái trẻ này đã mở ra một trang mới con đường phát triển tập đoàn.

Nhờ những chính sách gần đây cùa công ty do Tang Noãn đề xướng khiến cho họ hiểu rằng lợi ích phát triển tập đoàn gắn liền với quyền lợi của bọn họ.

Chỉ có công ty phát triển mạnh mẽ thì cơm áo gạo tiền của bọn không còn lo nghĩ.

Bởi vì thấm nhuần tư tưởng này, mặc dù mệt nhọc nhưng họ vẫn luôn cố gắng hoàn thành chỉ tiêu thậm chí vượt kế hoạch đề ra nữa.

Mà vị thần thánh đang được mọi nhân viên tung hô khen ngợi lại nằm thảnh thơi ở phòng spa lướt tin tức, nhàm chán ăn vài miếng trái cây vừa hưởng thụ nhân viên chăm sóc.

Bên cạnh đó cũng có cuồng ma công việc luật sư Tô Nhạc cũng trốn việc đi chơi.

Một người là tổng tài, một người là cố vấn pháp luật cấp cao lại trốn việc đi xả hơi trong khi nhân viên làm bù óc bù tai.

Nếu như nhân viên biết thì không biết có cảm nghĩ sâu sắc như thế nào nhỉ?

Phất tay cho nhân viên ra ngoàiTang Noãn lướt mãi cũng chán liền xoay đầu sang Tô Nhạc tìm kiếm niềm vui mới.

“A Nhạc, ngày mai tớ định đến quan sát khu vườn quốc gia một tuần.

Trong thời gian đó cậu quán xuyến công ty giùm mình nha.”

Tô Nhạc nhướng mày, quay sang cô nhóc vô tâm không giữ kẽ.

Mặc dù cô là phụ nữ nhưng không có nghĩa là miễn dịch được Tang Noãn.

"Tôi thừa biết cô nương nhân cơ hội trốn việc thì có nha.

Chứ nếu như cô mà siêng năng thì làm gì có vụ một tuần bảy ngày chứ."

Tang Noãn cười hì hì như con ngốc, nhào ôm lấy Tô Nhạc mà cọ lấy.

Do quá bất ngờ nên Tô Nhạc không chút phòng bị mà bị Tang Noãn nằm đè lên mình.

Không khí đột nhiên có chút ái muội đối với Tô Nhạc mà thôi còn Tang Noãn thì cứ chúa hề Saclo nhập vào vậy cứ tưng tửng lên.

"Đi mà năn nỉ đó.

Cậu giúp mình chơi nốt hết tuần này đi.

Mình hứa là sẽ bù cho cậu sau."

Mặc dù vị luật sư nhà ta có tinh thần thép và một trái tim sắt đá nhưng đứng trước sự mè nheo không nói lý lẽ của Tang Noãn thì cũng phải chào thua.

Bất lực không có cách nào từ chối cô nhóc này được nên cô đành chịu trận thôi.

Đưa tay véo lấy má của Tang Noãn nhưng sợ cô nhóc vô lương tâm này đâu nên Tô Nhạc chỉ có thể nựng má nhẹ thôi.

Biết là Tô Nhạc ngoài cứng trong mềm, Tang Noãn chắc chắn là Tô Nhạc đã đồng ý liền nhảy chồm không quan tâm đến hình tượng của mình mà hôn chụt lên mặt của Tô Nhạc một cái.

Vì vui mừng quá độ mà không khỏi có chút nói sảng.

"Ui mình yêu cậu nhiều quá, A Nhạc à.

Tiếc quá đi mất, nếu cậu là đàn ông thì tốt phải không.

"

"Thì sao?"

"Thì mình sẽ để cậu gả cho mình chứ gì.

Hi hi.

"

Tô Nhạc hạn hán lời với bộ não thích gì nghĩ tào lao của cô nhóc.

Nhưng bản thân cô cũng mong đợi giữa hai người bọn họ không còn ranh giới bạn bè đơn thuần nữa.

Nhìn Tang Noãn nhắm mắt hưởng thụ khiến cho lòng của Tô Nhạc dáy lên chút chua xót, ê ẩm.

Noãn Noãn của tôi ơi, em biết không? Tôi không thiếu một người bạn nhưng chỉ có thể dùng cách này mới có thể gần gửi em hơn.

Cái ranh giới mỏng manh tình bạn này tôi thật sự muốn điên lên mà phá bỏ nó đi.

Tôi muốn cho em biết tâm tư tình cảm của tôi dành cho em sâu sắc đến chừng nào.

Nhưng, tôi sợ.

Tôi không có đủ can đảm đối mặt với chuyện em vì chuyện này mà ruồng bỏ tôi đi.

Tôi không thể nào chấp nhận điều đó.

Vì em tôi có thể làm tất cả mọi thứ.

Hạnh phúc là một chiếc chăn mỏng, người này ấm thì người kia sẽ lạnh.

Tạo hóa sinh ra đã thế rồi, nhân duyên đã được ông tơ bà nguyệt định tính sẵn.

Không thể nào làm trái được.

Nhưng lại đáng thương cho những kẻ đơn phương, đây là sự bất công, sự dằn vặt đối với họ.

Đều là con người sinh ra bình đẳng với nhau nhưng tại sao một bên được các đấng tối thượng ưu ái còn một bên bị ghẻ lạnh thế chứ?

Đúng là đời bất công, cọng lông không bao giờ mọc thẳng mà!

Trong khi nội tâm của Tô Nhạc đang rối bời, không tĩnh tâm lại được thì Tang Noãn đang suy nghĩ miên man về Hoắc Thiên.

Đột nhiên không biết khi nào mà trong đầu óc của cô lại có chỗ cho tên đại ma vương ấy nữa.

Bực bội không khỏi rối rắm mà nằm úp mặt xuống, không muốn cho Tô Nhạc thấy sự khác lạ của mình.

Thôi đừng nghĩ tới nữa! Tới đâu hay tới đấy vậy.

...!

Lúc này, bên HT.

Trong lúc cô vợ mình nhởn nhơ hưởng thụ thì Hoắc Thiên đang bù đầu bù cổ xử lý đống công việc đang ùn ứ.

Do mấy ngày trước xử lý mấy kẻ ngáng đường vợ mình nên đành thế thôi.

Trời ạ, thế giới này lại sinh ra một kẻ đội vợ trên đầu nữa rồi.

Tiêu Húc dạo này không có việc hậu sao mà thường xuyên tới đây, nhiều lúc Hoắc Thiên cũng rất bực bội với tần suất cậu ta tới làm phiền mình.

Nếu như A Noãn thường xuyên đến đây thì còn gì bằng nữa.

Thấy Tiêu Húc tới không nói năng gì khiến cho Tiêu Ngọc và Hoắc Thiên không khỏi thấy lạ.

Bình thương ảnh đế này nói chuyện như súng liên thanh không giới hạn đạn súng mà!

Hết ngáp ngắn rồi lại thở dài, ảnh đế nhà ta cũng đành nói ra phiền muộn chả mình.

"Thiên, cậu có biết cô luật sư cao cấp quốc tế tên là Tô Nhạc không?"

"Biết, thì sao? Cô ta là bạn thân của Tang Noãn mà!"

Đột nhiên hai anh mắt nghĩ ra thứ gì đó, ý tưởng lớn không hẹn mà gặp nhau.

Không cần biết đối phương nói gì nhưng đủ hiểu rồi.

"Thành giao."

" Thành giao."

Thế là liên minh theo đuổi vợ được thành lập.

Thật mong chờ thành quả của hai con người này ra dạng gì nhỉ?.