Hoàng thượng không có ý định điều tra tiếp, nên việc này đương nhiên cũng sẽ được cho qua.

Lúc A Dư ra khỏi cung Càn Ngọc, không cẩn thận liếc mắt nhìn Chu Bảo Lâm vẫn đang ở lại cung Càn Ngọc, nàng đang nghĩ xem vì sao Chu Bảo Lâm khi nãy lại nhìn về phía nàng.

Khi nàng nhíu mày thu hồi tầm mắt thì vô tình chạm mắt với đôi con ngươi đen nhánh, ngước mắt lên liền nhìn thấy thánh thượng đang bình tĩnh nhìn nàng.

Nàng hơi ngẩn ra, mi mắt khẽ run lên, vội vàng dời tầm mắt, đuôi mắt u buồn để lộ ra chút ửng hồng.

Phong Dục xoay nhẫn ngọc, đột nhiên nhớ đến hôm qua nàng nằm dựa vào đầu gối hắn, hai gò má ửng đỏ lộ ra sắc xuân, vô cùng thẹn thùng, sao mà giống với lúc này đến thế.

Cực kì hấp dẫn nhưng lại vô tư không hề hay biết, vô thanh vô tức lay động lòng người.

Trên mặt Phong Dục vẫn bình tĩnh, nhưng thần sắc trong mắt lại có chút thờ ơ.

Hoàng hậu cũng nhìn ra được tâm của hắn không ở nơi này, nên dừng lại: “ Nếu Thục phi muội muội đã không có gì đáng ngại, vậy thì thần thiếp không ở đây quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, thần thiếp xin cáo lui.

Phong Dục tùy ý gật đầu, cũng không nhiều lời.

Bên ngoài cung Càn Ngọc, A Dư im lặng nhìn nữ tử cung trang màu xanh đi tới, trên búi tóc của nàng ta cài nghiêng một cây trâm ngọc, trang điểm tinh tế nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng và xinh đẹp, quan trọng nhất là, gương mặt nàng ta có ba phần tương tự với Dung tần.

A Dư thu mắt lại.

Nàng từng truyền tin cho vị Trần tài nhân này vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp trực tiếp nàng ta.

Trần tài nhân nhẹ nhàng hành lễ, giọng thỉnh an dịu dàng: “Chào tỷ tỷ.

Nàng ta khom lưng hành lễ, rồi lại vịn tay nha hoàn đứng dậy, động tác lưu loát sinh động, thậm chí là đẹp mắt, chỉ là… Nàng ta không đợi Dung tần miễn lễ thì đã đứng dậy, cho dù là tỷ muội ruột, cũng khó tránh khỏi có hơi bất kính.

A Dư im lặng quan sát hai người, thực ra nếu luận về dung mạo của cả hai, thì hẳn là Dung tần hơn một bậc, nhưng Trần tài nhân lại chiếm được ưu thế mà Dung tần không có.

Trẻ trung, xinh đẹp, và quan trọng hơn là sự tươi mới.

Cho nên sau khi người mới tiến cung, sự sủng ái của Dung tần ngược lại không thể sánh bằng Trần tài nhân.

Sắc mặt Dung tần đã hơi không tốt lắm.

A Dư nhìn ra được Dung tần dường như sắp nổi giận, mà nụ cười của Trần tài nhân lại không hề thay đổi: “Mẫu thân vừa gửi thư từ nhà đến, đúng lúc muội muội muốn đi thăm tỷ tỷ, có thể cùng nhau đi chứ?”

Vẻ mặt Dung tần có chút ngưng trệ, dừng một lúc, nàng ta nhìn Trần tài nhân, rồi như nghiến răng mà nói:

“Đã như vậy thì muội muội hãy đi cùng đi.

Vừa bước vào cung Du Cảnh, A Dư đã lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, đi về phía sương phòng phía tây.

Chu Kỳ đã ở trong phòng đợi nàng.

Nàng vừa đi vào thì nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Chu Kỳ: “Thế nào rồi?”

A Dư khẽ lắc đầu: “Đừng lo, không có gì đáng ngại.

Nàng nói đại khái chuyện của cung Càn Ngọc, nhưng không nói ra suy đoán kia, ngay cả chính nàng cũng không thể xác định rõ ràng, thì không cần thiết phải khiến Chu Kỳ lo lắng theo nàng.

