Đêm về khuya.

Mặt trăng đã lên cao giữa trời đêm tĩnh mịch, ánh sáng lập lòe ngoài song cửa.

Hàng hoa sơn chi trắng nuốt nở rộ ngào ngạt đang đung đưa theo làn gió đêm.

Tang Noãn đang nằm ngủ thì một cuộc gọi đến, cô bực bội mắt nhắm mắt mở nhìn xem tên điên nào không sợ chết mà gọi cô giờ này.

Nhìn thấy tên Tang Diên gọi đến, Tang Noãn nhíu mày khó hiểu vì sao lại gọi đến.

"Alo, khuya rồi anh gọi cho em có việc gì vậy?"

Tang Diên bên đầu dây vọng những tiếng ồn ào, Tang Noãn bên này nghe thoang thoảng tiếng thông báo các chuyến bay.

"Anh đang ở sân bay sao? Định đi đâu vậy?"

Tang Diên cầm hành lý chuẩn bị vào thủ tục, bên cạnh là Lục Tần đang tỉ mỉ sửa khăn choàng cổ cho Tang Diên như người vợ đảm đang không an tâm, chuẩn bị đưa tiễn chồng mình đi công tác.

"À anh có việc bận phải ra nước ngoài khoảng hai tháng.

Em có muốn mua quà gì không?"

Tang Noãn ngáp ngắn ngáp dài, nghe đến quà mắt đột nhiên sáng lên, dứt ra khỏi cơn buồn ngủ.

"Em chỉ muốn anh mua giúp em một bộ trà đạo thôi và một cây đàn tranh.

Càng lâu năm càng tốt.

"

Tang Diên sợ mình không nhớ lời của Tang Noãn dặn dò, liền nhanh chóng ghi chép vào sổ.

"Em còn muốn mua gì nữa không?"

Tang Noãn ngồi trong ổ chăn mình, gãi gãi cái tổ quạ nghĩ xem mình còn quên gì không rồi trả lời.

"Không có gì nữa.

Anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe nha, về đây anh mà anh ốm đi một chút thì biết tay em!"

Câu nói vô thức của Tang Noãn đã khiến cho Tang không khỏi vui sướng, thần hồn lâng lâng trên mây không biết bên Tang Noãn đã tắt từ lâu.

Lục Tần bên cạnh hừ lạnh không vui cho lắm, đáy mắt hằn lên vẻ giận hờn.

Tang Diên nào rảnh quan tâm đến chứ, bây giờ anh chỉ biết chìm trong thế giới riêng mình.

Không nhờ Lục Tần nhắc nhớ thì Tang Diên đã lỡ mất chuyến bay, anh vội vàng cầm hành lý chạy vụt mất chỉ kịp chào tạm biệt.

Lục Tần không khỏi cười bất lực nhìn bóng dáng cao gầy đang lẫn mình trong làn người đông đúc.

Lục Tần chờ cho máy bay cất cánh liền lẳng lặng rời khỏi sân bay.

Anh thắp điếu thuốc cháy rực, cô đơn khuất dần vào màn đêm.

Một tuần sau.

Dự án khu dân sinh Phú Hòa theo sự phân công chỉ đạo của bộ kinh tế kết hợp với bộ đầu tư và phát triển quyết định thông báo trên truyền thông khiến cho những công ty, tập đoàn liên quan đến lĩnh vực đầu tư bất động sản không khỏi sôi sục hối thúc nhau chuẩn bị buổi đấu thầu.

HT được coi là ứng cử viên sáng giá nhất trong việc tranh thầu chính.

Các công ty, tập đoàn biết mình không đủ sức để tranh chấp với HT nên chuyển sang các dãy nhà phụ cận gần đó.

Phải biết rằng chỉ cần một công trình nhỏ ở đây thôi nhưng thu lại lợi ích rất lớn.

Bên đại diện phía HT tới đấu thầu có giám đốc kế hoạch và trợ lý đắc lực của Hoắc Thiên là Tiêu Ngọc đến dự.