Trong chính điện không biết đã xảy ra chuyện gì, mà Trần tài nhân chỉ ở trong khoảng thời gian một tách trà liền rời đi, một lúc sau, thì vang lên tiếng vỡ vụn.

A Dư nghe thấy động tĩnh, trong lòng âm thầm tính toán xem lần này Dung tần sẽ ném vỡ bao nhiêu thứ.

Dung tần bây giờ thất sủng, người của điện Trung Tĩnh hẳn sẽ không mặc kệ nàng ta xằng bậy như vậy.

Nàng ta ném đồ, không ai ngăn cản, nhưng nếu muốn bù vào lại, thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Trong chính điện, khói hương lượn lờ trong lư, mảnh vỡ vương vải trên mặt đất, Dung tần đứng ở giữa đại điện thở hổn hển, khóe mắt đỏ hoe vì tức giận, nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt.

Đầu ngón tay của nàng ta không cẩn thận bị những mảnh vỡ vụn làm trầy xước, nhưng tâm trí lại không ở đây.

Một lúc sau, nàng ta ngồi co quắp trên nền đất, lặng lẽ rơi nước mắt.

Diệu Cầm không thể chịu đựng được nữa, ôm lấy nàng ta, nghẹn ngào an ủi: “Chủ tử người đừng như thế, chúng ta còn có cách!”

“Còn có cách gì?” Dung tần nghẹn ngào hỏi ngược lại, không biết là đang hỏi Diệu Cầm hay là đang giễu cợt, nói xong, nước mắt từ khóe mắt cũng lăn xuống, đột nhiên nàng ta cất cao giọng: “Còn có cách gì!”

Diệu Cầm há miệng, lại không nói ra được lời gì.

Lúc Trần tài nhân nói chuyện, nàng ta cũng ở đây.

Mảnh giấy mà Trần tài nhân không nhanh không chậm lấy ra kia, chính là nghi trượng cuối cùng của Dung tần, mà bây giờ tất cả đã không còn gì nữa rồi.

Nhân lực của Trần phủ ở trong cung, được người của phủ thượng giao hết cho Trần tài nhân.

Cho dù vị trí của Dung tần hiện tại vẫn cao hơn Trần tài nhân.

Nhưng ở trong lòng họ, Dung tần đã không còn hữu dụng như Trần tài nhân nữa.

Diệu Cầm biết lựa chọn của phủ thượng không có gì đáng trách, Dung tần đã thất sủng, phục sủng còn khó hơn được sủng nhiều.

Nhưng thật sự gặp phải tình huống như thế này, làm sao có thể không nguội lạnh trong lòng được đây?

Những năm này Dung Tần cũng coi như là tận tâm tận lực, nhưng cuối cùng, bọn họ lại nói vứt bỏ nàng liền lập tức vứt bỏ, không hề do dự.

Dung tần che mặt khóc lóc thảm thiết, không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của nàng ta cũng dần dừng lại.

Giống như nàng ta đã nghĩ thông suốt, đột nhiên lau nước mắt, đáy mắt có tia lạnh lẽo, oán hận nói:

“Những năm này bổn cung đã vì phủ thượng làm nhiều việc như vậy, mà bây giờ bọn họ muốn vứt bỏ bổn cung không ngó ngàng tới nữa ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”

Xưa kia mẫu thân nàng ta chết, trong đó có ẩn tình gì hay không, nhiều năm trôi qua nàng ta cũng chưa từng hỏi tới, thậm chí giả câm giả điếc chăm chỉ làm việc vì phủ thượng!

Thứ nàng ta muốn có được, tuyệt đối không phải là kết quả này!

Diệu Cầm hoảng hốt, có hơi sợ sệt khuyên nhủ: “… Chủ tử, người đừng làm chuyện ngốc nghếch …”

Nàng ta khuyên xong, cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên.

Nàng ta là con cái của Trần phủ, còn có phụ mẫu huynh muội ở trong phủ, không cho phép nàng ta làm loạn.

Bỗng nhiên Dung tần nhìn về phía nàng ta, lạnh giọng nói: “Ngươi đang lo lắng cái gì?”

Diệu Cầm ấp úng nói không nên lời.

“Yên tâm, người bổn cung muốn đối phó chỉ là muội muội tốt kia của ta mà thôi, sẽ không tự chặt đứt đường lùi của mình!”

Chỉ cần trong cung chỉ có một nữ tử Trần gia là nàng ta, cho dù trong phủ có không muốn, cũng phải ủng hộ nàng ta!

Nghe nàng ta nói như vậy, Diệu Cầm lặng lẽ thở phào.

Nàng ta lớn lên cùng Dung tần từ nhỏ, quả thực không muốn phản bội chủ tử.

Còn đối phó với Trần tài nhân? Dáng vẻ đắc ý vừa rồi của Trần tài nhân, không hề nể nang chủ tử chút nào.

Cho dù ở trong phủ, giữa tỷ muội cũng sẽ có tranh đấu, huống hồ đây là ở trong cung.

Nàng ta suy nghĩ, có chút do dự hỏi: “Vậy… chủ tử, chúng ta nên làm thế nào?”

Dung tần rũ mắt xuống, trong lời nói lộ ra một tia lạnh lẽo:

“Nữ tử muốn có chỗ đứng ở hậu cung, thứ nhất dựa vào con nối dõi, thứ hai dựa vào tướng mạo, nếu hai vế này nàng ta đều không có, vậy thì đương nhiên cũng sẽ không có nơi nương tựa.

Gia tộc sẽ ủng hộ một nữ tử có tướng mạo xấu xí ư?

Diệu Cầm hơi do dự, cách hay thì hay, nhưng lại không phải chuyện dễ dàng.

“Cho dù bây giờ nàng ta nắm nhân mạch trong tay, nhưng thời gian nàng ta nhập cung vẫn còn quá ngắn!”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Dung tần không thể kiềm chế cơn tức giận.

Trần tài nhân chỉ mới nhập cung, Trần phủ đã dám đặt cược tất cả lên người nàng ta?

Diệu Cầm hiểu ngay lời của nàng, phi tần tiến cung từ trong dinh cũ của thánh thượng quá ít, Dung tần khi ấy cũng xem như là nổi bật, làm sao có thể không có nhân mạch?

Hậu cung này quả thực nhìn như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng nước bên trong lại sâu không thấy đáy.

Trong đại điện yên tĩnh trong giây lát, Dung tần vịn tay Diệu Cầm đứng dậy, nàng ta vô lực tựa vào giường, qua lục lúc lâu sau, vào lúc Diệu Cầm cho rằng nàng ta sẽ không nói chuyện nữa, thì đột nhiên nàng ta lên tiếng:

“Đi mời hoàng thượng đến đây.

Diệu Cầm giật mình: “Nô tì đi mời?”

Làm sao mời được? Huống hồ hôm nay ở cung Càn Ngọc Thánh thượng vừa quở mắng chủ tử.

Vả lại, chuyện này trước kia không phải đều giao cho A Dư sao?

Dung tần mở mắt ra, trong đôi mắt bình thản lộ ra vài phần căm hận.

“Nói với người, bổn cung có một vật muốn tặng.

Hôm qua nàng ta có lòng để A Dư đi, kết quả lại tay không trở về.

Lúc trước nàng ta không muốn làm bẩn đất của mình, nhưng hiện tại, thứ nàng ta không muốn nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ đắc ý của Trần tài nhân!

Diệu Cầm suy nghĩ giây lát, mới hiểu “vật” trong lời Dung tần nói là có ý gì.

Nhưng trong lòng nàng ta lại có chút bất an.

A Dư có thật sự dễ khống chế như bọn họ nghĩ không?

Đến bây giờ nàng ta vẫn nhớ như in nỗi đau bị rút móng tay ngày hôm đó, khiến người ta đau đớn vào sâu tận xương tủy.

A Dư còn không biết chuyện đã xảy ra ở chính điện, nàng còn đang ở trong sương phòng nghiền nát cánh hoa đào phơi khô, chăm chú bỏ vào trong túi thơm.

Những cánh hoa đào xuyên qua túi thơm, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, ngọt mà không ngấy, thậm chí là rất thơm.

Túi thơm thường là vật không thể thiếu bên người nữ tử, qua thời gian lâu dần, ngay cả trên cơ thể cũng giống như tỏa ra mùi thơm.

Lúc làm chuyện này, trong mắt nàng dường như có chút hốt hoảng.