Bọn họ khá là tự tin nắm chắc dự án này vào tầm tay nhưng khi thấy sự xuất hiện của Tang Noãn cùng với Lục Tần, Tiêu Ngọc cảm thấy phần thắng mình có chút lung lay.

Tuy Tang Thị phát triển không nhanh chóng như HT nhưng mà nguồn cội gốc rễ của Tang Thị không dễ gì coi thường được.

Nếu HT là xương sống của nền kinh tế thị trường thì Tang Thị là trung khu điều tiết nền thương mại quốc dân.

Suy nghĩ bâng quơ, buổi đấu thầu bắt đầu khai mạc với những người quyền cao chức lớn góp mặt và các nhà đầu tư nước ngoài đổ nguồn vốn vào.

Các bên đều đã nộp bản dự thầu bên trên, ai nấy đều hi vọng mình được trúng thầu.

Nếu vậy thì miếu nhỏ của bọn họ đủ tiếng vang để hợp tác với quốc tế.

Lục Tần trong lúc chờ đợi tưởng Tang Noãn hồi hộp, lo lắng.

Nhưng sự thật là Tang Noãn bình chân như vại đang ngồi chơi game trên điện thoại, không có chút căng thẳng gì.

Anh không khỏi câm nín, cảm thấy mình lo lắng thừa thải.

Căn bản là cô em của Tang Diên có lo sợ gì đâu chứ, thiếu điều còn muốn thông báo toàn dân thiên hạ rằng Tang Thị chúng tôi trúng thấu!

Không nhìn Tang Noãn nữa, Lục Tần liếc nhìn xung quanh quan sát xem xét tình hình.

Chợt nhìn sang dãy thứ hai thì ánh mắt giao nhau với Tiêu Ngọc.

Cả hai bên đều khẽ gật đầu nhau chào hỏi.

Khi người dẫn chương trình lên thông báo kết quả, cả hội trường đang ồn ào đột nhiên im lặng đến lạ lùng, sợ mình không nghe rõ.

Tang Noãn không còn nửa đùa nửa giỡn, cũng nghiêm túc nghe thông báo.

Bên này, Tiêu Ngọc cảm thấy phần thắng về bên mình không khả quan lắm, chuẩn bị nhắn tin thông báo cho Hoắc Thiên thì trên khán đài đã trình chiếu các hạng mục.

Những hạng mục nhỏ hay không quan trọng đều đã dày kín cả bảng biểu dự thầu.

Chỉ còn hai hạng mục lớn là khu trung tâm tập trung mọi tiện ích của khu dân sinh và khu phát triển cảng giao thương quốc tế, có thể kết thúc buổi thầu.

Ban đầu Tang Noãn chỉ dự tính sẽ tranh thầu khu trung tâm thôi nhưng mà thấy bên mình cảm giác khá quan tranh thầu khu cảng biển.

Lỡ làm chơi ăn thiệt thì sao? Cũng chẳng mất mác gì!

"Sau khi xem xét, chúng tôi đã sàng lọc kỹ càng những bản thầu được đánh giá cao.

Và sau đây tôi xin phép được công bố ai sẽ người trúng thầu khu trung tâm tập trung mọi tiện ích của khu dân sinh.

Đó chính là…"

Mọi người đều nín thở chờ đợi, ánh đèn pha liên tục trên khán đài để chiếu quý công ty trúng thầu dự án, người dẫn chương trình không muốn mọi người chờ đợi nữa, dứt khoát.

" Đó chính là tập đoàn Tang Thị.

Xin chúc mừng quý vị."

Tang Noãn không thấy bất ngờ gì, như dự đoán ban đầu của mình.

Lục Tần thêm một lần nữa mở man tầm mắt nữa.

Tiêu Ngọc bên này không khỏi tiếc hận trơ mắt dự án trong tay vọt bay mất.

Cuối cùng khu cảng biển được chia đôi đấu thầu giữa HT và Tang Thị.

Buổi đấu thầu đến đây kết thúc với chiến thắng ngoạn mục của Tang Thị.

Nhờ vậy trong mắt các nhà đầu tư nước ngoài đánh giá cao tiềm năng của Tang Thị trong việc hợp tác..