Trong trí nhớ, từng có một nữ tử ôm một bé gái trong ngực, ân cần chỉ bảo chu đáo cô bé ấy, giọng nữ tử dịu dàng như nước, đến nỗi A Dư luôn nhớ mãi không quên.

Chu Kỳ đột nhiên xông vào, cắt đứt suy nghĩ của A Dư.

Nàng nhanh chóng thu hương trở về, ý thức được mình lại nhớ đến quá khứ, ánh mắt thoáng lạnh.

Cũng may, đã nhiều năm trôi qua, thứ nàng thường nhớ đến cũng chỉ là một cảnh tượng này mà thôi.

Chu Kỳ nhìn túi thơm trong tay A Dư, khẽ cười: “Tỷ tỷ lại làm những thứ này, trong cung không ai có tay nghề giỏi hơn tỷ cả.

Nữ công của A Dư không tính là tốt, nhưng kỹ thuật làm túi thơm của nàng lại vô cùng tốt, luôn khiến Chu Kỳ hâm mộ không thôi.

A Dư bỏ qua lời của nàng ấy, tò mò hỏi: “Sao muội lại đến đây?”

Lúc này, Chu Kỳ hẳn phải đang hầu hạ mới đúng.

Chu Kỳ vỗ đầu, hoàn hồn, hạ thấp giọng nói: “Muội đến để báo cho tỷ tỷ, vừa rồi Diệu Cầm đã đi ra ngoài.

Lông mày A Dư khẽ động, nếu chỉ là đi ra ngoài một chuyến, Chu Kỳ sẽ không đặc biệt đến nói cho nàng biết.

Quả nhiên, Chu Kỳ nói tiếp: “Muội nhìn hướng của nàng ta, hẳn là đi Ngự tiền.

Nàng ấy nói lời này có hơi do dự.

Bởi vì trong cung Du Cảnh này, việc đến Ngự tiền mọi lần đều giao cho A Dư.

Nàng ấy lo lắng nhìn A Dư.

A Dư cũng không biết những suy nghĩ lung tung trong đầu nàng ấy, nàng hơi nhíu mày, cũng nghĩ không ra vì sao Dung tần đột nhiên lại cho người đi Ngự tiền?

Lẽ nào có liên quan đến Trần tài nhân?

A Dư cố gắng suy nghĩ, nhưng không thu được kết quả gì, chỉ đành thôi.

Chu Kỳ không dám ở lại quá lâu, rất nhanh liền rời đi.

Nàng ấy vừa đi, A Dư nhíu mày cất túi thơm, buộc ở bên hông, lúc này, cửa phòng được gõ nhẹ.

A Dư ngẩng đầu nhìn người đến, thoáng nhíu mày.

Người đến là Ngưng Thanh đang hầu hạ trong chính điện, là một cung nữ nhất đẳng khác ngoài Diệu Cầm, nhưng không được Dung tần tin tưởng như Diệu Cầm.

Ngưng Thanh bưng mâm bạc đi vào, so với Diệu Cầm mỗi lần nhìn thấy A Dư chỉ lạnh mặt, thì gương mặt nàng ta lại tràn đầy niềm vui:

“A Dư, đây là chủ tử bảo ta đưa đến cho ngươi.

Vải che được vén lên, lộ ra đồ vật trên mâm bạc, một chiếc váy thêu bằng vải lụa, một vài món trang sức, không thể nói là quý giá, nhưng lại rất tinh tế và tao nhã.

Ánh mắt A Dư hơi dừng lại, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Ngưng Thanh tỷ tỷ, chủ tử đây là có ý gì?”

Ngưng Thanh để đĩa bạc xuống, nhíu mày xin lỗi nói:

“A Dư muội muội chớ làm khó ta, ta chỉ là một nô tài, làm sao biết được suy nghĩ của chủ tử?”

“Đồ đã đưa đến rồi, ta phải đi ngay.

Ngưng Thanh quá khôn khéo, trong lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận.

Cho dù ý của Dung tần đã rõ ràng, nhưng nàng ta vẫn không hề lộ ra ẩn ý.

A Dư nhíu mày nhìn bộ quần áo trước mắt, lại liên tưởng đến tin tức Chu Kỳ nói cho nàng biết lúc trước.

Lông mày nàng khẽ động, có lẽ nàng đã đoán được đại khái Diệu Cầm đi Ngự tiền là vì chuyện gì.